Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp
Chương 16 : Đưa ngựa vằn đến vegas
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Thần chiến tranh đợi chúng tôi ngoài bãi xe của tiệm ăn hôm trước.
- Chà chà, mấy đứa chưa chết à?
Tôi chỉ trích:
- Ông biết đó là bẫy mà còn bảo chúng tôi vào.
Thần Ares cười khoái trá:
- Chắc lão thợ rèn chưng hửng vì mất công giăng lưới bẫy hai nhóc tì ngu xuẩn. Trên TV, hai đứa trông xinh ra phết.
Tôi giúi khiên vào người ông ta:
- Đồ đểu!
Annabeth và Grover sợ tái mặt.
Chộp ngay tấm khiên, thần Ares xoay nó trên không như miếng bột bánh pizza, biến nó thành áo chống đạn. Ông ta khoác áo lên vai.
Thần Ares chỉ chiếc xe tải hạng nặng bên kia đường, đối diện quán ăn:
- Thấy xe kia không? Mấy đứa sẽ lên xe đó. Xe chạy thẳng đến Los Angeles, chỉ nghỉ một lần khi đến Vegas.
Tấm bảng sau xe có dòng chữ: TỔ CHỨC NHN ĐẠO QUỐC TẾ: PHƯƠNG TIỆN VẬN CHUYỂN CỦA SỞ THÚ NHẬN ĐẠO. LƯU Ý: THÚ HOANG CÒN SỐNG.
Tôi bực mình:
- Ông giỡn đấy ư?
Thần Ares búng tay, then cửa sau xe rơi ra.
- Đi xe miễn phí nhé. Nhãi con đừng ca cẩm nữa. Cầm lấy, trả công cho vụ vừa rồi đây.
Ông ta lấy ba lô bằng vải nylon móc trên tay ga ném cho tôi.
Bên trong có mấy bộ quần áo sạch, 20 đô la tiền mặt, túi nhỏ đựng tiền drachma và bịch bánh ngọt Oreos.
Tôi cau có:
- Đây không thèm mấy thứ vớ vẩn…
Grover đỡ lời, đồng thời lừ mắt nhìn tôi đi kèm sắc mặt dữ tợn nhất có thể.
- Cảm ơn Ngài. Cảm ơn lắm lắm.
Tôi nghiến răng trèo trẹo. Hành động từ chối quà thần ban là sự xúc phạm ghê gớm nhưng tôi căm ghét mọi thứ Ares chạm tay vào. Miễn cưỡng, tôi khoác ba lô lên vai.
Dù biết hễ nhìn thầm Ares rồi nổi cáu là vô lí, nhưng tôi vẫn ngứa ngáy chân tay, chỉ muốn thoi ông ta một quả vào giữa mặt cho bõ tức. Ông ta nhắc tôi nhớ mọi kẻ từng bắt nạt tôi: Nancy Bobofit, Clarisse, Gabe Cóc Chết, các giáo viên hay mỉa mai và mọi tên đốn mạt ngày đi học dám bảo tôi ngu hoặc cười hô hố lúc tôi bị đuổi học.
Ngoái đầu nhìn, tôi thấy trong quán ăn chỉ còn vài thực khách. Chị phục vụ hôm trước mang bánh cho chúng tôi giờ đứng sát cửa sổ lo lắng quan sát. Hình như chị sợ thần Ares ra tay với ba đứa chúng tôi. Chị rủ cả đầu bếp ra xem. Chị vừa rỉ tai ông ta. Đầu bếp gật đầu, lấy máy ảnh chụp cho chúng tôi một kiểu.
Tôi nghĩ thầm: “Chán thật, mai ba đứa lại lên báo”
Dòng tít tưởng tượng chạy trong đầu tôi: TỘI PHẠM 12 TUỔI ĐÁNH ĐẬP DÃ MAN TAY ĐUA MÔ TÔ KHÔNG PHÒNG VỆ.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
- Ông nợ tôi một chuyện. Lúc trước ông có hứa cho biết tin về mẹ tôi.
Ông ta khởi động xe:
- Có chắc mày chịu nổi hung tin không? Mẹ mày chưa chết.
Đất dưới chân tôi quay cuồng:
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là khi bà ấy sắp chết, có người đưa bà ấy thoát khỏi tay quỷ đầu bò. Mẹ mày biến thành cơn mưa vàng, đúng chưa? Vậy linh hồn có rời đi chỗ khác. Chưa chết, chỉ bị bắt giữ thôi.
- Sao mẹ tôi bị bắt?
- Đúng là vắt mũi chưa sạch mà. Phải học binh pháp chứ. Đây là “chiêu” dùng con tin. Bắt người này để khống chế người khác.
- Đừng hòng ai khống chế được tôi.
