Overlord
Chương 1 : Xung đột
Ngày đăng: 11:48 30/04/20
Phần 1
Ngôi nhà của trưởng thôn nằm ngay cạnh quảng trường, bên trong căn phòng là một khoảng không gian khá rộng để làm việc bên cạnh bếp lò. Phòng khách trông tồi tàn với một cái bàn hư cũ và vài cái ghế dựa.
Ainz ngồi trên một cái ghế, cẩn thận quan sát khắp phòng.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua những ô cửa sổ, chiếu sáng nơi đây, do đó cậu không cần sử dụng kỹ năng 《Dark Vision》[Nhìn trong tối] cũng có thể thấy rõ mọi thứ.
Đối tượng cần quan sát là cô gái đứng ở góc bếp, còn có những nông cụ đặt bên trong phòng.
Không có dấu hiệu của máy móc hiện đại.
Khi Ainz biết rằng khoa học kỹ thuật tại thế giới này không hề phát triển, cậu nhận ra rằng ý nghĩ của mình có chút ấu trĩ nông cạn. Bởi có sự tồn tại của ma pháp, khoa học kĩ thuật là thứ không cần thiết tại thế giới này.
Ainz nhẹ nhàng di chuyển bàn tay trên chiếc bàn cũ để tránh khỏi ánh sáng mặt trời. Bao tay bằng kim loại không coi là nặng, nhưng cái bàn cũ nát lại vì thế mà rung lên khe khẽ. Ainz thề rằng cái ghế tựa mà cậu đang ngồi cũng phát ra những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ chống đối trọng lượng của cậu.
Thật sự là quá nghèo khó rồi.
Ainz đặt cây pháp trượng tựa vào cái bàn. Cây trượng phản chiếu ánh mặt trời, phát ra hào quang sáng chói. Tuy cậu đang ngồi tại một ngôi làng bị tàn phá, cậu vẫn nhận ra xung quanh mình là ảo ảnh của một thế giới thần thoại. Cậu hồi tưởng lại vẻ ngạc nhiên của những thôn dân.
Nhìn vẻ kinh ngạc của những thôn dân này đối với cây quyền trượng, Ainz cảm thấy có chút kiêu ngạo. Tuy nhiên cảm giác đang bay bổng này nhanh chóng trở thành sự vui sướng bình thường, làm Ainz nhíu mày.
Ainz thật sự không thích cái trò cưỡng chế bình tĩnh này. Thế nhưng đầu óc phân tán khắp nơi thì khó mà giải quyết các vấn đề tương lai. Ainz tự vấn một chút, rồi lập tức đối mặt với thách thức sắp tới.
Đàm phán với trưởng thôn về thù lao cứu viện.
Đương nhiên, mục đích của Ainz là thông tin chứ không phải tiền vàng. Chẳng qua nếu trực tiếp yêu cầu đối phương cung cấp thông tin thì sẽ sinh ra một sự nghi ngờ rất lớn.
Tuy rằng thôn nhỏ này không có vấn đề gì nhưng nếu đến tai những kẻ thống trị thì… Nếu bọn hắn biết Ainz tiếp xúc với người dân bình thường để lấy thông tin, rất dễ dàng để suy ra rằng Ainz không biết gì về thế giới này, từ đó khả năng cậu bị lợi dụng là rất cao.
Mình quá cẩn thận rồi sao?
Ainz cho rằng chuyện này giống với việc chạy bộ qua đường, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm trí mạng. Nguy hiểm trí mạng tại nơi này chính là gặp phải kẻ mạnh.
Mạnh yếu là một khái niệm tương đối.
Cho tới bây giờ, so với những người ở thôn trang này, Ainz ở một kẻ vô cùng hùng mạnh, nhưng không thể nói rằng cậu là người mạnh nhất ở thế giới nơi đây. Hơn nữa Ainz là một Undead, từ sắc mặt sợ hãi của thiếu nữ thì có thể nhận ra vị trí của những Undead trong thế giới này. Phải hiểu rõ tình hình hiện tại, cậu đang bị con người bài xích, rất có thể sẽ bị những kẻ ghét cậu bao vây tấn công, cho nên phải hành động cẩn trọng.
“Đã để Ngài đợi lâu.”
Trưởng thôn ngồi xuống phía đối diện. Đứng phía sau là vợ của ông.
Trưởng thôn là một người đàn ông da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn.
Cơ thể ông ta vô cùng cường tráng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được công việc nặng nhọc hằng ngày đã rèn luyện nên cái thân thể đó. Mái tóc muối tiêu, cơ hồ hơn một nửa đã chuyển sang màu trắng.
Tuy bộ quần áo bằng vải bố toàn bùn đất nhưng không có bất cứ mùi nào phát ra.
Nhìn vào khuôn mặt mang theo vẻ khắc khổ có thể ước chừng ông ta tuổi tầm bốn mươi, tuy nhiên thực tế rất khó để phân biệt chính xác. Chỉ sau vài phút nói chuyện mà ông ta già thêm vài tuổi rồi.
Vợ ông tuổi cũng không chênh lệch nhiều.
Dầu vẫn còn mang theo nét đẹp của thời trẻ, nhưng nhiều năm làm việc đồng áng đã làm cho khuôn mặt xinh đẹp không còn nữa. Gương mặt hiện tại đầy vết tàn nhang, và hiện tại chỉ còn là một bà dì gầy gò. Mái tóc dài đen rối bời, cho dù dưới ánh mặt trời, màu sắc vẫn không hề tươi sáng.
“Mời Ngài dùng.”
Người vợ đặt một cái cốc cũ lên trên bàn. Albedo không ở đây vì cô đang đi bộ quanh ngôi làng.
Ainz đưa tay lên, nhẹ nhàng từ chối cốc nước sôi để nguội này.
Căn bản là vì cậu không cảm thấy khát, cũng không muốn bỏ cái mặt nạ này ra. Nếu nhìn thấy bà ấy vất vả chuẩn bị cốc nước này thì hẳn là cậu đã từ chối từ trước.
Nấu nước là một chuyện rất vất vả ở làng này.
Dùng đá đánh lửa để mồi. Mồi lửa nho nhỏ được phủ lên bởi một lóp gỗ vụn mỏng, trở nên mạnh hơn. Sau đó đem lửa này cho vào bếp, khi đó mới tính là nhóm bếp xong, chờ đến khi nước sôi là một quãng thời gian rất dài.
