Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp

Chương 17 : Chọn đệm nước thật khó lắm thay

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Annabeth có ý tưởng táo bạo.



Cô bạn đẩy hai thằng tôi lên taxi Vegas, làm như hầu bao tụi tôi rủng rỉnh đầy tiền vậy. Bạn ấy lệnh cho tài xế:



- Xin cho đến Los Angeles.



Bác tài vừa nhai đầu điếu xì gà, vừa thăm dò:



- Gần sáu trăm cây số cơ đấy. Khách đi xa phải trả tiền trước.



Annabeth hỏi:



- Chú có nhận thẻ tín dụng của sòng bài không ạ?



Bác ta nhún vai:



- Tùy sòng bài. Nói chung cũng giống thẻ tín dụng thông thường. Nhưng tôi phải quét thẻ trước đã.



Annabeth đưa cho bác thẻ Lotuscash của mình.



Bác ta nhìn thẻ nghi ngờ.



Annabeth mời:



- Bác cứ quét đi ạ.



Bác tài làm ngay.



Máy tính tiền kêu lạch xạch. Đèn bật sáng. Lát sau, dấu vô cực hiện lên cạnh dấu $.



Điếu xì gà rớt khỏi miệng bác tài. Ông ngạc nhiên nhìn chúng tôi:



- Đến địa điểm nào ở Los Angeles, thưa… Quý Cô?



Annabeth ưỡn thẳng lưng. Chỉ nhìn mặt cũng biết bạn ấy thích được gọi là quý cô:



- Bác chạy nhanh vào nhé. Vả lại, cứ giữ tiền thừa.



Tôi tiếc quá. Đãng lẽ Annabeth đừng nói câu đó.



Từ đó đến sa mạc Mojave, đồng hồ chỉ tốc độ của xe taxi không bao giờ tụt xuống dưới 170 km/h.



***



Trên đường đi, chúng tôi tha hồ bàn bạc.



Tôi kể hai bạn nghe về giấc mơ gần nhất. Nhưng tôi càng cố nhớ, các chi tiết càng mờ nhạt. Hình như sòng bài Hoa Sen làm bộ nhớ của tôi chập mạch mất rồi.



Tôi không nhớ giọng tên nô tài dấu mặt ra sao, chỉ biết đó là giọng một người quen. Hắn gọi yêu quái dưới hang là “Chúa tể” gì gì đó… một cách xưng hô hay tên gọi khá đặc biệt.



Annabeth gợi ý:



- Chúa Tể Thầm Lặng hay Chúa Tể Thịnh Vượng? Cả 2 đều là biệt danh của Hades.



Tôi không thấy thuận tai, nhưng chỉ ậm ừ:



- Chắc thế…



Grover góp lời:



- Nghe tả chiếc ngai giống ngai của Hades. Ấy là tớ cũng nghe nói thế.



Tôi lắc đầu:



- Có điểm không ổn. Căn phòng có chiếc ngai không phải phần chính của giấc mơ. Còn nữa, giọng nói dưới hố… tớ không biết nói thế nào. Chỉ biết nó không giống giọng thần thánh.



Annabeth trợn mắt.



Tôi hỏi:



- Sao thế?



- À, không có gì. Tớ chỉ… Không, nhất định là Hades, thần cai quản địa ngục. Có thể ông ta sai tên trộm, tức tên nô tài giấu mặt, lấy tia chớp. Sau đó, có trục trặc…



- Trục trặc gì?



- Tớ… tớ không biết. Nhưng nếu hắn lấy quyền trượng của thần Dớt từ đỉnh Olympia sau đó các thần thay nhau săn lùng hắn… Trong tình huống đó, thiếu gì chuyện có thể xảy ra. Gặp trở ngại là không thể tránh khỏi. Nếu vậy, tên trộm phải giấu tia chớp hoặc biết đâu đánh mất nó không chừng. Dù gì thì hắn cũng không mang đến trao cho Hades được. Giọng nói trong mơ của cậu nói vậy, đúng không? Nô tài làm hỏng chuyện. Do đó giờ ta đã biết bà Nữ Thần Báo Thù tìm vật gì lúc theo chúng ta lên xe bus. Có lẽ họ tưởng ta đã lấy lại được tia chớp.