Ông ta cười khả ố:
- Ghê quá nhỉ? Thôi, ta còn gặp nhau nhiều.
Tôi nắm chặt hai tay:
- Còn ông chớ tự mãn. Mới thấy tượng Cupid mặc bỉm nghịch cung tên đã quay đầu bỏ chạy. Vậy mà cũng tự xưng là thần chiến tranh.
Lửa bốc cháy sau cặp kính mát. Gió nóng thổi bạt hơi tôi, như thể tôi đang đứng từ xa quan sát vụ thử tên lửa hạt nhân:
- Percy Jackson, tao chưa xong chuyện với mày đâu. Khi nào đánh nhau nhớ cẩn thận đấy.
Ông ta rồ máy, chiếc Harley gầm gào vọt xuống cuối đường.
Annabeth nhận xét:
- Thế là không ngoan đâu.
- Mặc kệ.
- Chẳng ai muốn gây thù chuốc oán với thần thánh, với thần Ares thì càng không.
Grover chêm vào:
- Các cậu ơi, dù không thích ngắt lời, nhưng tớ phải…
Nó chỉ quán ăn. Tại quầy thanh toán, hai thực khách cuối cùng đang trả tiền, hai ông mặc áo liền quần có logo trắng giống như logo trên xe tải Tổ chức nhân đạo quốc tế.
- Nếu muốn nhờ xe trên sở thú, ta phải nhanh chân lên mới kịp.
Dù không thích, nhưng tôi biết ba đứa tôi không còn cách nào khác. Với lại, vãn cảnh Vender thế là đủ lắm rồi.
Chúng tôi chạy sang đường, trèo lên cửa sau của xe và đóng chặt cửa.
Mùi thối làm tôi bật ngửa: xe này có mùi của ổ mèo con lớn nhất thế giới. Trong xe tối mù. Tôi mở nắp bút, dùng ánh sáng từ kiếm Thủy triều quan sát khung cảnh não nề.
Ba chuồng sắt bẩn thỉu xếp thành dãy nhốt ba con thú hoang trông sầu thảm chưa từng thấy: một ngựa vằn, một sư tử đực lông trắng và một con thuộc loài linh dương trông rất lạ.
Chuồng sư tử có bao củ cải. Chắc chắn nó không thích ăn thứ đó. Chuồng linh dương và ngựa vằn đều có khay nhôm đựng thịt bò xay. Bờm ngựa vằn dính bết bã kẹo cao su, giống như có người tiêu khiển bằng cách nhai kẹo rồi nhổ bã lên người nó. Sừng linh dương treo bóng bay mừng sinh nhật có dòng chữ ngớ ngẩn: HAY ĂN CHÓNG LỚN.
Tất nhiên, không ai muốn đến gần làm sư tử khó chịu. Con vật tội nghiệp cuồng chân trong không gian nhỏ xíu, đi tới đi lui trên miếng vải lót chuồng bẩn thỉu, thở hổn hển bởi không khí ngột ngạt trong xe. Ruồi bu quanh cặp mắt đỏ lè, xương sườn nhô ra dưới lớp lông trắng toát.
Grover phẫn nộ:
- Nhân đạo là thế này ư?
Nó định nhào ra ngoài, túm cổ lái xe dùng sáo bằng cây sậy vụt hắn nhừ tử . Tôi sẵn sàng tiếp tay cho nó. Rủi thay, xe nổ máy ầm ầm, thùng xe rung chuyển. Nếu chúng tôi không ngồi thể nào cũng ngã.
Ba đứa nép trong góc, ngồi trên mấy bao tải đựng thức ăn gia súc mốc xanh mốc đỏ, cố quên mùi thối, ruồi nhặng và cái nóng kinh người. Grover kêu be be bắt chuyện với 3 con thú, nhưng chúng chỉ im lặng buồn bã nhìn nó.
Annabeth nóng ruột, định phá chuồng thả thú hoang nhưng tôi phân tích rằng nên chờ xe đến trạm nghỉ đã. Thêm vào đó, chắc chắn sư tử thấy ba chúng tôi ngon lành hơn củ cải.
Tìm được hũ nước, tôi đổ đầy cho chúng, sau đó dùng kiếm đồng khều đồ ăn bỏ nhầm chuồng ra ngoài. Tôi cho sư tử ăn thịt, ngựa vằn và linh dương ăn củ cải.
Grover dỗ dành linh dương để Annabeth lấy dao cắt bóng bay. Bạn ấy muốn xén lông bờm dính bã kẹo cao su nhưng chúng tôi khuyên chớ nên làm thế vì xe xóc này rất nguy hiểm.
Sau khi bảo Grover hứa với chúng sáng mai sẽ giúp, chúng tôi dọn chỗ đi ngủ.