Không sử dụng điện mà dùng tay nhóm lửa nấu nước, chuyện này đối với Ainz là lần đầu nhìn thấy, cậu cảm thấy vô cùng hứng thú. Ở thế giới kia của cậu, bét lắm cũng dùng gas để nấu nước, cho nên cũng không vất vả như thế.
Ainz cũng muốn nhân cơ hội này thu thập một chút thông tin về kĩ thuật của thế giới này. Nghĩ vậy, cậu quay lại nhìn với trưởng thôn.
“Tuy ngài đã chuẩn bị nước sôi cho ta, nhưng thật xin lỗi.”
“Ngài quá khách khí rồi, không cần phải xin lỗi chúng tôi đâu.”
Trưởng thôn cùng vợ thấy Ainz cúi đầu xin lỗi, trên mặt họ lộ ra vẻ sợ hãi. Không thể tưởng tượng được nhân vật có thể sai khiến 「Death Knight」 có cúi đầu nhận lỗi trước những người bần cùng.
Nhưng đối với Ainz thì không có gì lạ. Tỏ thái độ hữu hảo trước cuộc đàm phán bao giờ cũng là một chuyện tốt.
Đương nhiên cũng có thể làm giống như khi đối phó với hai chị em, lợi dụng ma pháp 《Charm Person》[Mê hoặc người] hoặc các loại ma pháp tinh thần để lấy thông tin, sau đó lại dùng phép cao cấp để sửa lại trí nhớ. Tuy nhiên đây là thủ đoạn bất đắc dĩ, bởi vì lượng MP tiêu hao quả thực là vô cùng lớn.
Ainz nhớ lại cảm giác tiêu hao MP, thân thể cảm thấy vô cùng mệt nhọc, giống như là mất đi cái gì đó.
Sau khi đeo mặt nạ và đôi bao tay, chỉ để sửa chữa tầm 10s trí nhớ mà phải bỏ ra một lượng lớn MP, có thể nói là tổn thất nặng nề.
“…Như vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề thù lao đi.”
“Đúng vậy. Nhưng trước hết…vô cùng cảm tạ ngài đã ra tay giúp đỡ.”
Trưởng thôn cúi đầu nói tạ ơn, thiếu chút nữa đụng vào bàn. Ở phía sau vợ trưởng thôn cũng đi theo cúi đầu tạ ơn:
“Nếu như không có ngài tiến đến giải cứu, chúng tôi chắc hẳn không còn ai sống sót. Vô cùng tạ ơn Ngài!”
Ainz vô cùng ngạc nhiên khi nhận được lời cảm ơn chân thành như vậy.
Trước kia cậu chưa bao giờ nhận được một lời cảm ơn, không, vừa rồi cũng nhận được lời cảm ơn từ hai cô bé kia. Chỉ là trước đây cậu chưa từng cứu giúp bất cứ ai, có cảm giác này cũng là điều dễ hiểu.
Nhận được lời biết ơn chân thành thế này khiến cậu có chút ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không ghét nó. Có lẽ đó là chút cảm xúc loài người còn sót lại bên trong cậu.
“Xin hai vị ngẩng đầu lên. Vừa rồi ta cũng đã nói, không cần để ý đến chuyện đó. Bởi vì ta không làm việc không công.”
“Chúng tôi đương nhiên biết chuyện đó, nhưng lời hãy cho phép chúng tôi cảm ơn Ngài, vì có sự giúp đỡ của Ngài mà rất nhiều thôn dân sống sót.”
“Miễn là cứ trả thêm là được rồi. Tóm lại trước hết chúng ta thảo luận về vấn đề tiền công. Công việc của trưởng thôn-dono chắc là cũng rất bận rộn mà.”
“Có thể bỏ thời gian ngồi tại đây với ân nhân cứu mạng là chuyện vô cùng vinh hạnh, song cung kính không bằng tuân mệnh.”
Trưởng thôn chậm rãi ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, Ainz bắt đầu hoạt động cái bộ não không tồn tại của mình.
Không dựa vào ma pháp mà sử dụng đối thoại để lấy được thông tin cần thiết.
——Thật sự rất phiền toái.
Làm thế nào để sử dụng tốt những kinh nghiệm trong quá khứ đây? Hi vọng có thể sử dụng được phân nửa những kĩ xảo đó. Xốc lại tinh thần của mình, Ainz bắt đầu nói:
“…Vậy ta đi thẳng vào vấn đề, các vị có thể cho ta bao nhiêu.”
“Đối với người cứu mạng, chúng tôi thật sự không dám nói dối. Về tiền đồng và tiền bạc, nếu không thu của mọi người thì thực sự không biết được là có bao nhiêu, nhưng tiền đồng thì hẳn là có khoảng 3000 đồng.”
Ainz không biết con số đó có giá trị bao nhiêu, cậu thầm chế giễu bản thân mình.
Nếu như trực tiếp hỏi thi đó sẽ là một sai lầm chết người. Do đó cần chậm rãi mà dẫn vào chủ đề.
Đằng nào thì mình cũng là một gã nhân viên vô dụng mà, mấy cái kỹ năng giao tiếp cũng kém cỏi cùng cực.
Tuy rằng con số có vẻ rất lớn, nhưng không biết giá trị trao đổi thì không thể phán đoán được số tiền này nhiều hay là ít. Phải cẩn thận, không thể nhận giá quá thấp, cũng không được đưa giá quá cao, nếu không sẽ lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình.
Không, thực tế thì họ không đưa cái giá bốn con bò lớn là đã thấy nhẹ nhõm đi nhiều rồi.
Sắp rơi vào stress thì tinh thần cần một lần nữa bị cưỡng ép bình tĩnh trở lại. Lúc này Ainz thực sự biết ơn cái cơ thể bất tử này, đồng thời cậu dường như đã nhận ra một điều gì đấy.
Tiền đồng và tiền bạc là hai loại tiền tệ lưu thông chủ yếu tại thôn này. Đồng thời cậu muốn tìm một điểm chung của hai loại tiền này, nhưng đáng tiếc là không có bất cứ thông tin gì.
Đầu tiên, phải tìm hiểu được giá trị của tiền đồng. Không biết những kiến thức cơ bản có thể trở nên khá phiền phức. Nhưng nếu chẳng biết về giá trị của tiền thì sẽ bị hoài nghi.
Trước khi có thể hiểu rõ về thế giới này, tốt nhất là nên đi bước nhỏ một chút.
Cho nên mới phải động não không ngừng, tránh những thất bại không đáng có.
“Loại tiền này rất khó tiêu dùng cũng như mang theo bên người, ta hi vọng có thể đổi thành loại có giá trị cao hơn.”