Tôi không biết bạn mình làm sao nữa: Mặt Annabeth tự nhiên trắng bệch



- Giả sử theo họ, tớ lấy được tia chớp. Vậy thì còn xuống địa ngục làm gì?



Grover giả định:



- Để đe dọa Hades. Hoặc để hối lộ hay gởi tối hậu thư đòi trả mẹ cậu về dương gian.



Tôi huýt gió:



- Sao Dê có đầu óc đen tối thế? Tính đến cả khả năng ấy cơ à?



- Thì có sao? Cảm ơn cậu quá khen.



Tôi thấy chưa thỏa đáng:



- Nhưng giọng nói dưới hang bảo nó đợi 2 bảo bối. Nếu một trong hai có tia chớp, vậy chứ còn lại là gì?



Grover mít đặc. Nó lắc đầu.



Nhìn tôi như thể bạn ấy biết câu tôi định hỏi, Annabeth im lặng như bảo tôi đừng nói. Tôi hỏi:



- Cậu biết thứ dưới vực, trong trường hợp không phải Hades, đúng không?



- Percy, đừng đả động đến nó. Bởi vì nếu không phải Hades… Không, nhất định phải là Hades.



Xe đi qua công viên nước, rồi cột mốc có đề: Bang California 20km.



Tôi cảm giác mình bỏ qua một thông tin đơn giản mà quan trọng, giống lúc bệnh khó đọc tái phát, tôi nhìn một từ hay gặp nhưng không hiểu nghĩa vì một hoặc hai chữ cái trong đó bay đâu mất.



Càng suy nghĩ kĩ về nhiệm vụ lần này, tôi càng chắc chắn việc đối mặt với Hades không phải là giải pháp. Hiện còn 1 việc nữa đang diễn ra, một việc còn nguy hiểm hơn nhiều.



Rủi thay, chúng tôi đang lao với tốc độ 170 km/h, bụng chắc chắn rằng Hades trộm tia chớp. Nếu đến đó rồi phát hiện mình sai, 3 đứa không kịp sửa lỗi nữa. Ngày Hạ chí sẽ trôi qua, cuộc chiến tranh lớn sẽ bùng nổ.



Annabeth an ủi tôi:



- Chắc chắn xuống âm phủ là đúng. Trong mơ cậu thấy linh hồn người chết, phải không nào? Chỉ một nơi có linh hồn người chết. Ta đi đúng đường rồi



Annabeth cố làm 2 thằng tôi vui lên bằng cách trình bày những kế hoạch khôn khéo nhằm đến được vương quốc của thần Chết, nhưng tôi không còn lòng dạ đâu để nghe. Còn quá nhiều yếu tố chưa rõ ràng. Giống học trò lao đầu ôn thi nhưng không biết mình thi môn gì. Tin tôi đi, tôi bị thế nhiều lần rồi.



Xe taxi phóng vun vút về hướng Tây. Mỗi cơn gió thổi qua Thung Lũng chết như một linh hồn người quá cố vừa lướt qua. Mỗi lần thắng xe rít lên, tôi lại nhớ tiếng rắn của phù thủy Echidna.




- Thật quá đi chứ! Tài năng thiết kế giường cũng tuyệt đỉnh.



Dù cười ngoác mang tai, hắn vẫn nắm chặt gáy tôi:



- Hễ có dịp, ta lại bảo khách thế, nhưng chẳng ai tán dương tài năng của tao cả. Mày đã thấy ai gắn cố định đèn nham thạch vào đầu giường như tao chưa?



- Ồ, độc đáo lắm.



- Phải, đúng thế.



Annabeth quát tôi:



- Percy, cậu làm gì vậy?



Tôi bảo Procrustes:



- Đừng để ý. Nhỏ đó quá quắt lắm.