Grover nằm co ro trên bao củ cải.
Annabeth mở bịch bánh Oreos nhai trệu trạo.
Tôi tự ủy tạo tinh thần bằng cách tự nhủ ba đứa đã đi được nửa đường. Hôm nay mới ngày 14 tháng 6, trước ngày Hạ chí – 21/6 những một tuần. Thời gian đang ủng hộ chúng tôi.
Mặt khác, tôi không biết cái gì đang đợi mình ở phía trước. Các thần thay nhau đùa bỡn tôi. Ít nhất thần Hephaestus không lén lút: ngang nhiên ghi hình tôi để giải trí. Giờ ống kính ngừng hoạt động, tôi vẫn cảm giác họ theo dõi từng đường đi nước bước của ba chúng tôi. Hóa ra tôi là thằng hề mua vui cho các thần.
Annabeth thì thào:
- Này, xin lỗi cậu. Chỉ tại lúc ở công viên nước, tớ sợ quá.
- Không sao.
Cô bạn rùng mình:
- Đi chơi thôi.
Tôi chưa bao giờ vui đến thế. Sinh ra trong nghèo khó, với tôi, phung phí tiền bạc có nghĩa đến nhà hàng KFC hay McDonald ăn hamburger và thuê băng video về xem. Làm gì dám mơ đến khách sạn năm sao ở Las Vegas.
Tôi nhảy bungee dưới sảnh năm, sáu lần, trượt nước một lần, chơi game trượt tuyết trên sườn núi và chơi trò thực tế ảo bắn súng tay đôi với tay bắn tỉa FBI. Tôi thấy Grover mấy lần chuyển trò chơi. Nó thích nhất trò đi săn ngược: hươu nai săn người lỗ mãng. Annabeth thích trò đấu trí và trò chơi giành cho con gái. Ở đây có màn hình 3-D dùng chơi trò kiến thiết cả thành phố. Các tòa nhà chọc trời đua nhau mọc lên trông như thật. Tôi không thích trò đó lắm nhưng Annabeth thực sự mê mẩn.
Bất ngờ, tôi phát hiện ra có chuyện không ổn.
Có lẽ do anh chàng đúng cạnh tôi, cũng chơi trò đấu súng. Tôi đoán người này bằng tuổi tôi, nhưng quần áo rất lạ lùng. Có lẽ cậu ta là con trai một người thích bắt chước Elvis. Cậu ta mặc quần jeans ống loe, áo thun đỏ, tóc uốn xoăn trông giống con gái xứ New Jersey chuẩn bị đi dạ hội.
Lúc cùng chơi bắn tỉa, cậu ta bảo tôi:
- Này công tử, tớ ở đây hai tuần, chơi mãi trò này vẫn thấy hay.
Lập tức, tôi thầm thắc mắc: “công tử là từ xưa lắm rồi”.
Lát sau, tôi lỡ miệng nói tiếng lóng, bảo cậu ta “tinh tướng”. Cậu ta giật mình nhìn tôi như chưa hề nghe tiếng đó bao giờ.
Cậu ta tự giới thiệu mình tên là Darrin. Nhưng thấy tôi hỏi nhiều quá, Darrin đâm chán, quay lại chơi tiếp.
Tôi gọi:
- Darrin này.
- Gì?
- Giờ là năm mấy?
Cậu ta nhíu mày:
- Năm trong trò chơi à?
- Không. Năm ngoài đời thực.
Darrin phải nghĩ giây lát:
- 1977.
Tôi bắt đầu sợ:
- Đừng đùa. Tớ hỏi thật đấy.
- Cái cậu này, làm tớ phân tâm quá. Tớ đang chơi dở.
Sau đó cậu ta quên hẳn tôi.
Tôi trò chuyện với vài người nữa. Cảm giác bất an lớn dần. Họ dán mắt vào màn hình tivi, dính với máy chơi game, hoặc đồ ăn… Tôi gặp một bạn bảo với tôi giờ là năm 1985. Người khác bảo 1993. Nhưng ai cũng bảo họ chỉ ở đây mấy ngày. Tối đa là vài tuần. Họ không biết chính xác và cũng không quan tâm.
Tôi giật mình tự hỏi: vậy tôi ở đây bao lâu? Theo tôi nhớ thì chỉ có vài tiếng đồng hồ. Nhưng thực tế có đúng vậy không?
Tôi cố nhớ lí do đến đây. Chúng tôi đang trên đường đến Los Angeles. Nhiệm vụ là tìm lối vào địa ngục. Mẹ tôi… trong một thoáng, tôi hoảng hốt vì không nhớ tên bà. Là Sally. Sally Jackson. Tôi phải tìm mẹ. Tôi phải chặn tay Hades trước khi ông ta châm ngòi cho Thế Chiến thứ Ba.