“Thật có lỗi, nếu như có thể trả cho Ngài bằng tiền vàng là tốt nhất. Nhưng… cơ bản thôn của chúng tôi không sử dụng tiền vàng.”
Ainz âm thầm thở dài một hơi.
Đối phương trả lời đúng như dự kiến của cậu. Bởi vậy Momonga càng thêm nghiêm túc tự hỏi vấn đề tiếp theo:
“Như vậy đi, ta sẽ sử dụng số tiền đó để mua hàng hóa trong thôn. Các vị hãy cho ta một cái giá hợp lí.”
Phía bên trong áo choàng, Ainz âm thầm mở ra hòm đạo cụ lấy ra hai đồng tiền vàng của Yggdrasil. Trong đó một đồng khắc khuôn mặt nghiêng của một người phụ nữ, đồng còn lại là hình của một người đàn ông. Đồng vàng đầu tiên là loại tiền tệ được nhà phát hành đưa vào sử dụng sau sự kiện 「Sự Sụp Đổ của Valkyrie」, đồng vàng thứ hai là tiền tệ cũ của trò chơi.
Tuy giá trị giống nhau nhưng đối với Ainz thì ý nghĩa của nó khác nhau rất lớn.
Đồng vàng cũ là từ khi Ainz bắt đầu chơi Yggdrasil đến khi xây dựng guild Ainz Ooal Gown. Mà thời kì huy hoàng của guild, khi nhà phát hành tiến hành sửa đổi, khi đó phần lớn người chơi đã có lượng trang bị tương đối hoàn chỉnh, do đó, những đồng vàng mới chỉ được xem như một loại đạo cụ mà thôi.
Trở thành một Skeleton Mage [Khô Lâu Pháp Sư], dùng ma pháp tiêu diệt những con quái trên bản đồ, nhặt những đồng tiền lơ lửng trên không. Một mình tiến vào mê cung, đánh bại những con quái vật hung mãnh, vượt qua vô số khó khăn đạt được một núi tiền vàng chồng chất. Về sau, khi những thành viên của guild cùng nhau tiến công chiếm đống mê cung, bán đi những pha lê dữ liệu mà họ kiếm được, kiếm về những đồng tiền vàng tượng trung cho một quá khứ huy hoàng——
Ainz lắc đầu, xua đi những ký ức hoài niệm này.
Cậu thu lại đồng tiền cũ, cầm trên tay đồng tiền mới.
“…Nếu sử dụng đồng vàng này, đại khái có thể mua được đồ vật như thế nào?”
Nhìn đồng tiền vàng trên mặt bàn, trưởng thôn cùng vợ trợn to hai mắt, ngạc nhiên.
“C-cái này!!”
“Đây là tiền vàng tại một nơi rất xa. Thế nào, không thể sử dụng tại đây sao?”
“Chắc là có thể…Xin chờ một chút.”
Nghe được câu nói có thể dùng, Ainz lặng lẽ thở ra một hơi, tiếp theo nhìn trưởng thôn đứng dậy, đi vào một căn phòng khác và mang trở lại một thứ gì đó mà bạn có thể nhìn thấy trong những cuốn sách lịch sử.
Một cái cân đĩa thời cổ.
Sau đó, bà vợ của trưởng thôn cầm đồng tiền trên bàn cùng một cái gì đó hình tròn so sánh lớn nhỏ. Xem xét một chốc rồi mới đưa đồng vàng lên một bên cân, bên còn lại đặt vài quả cân nhỏ.
Cái này giống như là “tiền đo bằng sức nặng” (weighing currency).
Ainz nhớ lại hành động của vợ trưởng thôn, suy nghĩ hàm ý trong đó.
Ban đầu là so sánh kích thước lớn nhỏ so với tiền vàng của vương quốc, sau đó là xác định hàm lượng vàng bên trong đồng tiền.
Thoạt nhìn thì đồng vàng có vẻ nặng hơn, cái cân đang nghiêng về phía của đồng tiền. Ngay lập tức, vợ trưởng thôn cho thêm một quả cân vào đầu kia, làm cho cân thăng bằng trở lại.
“Ước chừng đồng tiền này nặng gấp đôi đồng vàng thông thường…Xin hỏi, tôi có thể cạo bề mặt của nó ra một chút?”
“Cái bà này, quá thô lỗ rồi đấy. Thật sự xin lỗi vì vợ của tôi nói ra lời thất lễ như vậy.”
Thì ra là bà ta cho rằng đồng tiền này được mạ vàng. Nhưng Ainz hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, cũng chẳng tức giận chút nào.
“Không sao cả…nhưng nếu như là vàng ròng thì các vị phải thu mua theo đúng giá thị trường đấy.”
“Không, không cần đâu, tôi thật sự xin lỗi.”
Bà ta cúi đầu xin lỗi, đem đồng tiền trả lại.
“Đừng để ý, xác nhận vẫn là cần thiết. Xem qua đồng vàng này, các vị cảm thấy thế nào? Có phải giống như một tác phẩm điêu khắc không.”
“Đúng vậy, rất đẹp. Đây là tiền tệ của quốc gia nào vậy?”
“Điều này——Quốc gia đó không còn tồn tại nữa rồi.”
“Vậy sao…”
“…Tuy rằng giá trị của nó gấp đôi đồng vàng thông thường, hơn nữa bên trên điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, đồng vàng này hẳn là có giá cao. Phải vậy không?”
“Có lẽ là như vậy…Nhưng mà chúng tôi không phải là thương nhân, cũng không hiểu lắm về giá trị của nghệ thuật…”
“Ha ha ha, nói như vậy cũng không sai. Như vậy đi, tính đồng tiền này bằng hai đồng vàng thông thường. Thế nào?”
“Đương, đương nhiên.”
“Kì thật ta còn một vài đồng tiền như vậy, các vị có thể cung cấp những vật dụng gì cho ta đây? Đương nhiên, các vị có thể cung cấp bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu. Giá cả có thể dùng giá mua bán bình thường phán định. Dĩ nhiên, các vị có thể kiểm tra những đồng vàng đó. Mời…”
“Ainz Ooal Gown-sama!”
Thanh âm của trưởng thôn đột nhiên trầm xuống, làm cho tâm trạng của Ainz nảy lên một cái. Nét mặt so với lúc trước càng thêm cứng rắn, dường như lộ ra vài phần khí thế.
“Gọi ta là Ainz được rồi.”
“Ainz-sama sao?”