Gã khổng lồ cười ha hả:



- Khách hàng nào chẳng thế. Chưa thấy ai cao đúng 2m, không sai một ly. Đúng là không biết chăm sóc chiều cao. Đã vậy còn kêu ca giường không vừa.



- Thế nhỡ có người cao hơn 2m thì sao?



- Thiếu gì kẻ đó. Càng dễ chỉnh chứ sao.



Bàn tay to bè bè buông gáy tôi. Nhưng tôi chưa kịp động thủ, hắn đã thò tay xuống gầm bàn tính tiền lấy cây rìu lớn:



- Chỉ cần phần giữa vừa với giường. Đầu với chân chỗ nào thừa chặt phăng hết.



Tôi nuốt khan:



- Ra vậy. Rất có óc thẩm mĩ.



- Gặp khách hàng thông minh như mày khoái thật.



Lực kéo dây thừng mạnh lắm rồi. Annabeth tím tái vì đau. Còn Grover kêu ằng ặc như ngỗng bị bóp cổ.



Nhìn thẻ bán hàng trên giường Trăng mật Đặc biệt, tôi cố bình tĩnh hỏi:



- Giường này cũng có máy rung phải không?



- Chính xác. Thử nằm xem



- Thử ngay đây. Chỉ có điều nếu ai to cao bằng ông… chắc máy yếu không rung nổi chứ gì?



- Đảm bảo có.



- Ông cứ đùa.



- Không, thật mà.



- Tôi không tin



Hắn ngồi lên mép giường, vỗ vỗ nệm:



- Thấy chưa?



Tôi búng tay:



- Ergo!



Quanh người Crusty, dây thừng vươn ra, trói chặt hắn



Hắn hét lên:



- Làm gì thế hả?



Tôi bảo dây thừng:



- Chỉnh hắn vào giữa.



Dây tự chỉnh theo lệnh tôi. Cả đầu Crusty thò ra khỏi đầu giường này, chân thò ra đầu giường kia.



Hắn kêu:



- Đừng! Ta chỉ làm thử cho ngươi xem thôi mà.



Tôi rút kiếm:



- Không điều chỉnh không xong.



Tôi không ngại ra tay. Nếu Crusty là người, không đời nào tôi hại hắn. Nhưng nếu là yêu quái, hắn phải biến thành bụi ít lâu là đáng đời.



Hắn bảo tôi:



- Này, đang có đợt khuyến mãi đấy. Mọi kiểu giường thấp đều hạ giá 30%.



Tôi giơ kiếm lên:



- Xử lí đầu trước nhé?



- Không cần trả tiền trước. Tiền nợ 6 tháng sau không tình lãi.



Tôi vung gươm, tiếng mặc cả của Crosty ngưng bặt.



Quay sang giường hai bạn, tôi cắt hết dây thừng. Annabeth và Grover đứng dậy. Kêu than, nhăn nhó và bực mình mắng tôi không tiếc lời.



Tôi trêu:



- Hai cậu cao hơn rồi đấy.



Annabeth cau có:



- Đùa thế có ngày chết người ta. Lần sau mau lên nghe chưa?



Bảng thông báo sau bàn làm việc của Crusty có mẩu quảng cáo cho dịch vụ Phát Chuyển Nhanh Hermes và phần quảng cáo khác cho niên giám điện thoại mới của riêng giới yêu quái trong khu vực Los Angeles. “Niên giám những trang vàng của giới yêu quái đầy đủ thông tin nhất”. Dưới đó có tờ rơi màu vàng của phòng thu âm DOA hứa có thưởng cho ai giao nộp linh hồn con lai. “Chúng tôi luôn tìm kiếm tài năng trẻ!” Ngay dưới là địa chỉ DOA, kèm theo sơ đồ chỉ dẫn đường tới đó.



Tôi giục các bạn:



- Ta đi thôi.



Grover phàn nàn:



- Cho nghỉ chút đi. Cậu quên tụi này vừa bị tra tấn?



- Xuống địa ngục còn thú vị hơn. Cửa vào đó chỉ cách đây một dãy nhà.