Khi tôi tìm thấy Annabeth, cô ấy vẫn mải miết xây nhà.
Tôi giục:
- Đứng lên đi. Ta đi khỏi đây ngay.
Không trả lời.
Tôi lay vai cô ấy:
- Annabeth!
Cô ấy khó chịu nhìn tôi:
- Gì?
- Ta phải đi.
- Đi là thế nào? Cậu nói linh tinh gì thế? Người ta đang xây tháp…
- Nơi này là bẫy đấy.
Cô bạn không trả lời. Tôi lay lần nữa. Annabeth gắt lên:
- Cậu làm gì thế hả?
- Nghe kĩ đây: Địa ngục. Nhiệm vụ chưa hoàn thành.
- Tôi mà, Percy. Mấy phút nữa thôi.
- Này Annabeth, có người từ năm 1977 vẫn ở đây. Họ là trẻ con, mãi không không lớn thành người. Nếu ai trót bước chân vào, sẽ phải ở lại suốt đời.
- Thế đã sao? Cậu có mơ cũng không có đâu bằng ở đây.
Tôi chộp tay bạn, lôi cô khỏi trò chơi.
- Này này.
Annabeth la lối, đánh tôi túi bụi nhưng xung quanh không ai buồn ngó đến. Họ đắm mình vào thú vui riêng, quên hết sự đời.
Tôi xoay mặt Annabeth nhìn thẳng mặt tôi:
- Nhện. Lũ nhện khổng lồ, lông lá.
Cô bé hơi hoảng và dẫn tỉnh táo lại:
- Chết rồi, ta ở đây lâu chưa?
- Tớ không biết. Nhưng phải tìm Grover ngay.
Hai đứa tìm mãi. Cuối cùng thấy nó đang chơi trò săn hươu ảo.
Hai đứa cùng thất thanh:
- Grover!
Nó nghiến răng:
- Chết này! Chết này! Đồ con người ngốc nghếch chuyên gây ô nhiễm!
- Grover!
Nó chĩa khẩu súng nhựa về phía tôi lên đạn, làm như tôi là nhận vật trong trò chơi không bằng.
Tôi đưa mắt nhìn Annabeth. Cả hai đồng loạt xông vào xốc nách mang nó đi. Lập tức, tôi giày bay mọc cánh lôi chân nó ra phía sau:
- Đừng! Tớ mới lên màn cao hơn! Thả tớ ra!
Người trực tầng sòng bài Hoa Sen vội đuổi theo:
- Quý khách đến nhận thẻ bạch kim ạ?
Tôi kiên quyết:
- Chúng tôi đi đây.
Giọng tha thiết của ông ta làm tôi tin rằng, nếu chúng tôi đi, ông ta sẽ cực kì đau khổ:
- Tiếc quá. Chúng tôi mới xây thêm lầu toàn trò chơi dành cho khách có thẻ bạch kim.
Ông ta chìa thẻ và tôi muốn cầm lấy ngay. Nếu lấy thẻ, tôi sẽ không bao giờ đi được. Tôi sẽ sống phủ phê trong khách sạn, chơi game suốt đời, vui vẻ suốt đời. Chẳng bao lâu, tôi sẽ quên mẹ, quên nhiệm vụ, thậm chí quên cả tên mình. Tôi sẽ chơi bắn tỉa với công tử Darrin mãi mãi.
Grover chìa tay định lấy, nhưng Annabeth cầm tay nó giật lại:
- Cảm ơn, nhưng không lấy đâu.
Trên đường ra cửa, mùi thức ăn và âm thanh vui tươi từ trò chơi quyến luyến bước chân tôi. Hay là ta cứ ở lại đêm nay… ngủ trên giường cho ra giường, dù chỉ một lần.
Lát sau, ba đứa đẩy cửa sòng bài Hoa Sen, hoảng hốt chạy dọc con phố. Bên ngoài là buổi chiều, tầm giờ lúc vào khách sạn. Nhưng thực ra không phải. Hôm nay thời tiết u ám, chớp rạch ngang bầu trời ngoài sa mạc.
Balo của thần Ares lủng lẳng sau lưng tôi. Lạ thật, tôi vứt nó vào thùng rác phòng 4001 rồi cơ mà. Tuy nhiên, đầu óc tôi mải nghĩ chuyện khác.
Tôi chạy đến quầy báo gần nhất và nhìn năm trước. Ơn trời, vẫn cùng năm cũ. Sau đó nhìn sang ngày, tôi đọc, ngày 27/6.
Chúng tôi đã sống tại sòng bài Lotus trọn 5 ngày.
Chỉ còn một ngày nữa là đến Hạ chí. Trong vòng 1 ngày nữa, chúng tôi phải làm cho xong việc được giao.