Giọng nói của trưởng thôn mang theo một phần hoài nghi, nhưng ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi hiểu rõ Ainz-sama muốn nói điều gì.”
Ainz hoài nghi không biết có phải trên đầu của mình hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng hay không.
Có điểm hiểu lầm, nhưng thật sự không biết ý của trưởng thôn là như thế nao, do đó cậu không biết phải trả lời sao cho hợp lí.
“Tôi biết Ainz-sama không muốn mình bị xem nhẹ, tôi cũng hiểu ý ngài muốn một khoản thù lao xứng đáng với những gì ngài bỏ ra. Để mời một nhân vật mạnh mẽ như Ainz-sama hẳn là cần rất nhiều tiền. Cho nên ngoại trừ 3000 tiền đồng, ngài còn muốn những loại vật phẩm nào?”
Đầu óc Ainz loạn cào cào, không hiểu trưởng thôn muốn nói cái gì, có chút cảm thấy may mắn khi mình đang đeo mặt nạ. Cậu lấy ra đồng vàng kia mục đích là muốn xem có thể mua được vật phẩm loại gì, đẳng cấp thế nào, qua đó đại khái biết được tiêu chuẩn mua bán tại thế giới này. Cớ sao lại thành ra như vậy chứ.
Không thấy Ainz trả lời, trưởng thôn nói tiếp:
“Nói ra thì xấu hổ nhưng thôn trang hiện tại chỉ có thể đưa ra nhiều nhất 3000 tiền đồng. Dẫu cho ngài nhất định sẽ có hoài nghi nhưng đối với ân nhân cứu mạng thì tôi tuyệt đối không dám dấu diếm điều gì.”
Trên mặt trưởng thôn đầy ấp vẻ chân thành, thoạt nhìn không giống như đang nói dối. Nếu bị ông ta lừa gạt thì Ainz chỉ có thể tự trách mình không có mắt nhìn người thôi.
“Tôi biết số tiền nhỏ này không thể thỏa mãn một nhân vật mạnh mẽ như Ainz-sama. Nếu như đem toàn bộ tài sản của dân trong thôn tập hợp lại có lẽ sẽ đạt tới mức mà Ngài mong muốn. Nhưng…hiện tại thôn làng của chúng tôi đã bị phá hủy, nếu thanh toán vượt quá 3000 tiền đồng này thì dân làng không thể nào sống sót qua mùa tới được. Còn vật tư thì cũng giống như vậy, bởi vì một vài dân làng đã chết, do đó sẽ có nhiều đồng ruộng sẽ trở nên thiếu nhân lực. Vì thế nếu như đem hàng hóa giao cho Ngài thì cuộc sống tương lai sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên…tuy nói ra thì rất thô lỗ, nhưng có thể xin Ngài…ít nhất cho chúng tôi trả tiền cho Ngài theo từng đợt được không?”
Ồ? Đây không phải là một cơ hội hoàn hảo sao?
Giống như là đang ở trong một cánh rừng rậm mà đột nhiên tầm nhìn trở nên quang đãng, Ainz làm bộ suy tư. Mục tiêu hiện tại đang ở trước mắt, chỉ cần cầu nguyện là có thể đi đến thành công. Vài giây sao, Ainz mở miệng:
“Ta hiểu rồi. Vậy ta không cần thù lao.”
“Hả? Vì…Vì sao?”
Trưởng thôn cùng vợ đều kinh ngạc nhìn về phía Ainz. Cậu nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, biểu thị đang còn muốn nói tiếp. Trong một cuộc đàm phán, phải tự hỏi cái gì nên nói, cái gì không nên nói, điều đó quả thực vô cùng rắc rối, cũng không biết là có thể lấy được thông tin mà mình mong muốn hay không. Nhưng vẫn phải cố gắng mà làm thôi.
“Ta là một Magic Caster, sau khi nghiên cứu pháp thuật tại Nazarik, gần đây ta mới đi ra bên ngoài.”
“Quả nhiên là như vậy. Cho nên ngài mới ăn mặc thế này.”
“Ah, ờ. Đúng vậy.”
Ainz vuốt vuốt cái Mặt Nạ Ghen Tị, thuận tiện nói ra một cái lí do.
Magic Caster ai cũng ăn mặc mặt nạ kì quái như vậy, cảnh tượng trên đường sẽ như thế nào nhỉ?
Những hình ảnh của đường phố xô bồ tại Bali hiện lên trong tâm trí cậu.
Ainz có chút chờ mong quang cảnh như vậy xuất hiện tại thế giới này. Nhưng cậu bỗng nhận ra một điều khác thường, chính là nơi này cũng sử dụng các danh hiệu giống như trong Yggdrasil.
Magic Caster, đây là một danh từ bao hàm rất rộng. Chính là bao gồm trong đó có Priest[Thần Quan], Cleric [Tu Sĩ], Druid, Arcaner [Bí Thuật Sư], Sorcerer[Yêu Thuật Sư], Wizard [Ma Pháp Sư], Bard [Ngâm Du Thi Nhân], Vu Nữ, Phù Thuật Sư, Tiên Nhân, tất cả các loại chức nghiệp liên quan đến ma pháp, ở Yggdrasil đều được gọi chung bằng cái tên là Ma Pháp Niệm Chú Sư – Magic Caster. Nếu thế giới này cũng vậy, thì điều này quá lạ lùng.
Ainz quan sát phản ứng của đối phương, rồi nói tiếp:
“…Ta mặc dù không cần trả thù lao, nhưng là một Magic Caster, ta rất cần nhiều loại công cụ khác nhau, đương nhiên trong đó có cả sự sợ hãi và tri thức. Những cái đó có thể coi là những công cụ để kiếm tiền. Như ta đã nói, trước đây ta luôn toàn tâm toàn ý nghiên cứu ma pháp, cho nên đối với những sự vật xung quanh đây không hiểu rõ cho lắm, vì thế muốn nhờ hai vị nói cho ta biết. Hơn nữa hi vọng hai vị không đem chuyện mua bán hôm nay để lộ cho người khác hay. Ta sẽ lấy chuyện này thay thù lao.”
Đột nhiên lại có bánh từ trên trời rơi xuống. Không so với chuyện được ăn bánh miễn phí còn tốt hơn.
Ra tay cứu giúp người ta, sau đó yêu cầu thù lao hợp lí, đùng một cái lại nói là không cần thù lao. Người bình thường đều sẽ thấy chuyện này vô cùng quái dị.
Nếu là như vậy thì chỉ cần cho đối phương cảm giác được là đã trả thù lao, như thế cho dù là vô hình đi chăng nữa thì vẫn có hiệu quả.
Nói cách khác, tình huống này chính là để đối phương bán thông tin trả thù lao, như vậy sẽ không có ai hoài nghi, cũng làm cho họ an tâm phần nào.
Trên thực tế, trưởng thôn và vợ gật đầu, trên mặt tỏ vẻ kiên quyết:
“Tôi đã hiểu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất cứ ai khác.”
Ainz nắm chặt tay, mở cờ trong bụng. Quả nhiên những kỹ năng nghiệp vụ của cậu vẫn phát huy hiệu quả.
“Rất tốt. Vì ta không muốn dùng đến ma pháp để ước thúc. Ta tin tưởng vào nhân cách của các vị.”
Ainz giơ bàn tay bao bọc bởi chiếc găng bằng kim loại, trưởng thôn sửng sốt một chút rồi bừng tỉnh đưa bàn tay ra bắt tay Ainz.
Ainz thở dài nhẹ nhõm, trong thế giới này quả nhiên cũng có hành động bắt tay. Nếu đối phương lộ ra vẻ khó hiểu thì Ainz lúc đó chỉ có nước khóc bằng tiếng mẹ đẻ mà thôi.
Đương nhiên là Ainz không hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Đưa ra lợi ích khiến người ta không thể để lộ ra chuyện này, nhưng nếu đưa ra một món hời hấp dẫn hơn nữa, hoàn toàn có thể cạy miệng bọn họ. Nếu dùng nhân cách để trói buộc thì cũng rất dễ bị lộ ra khi người đó thay đổi nhân tính. Không có bất cứ phương thức nào là hoàn hảo, Ainz chỉ có thể đánh cược vào nhân phẩm của trưởng thôn, cho rằng hắn sẽ không tiết lộ. Nếu hắn tiết lộ cũng không sao cả, có thể lấy đó làm lá bài tẩy cho cuộc giao dịch tiếp theo.
Chính là trực giác của Ainz làm cho cậu tin tưởng mình sẽ không bị phản bội. Trong đầu cậu hiện lên vẻ mặt chân thành khi nói lời cảm ơn của họ, điều đó làm cho cậu yên tâm hơn phần nào.
“Thế thì…có thể nói cho ta biết tất cả thông tin về nơi này không?”
Trúng trọng thương, cơ thể Thiên Sứ dần hòa tan vào không khí. Đôi cánh lấp lánh ánh sáng tỏa sáng rực rỡ bốn phía trong nháy mắt rồi biến mất, tựa như một ảo ảnh, khiến cho người ta mê muội.
Nếu không phải trong hoàn cảnh xung quanh toàn mùi máu tươi gay mũi, Gazef nhất định đã lên tiếng mà tán thưởng. Chẳng qua lúc này không còn tâm trạng vô tư được.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, hòng xác định các đòn tấn công sắp đến của kẻ thù——trên mặt khẽ lộ ra nụ cười khổ.
Số lượng Thiên Sứ bắt đầu tăng lên rồi.
Gazef vô cùng rõ ràng đây không phải là quân tiếp viện bình thường.
“…Phải làm gì để chống lại ma thuật đây? Chết tiệt.”
Trong miệng mắng chửi những Magic Caster- những kẻ đã tạo ra những chiến binh này từ không khí, Gazef bình tĩnh tính toán số lượng người ở đây, xác nhận những kẻ này chính là toàn bộ người vây quanh ngôi làng.
Vì thế mà mạng lưới bao vây ngôi làng đã bị giải trừ.
“Như vậy, Gown-dono. Chuyện kế tiếp làm phiền ngài…”
Có thể giải cứu những tính mạng thôn dân kia, Gazef cảm thấy vô cùng vui sướng. Anh không dám khinh thường mà nhìn chằm chằm vào kẻ địch trước mặt.
Bỗng có tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn. Đó là âm thanh quay lại của những thuộc hạ sau khi đã thu hút tất cả kẻ địch.
“Ta nói rồi, rút lui sau khi dụ vòng vây về đây…Thực là một đám ngu ngốc…Ngu ngốc mà cũng rất kiêu hãnh.”
Dốc toàn lực, Gazef lao tới.
Có lẽ đây là thời cơ tốt nhất trong trận chiến này. Xét đến tốc độ của kị binh, nhằm ngăn cản quân ta tập hợp lại, những Magic Caster kia hẳn sẽ toàn lực đối phó với thủ hạ của mình. Dựa vào chiều hướng cuộc chiến, các Magic Caster chỉ có một biện pháp.
Những con ngựa của đám thủ hạ hí lên một tiếng giống với con ngựa của Gazef, hai chân trước nhấc lên cao, có vài người rới khỏi lưng ngựa, bật ra tiếng rên rỉ. Những Thiên Sứ kia nhân cơ hội phát động tấn công.
Thực lực của những thủ hạ kia so với đám Thiên Sứ không chênh lệch nhiều, nhưng về phương diện năng lực đặc thù và sức mạnh cơ bản thì những thủ hạ này đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu. Không ngoài dự liệu, những thủ hạ bị đám Thiên Sứ có số lượng bằng một nửa ép dồn đến đường cùng. Cùng với các pháp thuật tấn công của Magic Caster, khoảng cách hai toán quân bị giãn ra.
Từng thủ hạ lần lượt ngã xuống.
Gazef không đành lòng nhìn cảnh tượng không thể tránh khỏi đó, anh dũng mãnh lao về phía trước.
Mục tiêu là chỉ huy của kẻ địch.
Mặc dù biết rằng có giết được chỉ huy của kẻ địch thì bọn chúng cũng không lui lại, nhưng đây chính là đường sống duy nhất của mọi người.
Ba mươi Thiên Sứ chặn phía trước Gazef. Nhìn đối phương tăng cường phòng bị, Gazef tuyệt nhiên không chút vui mừng.
“Cút xéoooooooo!!”
Gazef tung ra sát chiêu bí mật.
Bàn tay anh phát nhiệt, dần lan đến toàn thân.
Gazef phá bỏ cực hạn của thân thể, đạt tới cấp độ Anh Hùng. Không chỉ như thế, còn đồng thời kích hoạt nhiều kỹ năng khác nhau——hành động này có thể nói là ma pháp của chiến sĩ.
Gazef nhìn chằm chằm vào sáu Thiên Sứ đang bay xung quanh.
☀Sixfold Slash of Light》
Chiêu thức phát ra ánh sáng chói lòa.
Chỉ một nhát, trúng cả sáu Thiên Sứ xung quanh.
Chúng liền bị chia thành hai nửa, trở thành một quả cầu ánh sáng rồi tan biến.
Những thành viên Pháp Quốc Slein há hốc miệng kinh ngạc, còn thủ hạ của Gazef lại lớn tiếng reo hò.
Mặc dù khi sử dụng tuyệt chiêu này sẽ làm cho cánh tay trở nên vô cùng đau đớn, nhưng mức độ này vẫn chưa thể đánh gục được anh.
Cứ như là nhận được mệnh lệnh ngăn chặn tiếng reo, rất nhiều Thiên Sứ bắt đầu tấn công. Một trong số đó giơ cao hỏa kiếm, chém vào đầu Gazef.
《Phản Xạ Tức Thời》
Khi Thiên Sứ kia vung kiếm, Gazef lập tức thi triển kỹ năng, thân thể anh giống như hóa sương mù, trong nháy mắt đã né tránh.
Trước khi thanh kiếm của Thiên Sứ kia chạm mục tiêu, nó đã sớm bị trúng kiếm của Gazef. Chỉ một kiếm khiến cho nó biến thành một quả cầu ánh sáng.
Đòn tấn công của Gazef không vì vậy mà kết thúc.
☀Full Throttle》
Động tác như nước chảy mây trôi, một chiêu đỡ hết các đòn của đám Thiên Sứ này.
Gazef tiếp tục sử dụng độc chiêu, chiến tiếp với hai Thiên Sứ. Nhìn quang cảnh nhiệm màu trước mặt, sự chống trả kiên cường của Gazef làm trong lòng thủ hạ của anh sinh ra một tia hi vọng chiến thắng.
Nhưng người của Pháp Quốc không cho chuyện này diễn ra, và với giọng chế giễu, chúng dập tắt chút hi vọng mới nhen nhóm của những chiến sĩ.
“Thật mãn nhãn. Nhưng…chơi đùa vậy là đủ rồi. Những ai mất đi Thiên Sứ hộ vệ lập tức triệu hồi Thiên Sứ khác. Toàn lực đối phó với Stronoff.”
Cảm xúc vừa dâng lên chớp mắt đã bị dập tắt.
“Không ổn rồi.”
Gazef thấp giọng lẩm bẩm, tiện tay hóa kiếp một Thiên Sứ. Không còn bất kì tiếng hoan hô nào khi anh hạ gục đám Thiên Sứ, khuôn mặt những thủ hạ của anh mang vẻ lo lắng khi giương kiếm đối mặt địch.
Nhân số, vũ khí, trình độ huấn luyện và thể lực.
Tất cả đều bất lợi cho phía nhóm Gazef. Vũ khí duy nhất——hy vọng giành chiến thắng——cũng đã biến mất.
Gazef chiến đấu chủ yếu bằng cách sử dụng phản xạ của mình để né tránh vũ khí của kẻ thù. Dù cho một kiếm có thể tiêu diệt một Thiên Sứ nhưng kẻ thù thật sự vẫn còn ở rất xa.
Tuy mong lính của mình tạo nên khác biệt, nhưng họ không thể phá vỡ hàng phòng ngự của Thiên Sứ mà không có vũ khí ma pháp. Không giống với Gazef có kỹ năng 《Tập trung chiến khí》, cũng không có vũ khí ma pháp, những thủ hạ kia mặc dù có thể gây thương tổn cho Thiên Sứ, nhưng không thể nào tiêu diệt chúng.
Vô vọng.
Gazef cắn chặt môi không ngừng vung kiếm.
Cứ một kiếm giết một quái, thành tích sử dụng 《Sixfold Slash of Light》 liên hoàn đang tăng chóng mặt.
Chiến sĩ giống như Gazef có thể đồng thời sử dụng sáu loại kỹ năng võ thuật khác nhau trong chiến đấu. Nếu tính đến dùng bí kỹ thì Gazef có thể sử dụng bảy.
Hiện tại anh đang sử dụng 《Cường hóa cơ thể》, 《Tăng cường tinh thần》, 《Tăng cường kháng ma pháp》, 《Ma pháp hóa vũ khí》 còn khi tấn công thì sử dụng kỹ năng để tấn công năm mục tiêu khác nhau.
Gazef không sử dụng tới cực hạn là vì mức độ tiêu hao tinh thần là vô cùng lớn.
Nhất là khi kỹ năng 《Sixfold Slash of Light》 đã tiêu tốn lượng tinh thần gấp ba lần kỹ năng thông thường.
Cho dù là Gazef cũng chỉ có hai loại tuyệt chiêu giống như vậy——một cái cần phải dùng toàn bộ năng lượng của bản thân, một cái tiêu thụ tinh thần gấp 4.
Nếu như sử dụng các kỹ năng này, Gazef có thể dễ dàng quét sạch cả đám Thiên Sứ này. Chỉ là cho dù có tiêu diệt hết đám hiện tại, chúng sẽ tiếp tục được triệu hồi về. Chừng nào không tiêu diệt được đám triệu hồi sư kia thì sẽ phải đối mặt với đội quân Thiên Sứ vô tận. Chờ cho MP của đối phương cạn hết cũng là một phương pháp, nhưng trước khi chờ được thì thể lực của Gazef cũng đã kiệt quệ rồi.
Vấn đề lúc này là thanh kiếm trên tay Gazef càng lúc càng nặng, trái tim cũng vì vậy mà đập loạn nhịp hơn.
《Phản Xạ Tức Thời》 là một kỹ năng giúp cho người sử dụng có thể cưỡng chế đưa cơ thể về trạng thái trước đó sau khi tung ra một đòn tấn công, điều này cho phép có thể tấn công thêm một lần nữa. Tuy rất hữu dụng nhưng tác động lên cơ thể cũng rất lớn do phải cưỡng ép động tác thể xác.
《Lưu Thủy Gia Tốc》 là kỹ năng tăng cường tốc độ truyền tải của hệ thần kinh, từ đó làm gia tăng tốc độ tấn công. Nhưng sử dụng liên tục cũng sẽ làm cho đầu óc mệt mỏi cùng cực.
Hơn nữa, còn tuyệt chiêu 《Sixfold Slash of Light》, tảng đá đè lên cơ thể là vô cùng lớn, nhưng nếu không sử dụng thì không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
“Có bao nhiêu tới hết đây! Lũ Thiên Sứ các ngươi chỉ là đồ bỏ!!!”
Tiếng gầm này làm cho quân đội của Pháp Quốc Slein vô cùng tức giận, nhưng một giọng nói điềm tĩnh đã đánh tan sự giận dữ của họ.
“Không cần để ý, đó chẳng qua là tiếng gầm của một con mãnh thú bị bao vây mà thôi. Không cần phải lo lắng, cứ bào mòn thể lực của hắn, nhưng tuyệt đối không được tới quá gần. Móng vuốt của mãnh thú rất dài đấy.”
Gazef trừng mắt về phía người đàn ông có vết sẹo trên mặt.
Chỉ cần giết chết tên chỉ huy này thì chiến cuộc sẽ xoay chuyển. Vấn đề là bên cạnh hắn ta có các Thiên Sứ khác hẳn với đám cầm hỏa kiếm này. Lại nói tới khoảng cách giữa hai người, cùng với vô số những lớp bảo vệ.
Hắn ở quá xa.
“Con mãnh thú muốn phá vây. Cho hắn biết tuyệt vọng là gì đi.”
Giọng nói bình tĩnh của tên chỉ huy khiến cho Gazef càng thêm nôn nóng.
Cho dù đã bước vào cấp độ Anh Hùng, nhưng chỉ có những kỹ năng tấn công cận chiến, Gazef không hề có cửa thắng nào.
Nhưng——Vậy thì sao chứ? Nếu đây là con đường duy nhất để tiêu diệt chỉ huy kẻ địch thì chỉ còn nước dốc toàn bộ sức mạnh mà vượt qua thôi.
Đanh mắt lại, Gazef bắt đầu tiến lên.
Nhưng chính bản thân anh cũng biết rõ rằng, đó là một con đường khó khăn.
Những Thiên Sứ liên tiếp vung chém những cây hỏa kiếm trên tay, Gazef né tránh những đòn tấn công đó, đồng thời phản kích, dần dần diệt trừ các Thiên Sứ.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy một cơn đau dữ dội. Vùng bụng của anh đã bị trúng đòn.
Nhìn theo hướng cơn đau, đó là một nhóm Ma Pháp Niệm Chú Sư sử dụng phép thuật nào đó.
“Là Thần Quan thì ít nhất cũng nên niệm phép chữa thương đi chứ.”
Giống như là muốn phản bác lời châm chọc của Gazef, một vài luồng sóng xung kích vô hình bắn tới thân thể của anh.
Cho dù là sóng vô hình, nếu số lượng không nhiều lắm, Gazef vẫn có thể tự tin phản ứng và né tránh nhờ căn cứ theo ánh mắt phe kia. Nhưng ở đây số lượng đòn tấn công vượt quá 30 thì không có cách nào, nhiều lắm anh chỉ có thể dùng hết sức bình sinh bảo vệ đầu bằng kiếm và tay.
Gazef gần như ngã xuống đất, toàn thân đau đớn, nhiều đến mức không thể nào xác định được nơi nào bị thương nữa.
“Kahaa-!”
Cổ họng Gazef không thể chịu được mà phải phun ra một ngụm máu tươi. Máu đỏ chảy xuống dính vào chòm râu phía dưới cằm.
Bị trúng một số lượng đáng kể sóng xung kích vô hình, Gazef lùi vài bước, nín thở, cố gắng né kiếm của Thiên Sứ. Anh không thể tránh được, may mắn thay bị giáp bật ngược, nhưng xung lực vẫn xuyên thấu.
Mặc dù trong lúc bối rối anh vẫn có thể tặng một chém cho Thiên Sứ theo phản xạ, song vì mất thăng bằng, nên Thiên Sứ né tránh một cách dễ dàng.
Gazef thở không ra hơi, tay cầm kiếm run run.
Toàn thân mệt nhọc, bên tai giống như có tiếng nỉ non bảo rằng hãy mau chóng nằm xuống mà nghỉ ngơi đi thôi.
“Cuộc đi săn đã đến giai đoạn cuối. Đừng để con mãnh thú này có thời gian nghỉ ngơi, ra lệnh cho Thiên Sứ tấn công dồn dập.”
Cho dù muốn nghỉ chút lấy hơi, nhưng nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy, những Thiên Sứ đang vây quanh kia không chút lưu tình mà đánh tiếp.
Đầu tiên, anh phải né tránh đòn tấn công, sau đó đâm xuyên chúng bằng thanh kiếm của mình. Áo giáp cứng rắn dùng để ngăn cản một đòn từ trời giáng xuống.
Tuy rằng muốn phản kích, nhưng đòn tấn công của quân địch nhiều gấp mấy lần anh.
Sự mệt nhọc tích lũy làm cho sức mạnh dần giảm xuống, hiện tại Gazef chỉ có thể cân một lúc một tên, không còn hơi sức đâu mà sử dụng kỹ năng nữa, thủ hạ của mình đều dần ngã xuống, đòn tấn công của quân địch hoàn toàn tập trung lên người anh. Không thể đột phá lưới bao vây của quân thù, cảm giác tử thần đến ngày càng cận kề.
Trong lúc bất cẩn, đầu gối Gazef mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và tiếp tục chiến đấu.
Lại một đợt sóng ma pháp xung kích bay đến, trúng vào Gazef đang tuyệt vọng nhúc nhích thân mình.
Cảnh tượng trước mắt anh mờ dần.
Không ổn!
Gazef tập trung toàn bộ sức tàn để giữ thăng bằng. Nhưng có gì đó không ổn, sức lực trong người cứ thế dần biến mất.
Bất thình lình anh cảm thấy được lớp cỏ dưới chân cọ cọ vào khuôn mặt, cho thấy rằng Gazef đã ngã xuống đất.
Tuy cố hết sức để đứng dậy, nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Lúc này, những thanh hỏa kiếm kia chém đến, đồng nghĩa với cái chết.
“Dứt điểm hắn đi, nhưng đừng tự ra tay, để những Thiên Sứ kia tiễn hắn.”
Chết chắc rồi.
Đôi tay trải qua vô số huấn luyện run rẩy không ngừng, không thể giơ lên để nắm chặt cây kiếm nữa, ngay cả như vậy thì Gazef cũng không buông bỏ hy vọng.
Hai hàm răng cắn chặt phát ra tiếng gừ gừ ken két.
Gazef không sợ chết. Chính bản thân anh cũng đã cướp đi rất nhiều sinh mệnh, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lí, một ngày nào đó chính anh cũng sẽ bỏ mạng trên chiến trường.
Giống như lúc đó anh nói với Ainz rằng chính bản thân ông cũng bị vô số người oán hận. Sự oán hận sẽ biến thành một lưỡi kiếm, ngày nào đó lưỡi kiếm ấy sẽ chém lên cổ anh.
Chỉ là anh không thể chấp nhận tình huống bấy giờ.
Tập kích nhiều làng mạc, sát hại rất nhiều người dân vô tội không có sức phản kháng, chỉ vì muốn Gazef rơi vào bẫy.
Anh tuyệt đối không cho phép mình chết bởi loại vô sỉ như vậy, mà trên hết là không chịu được sự bất lực của bản thân.
“GAHHHHHHHHHHHHHHH! Đừng coi thường taaaa!!”
Tập hợp chút sức lực cuối cùng, anh hét to lên một tiếng.
Máu cùng nước miếng chảy ra từ khóe miệng, Gazef từ từ đứng dậy.
Những Thiên Sứ cảm nhận được một uy thế không gì sánh nổi từ người đàn ông đáng lý kiệt sức không còn bước nổi một bước kia, chúng không tự chủ mà lùi về sau một chút.
“Haaaaaa! Haaaaa!”
Chỉ mỗi việc đứng lên đã khiến cho Gazef khó thở, ý thức mơ màng, toàn thân nặng nề giống như đang đeo hàng tấn bùn đất. Nhưng tuyệt đối không thể ngã xuống, chỉ cần vậy, tất cả đều sẽ xong.
Hơn nữa, ngay cả chịu đựng hàng tấn đau đớn này, không thể nói anh đã có thể hiểu nỗi đau những dân làng đã qua đời.
“Ta là Chiến Sĩ Trưởng của Vương Quốc! Vì Vương Quốc kính yêu, vì bảo hộ cho cư dân Vương Quốc! Làm sao có thể thua đám người dám làm nhơ bẩn thanh danh Vương Quốc nàààày!”
Con người đó sẽ bảo vệ những thôn dân kia.
Như vậy chuyện anh nên làm chính là kéo dài thời gian, để cho những người dân kia không phải gặp thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Phải bảo vệ tương lai của người dân Vương Quốc. Trong đầu anh chỉ nghĩ vậy.
“…Ngươi chỉ biết lảm nhảm những lời vô nghĩa như vậy sao, nếu thế thì hãy chết đi Gazef Stronoff.”
Gazef nhìn chằm chằm vào tên chỉ huy kia, tai anh nghe được lời châm chọc khiêu khích của đối phương.
“Nếu ngươi chịu bỏ lại dân chúng ở biên giới, thì đã không rơi vào kết cục này. Không thể nào ngươi không biết tính mạng của ngươi so với mấy nghìn tên dân đen kia còn muốn quý giá hơn. Nếu ngươi là một người yêu nước, thì sẽ phải bỏ lại những tên kia mới đúng.”
“Ta và ngươi… sẽ không bao giờ …có cùng quan điểm cả!”
“Cái thân thể tàn tạ kia còn có thể làm gì? Không cần giãy giụa vô ích, ngoan ngoãn mà nằm xuống đi. Ta sẽ thương hại ngươi mà ban cho ngươi chết một cách êm ái.”
“Nếu cảm thấy…ta không thể làm gì nữa…vậy thì hãy đến đây…tự tay chặt đầu ta, thế nào? Bộ dạng này của ta lúc này…… chắc là rất dễ dàng phải không?”
“…Hừ, chỉ biết mồm mép. Xem ra ngươi vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu. Chẳng lẽ ngươi nghĩ sẽ còn phần thắng sao?”
Gazef nhìn chằm chằm về phía trước, bàn tay run run nắm chặt lấy cây kiếm. Đôi mắt mờ mờ nhìn chăm chăm vào kẻ địch trước mặt, thậm chí bỏ qua cả vô số Thiên Sứ đang bay xung quanh.
“…Vẫn còn cố gắng sao. Thật sự quá ngu ngốc rồi. Một khi chúng ta kết liễu mạng của ngươi, kế tiếp chính là lũ dân may mắn sống sót kia. Ngươi làm như vậy chẳng qua chỉ kéo dài cơn run rẩy của bọn chúng mà thôi.”
“Hừ…Ha…Ha ha ha…”
Gazef cười to.
“…Có gì đáng cười?”
“...Heh,ngươi quả là một tên ngu xuẩn. Ở trong làng... Có một người còn đáng sợ hơn cả ta. Người đó không thể lường được, ông ta có thể đánh bại tất cả các ngươi...nghĩ đến việc ngươi định giết toàn bộ dân làng, nơi mà người đó đang bảo vệ, thật là chuyện hoang đường... ”
“…So với chiến sĩ mạnh nhất Vương Quốc Re-Estize còn mạnh hơn? Ngươi cảm thấy ta có thể tin vào điều đó không? Vô cùng đần độn.”
Vẻ tươi cười trên mặt Gazef càng đậm hơn. Nếu Nigun gặp mặt con người đầy bí ẩn Ainz Ooal Gown kia thì sẽ có vẻ mặt như thế nào đây? Đây có lẽ là phần thưởng tuyệt nhất Gazef nhận được ở thế giới bên kia rồi.
“…Thiên sứ, giết Gazef Stronoff đi.”
Thi hành mệnh lệnh lạnh lùng này, những Thiên Sứ vỗ cánh bay đến.
Gazef mang theo quyết tâm cảm tử lao về phía trước thì bên cạnh một giọng nói truyền đến.
——Cũng đến lúc cũng nên đổi người rồi.
Cảnh vật trước mắt Gazef biến đổi, không còn là thảm cỏ nhuốm máu, mà sàn nhà của một góc căn phòng.
Bốn phía là những thủ hạ của mình, còn rất nhiều thôn dân đang lo lắng nhìn mình.
“Nơi-nơi này là…”
“Đây là kho hàng được Ainz-sama dùng ma pháp bảo vệ.”
“Vậy sao…Gown-sama hình như là không có mặt ở đây…”
“Không, Ngài ban nãy còn ở chỗ này, nhưng quả thật giống như là đổi chỗ với Đội trưởng-sama, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích.”
Thì ra là thế, giọng nói trong đầu mình vừa rồi là……
Gazef thả lỏng cơ thể. Kế tiếp không còn chuyện của anh nữa. Gazef ngã trên mặt đất, những thôn dân vội vã đến gần đỡ anh.
Lục Sắc Thánh Điển. Đối thủ mà một chiến sĩ mạnh nhất Vương Quốc như Gazef cũng không thể chiến thắng.
Nhưng trong đầu Gazef thì không tin rằng Ainz sẽ thua.