Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp

Chương 18 : Annabeth huấn luyện chú khuyển ba đầu

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Ba đứa nấp trong bóng tối trên đại lội Valencia, đọc dòng chữ vàng khắc trên mặt đá hoa cương đen:



PHÒNG THU M DOA



Dưới đó có chữ in dán trên cửa kính.



KHÔNG LUẬT SƯ. KHÔNG CHẬM TRỄ. KHÔNG CƠ HỘI SỐNG.



Giờ đã sắp nửa đêm nhưng tiền sảnh sáng đèn và đông đúc. Sau bàn bảo vệ là nhân viên an ninh gốc Phi trông dữ tợn, đeo kính đen và xỏ lỗ tai.



Tôi dặn hai bạn:



Các cậu nhớ kế hoạch chưa?



Grover hồi hộp:



Rồi. Kế hoạch hay lắm.



Annabeth thắc mắc:



Nếu kế hoạch ấy không thành thì sao?



Cậu đừng lo quá.



Sắp vào địa ngục, tớ không lo sao được?



Tôi lấy ba hạt ngọc trai trong túi: ba viên tròn trắng ngà nhận từ tay Nữ thần biển ở Santa Monica. Khi nguy khốn, cúu cánh của tôi là ba hạt nhỏ xíu này ư?



Annabeth chạm vai tôi:



Percy, tớ xin lỗi. Cậu nói đúng. Ba đứa mình làm được mà. Không sao đâu.



Cô bạn huých Grover. Nó gật lia lịa:



Phải đấy. Ta có khả năng đến tận đây cơ mà. Giờ chỉ cần lấy lại tia chớp, cứu mẹ cậu là xong. Dễ thôi.



Tôi biết ơn hai đứa vô cùng. Vừa ít phút trước, vì tôi họ suýt bị tra tấn đến chết, giờ lại động viên và can đảm vì tôi.



Tôi cất ngọc trai vào túi:



Ta vào địa ngục kiếm ít chiến lợi phẩm đi nào.



Cả ba kề vai tiến vào phòng chờ của DOA.



Tiếng sáo dìu dặt phát ra từ nhiều loa giấu trong tường.



Thảm và tường ở đây đều màu xám lạnh lẽo. Mấy chậu cây xương rồng kiểng nhọn hoắt trang trí góc phòng trông như xương bàn tay. Đồ nội thất bọc da đen, mọi ghế đều có người ngồi. Trong phòng đầy kẻ đứng người ngồi, có người đứng sát cửa sổ nhìn ra ngòai, người khác chờ thang máy. Họ không đi lại hay nói chuyện, cũng không cử động gì nhiều. Tôi có liếc trộm vài người, thấy họ đều bình thường. Nhưng nếu nhìn lâu, cơ thể họ bắt đầu trong suốt. Tôi có thể nhìn xuyên qua họ.



Bàn bảo vệ kê trên bục cao khiến chúng tôi phải ngước lên nói chuyện.



Nhân viên an ninh sau bàn cao và lịch lãm. Da ông ta màu socola, tóc nhuộm bạch kim cắt sát đến da đầu. Cặp kính râm ông đeo gọng đồi mồi rất hợp với bộ vét lụa thời trang Ý tiệp màu tóc. Trên ve áo ông cài hoa hồng đen ngay dưới bảng tên bằng bạc.



Nhìn bảng tên, tôi phát hoảng:



Chú là Chiron ư?



Ông ta nhòai người lên bàn. Nhìn mắt kính, tôi không thấy gì ngòai bóng của chính mình. Nụ cười của người này vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo, giống phù thủy mãng xà cười trước khi nuốt chửng con mồi.



Ông ta ngói giọng Anh rất lạ, giống người xứ khác học tiếng Anh cố bắt chước cho giống người bản xứ:



Cậu này trông thông minh sáng láng ra phết. Vậy mà… Nói xem, trông ta có giống nhân mã không?



Kh… không ại.



Ông ta ngọt xớt:



“Thưa ngài, không ạ” chứ?



Thưa ngài, không ạ.



Một tay nắm bảng tên, ngón trò bàn tay kia của ông ta chỉ từng chữ:



Đọc to lên xem nào, C-H-A-R-O-N. Giờ nói theo ta nào: Charon.



Charon.



Nhóc này siêu quá ta! Nói tiếp ta xem: Ngài Charon.



Ngài Charon.



Giỏi lắm! Đừng nhầm ta với thứ nửa người nửa ngựa đó nữa, kẻo ta phát điên lên đấy. Giờ nói xem, hồn ma ba nhóc tỳ kia muốn gì đây?



Bị gọi là hồn ma, tôi choáng bèn nhìn Annabeth cầu cứu.



Annabeth dõng dạc:



Chúng cháu muốn xuống địa ngục.



Charon chu môi:



Nghe hay đấy!



Ông nói sao ạ?



Thẳng thắn và thật lòng. Không la oai oái. Cũng không ăn nói ngây ngô, đại loại như: “Thưa ngài Charon, Ngài có nhầm không vậy?”. Nhưng sao mấy đứa chết thế?



Tôi thích khuỷu tay vào sườn Grover.



Nó lắp bắp:



Dạ… chết đuối… trong bồn tắm ạ.



Cả ba ư?



Chúng tôi đồng loạt gật đầu.



Charon thờ ơ:



Bồn tắm to nhỉ? Vậy chắc tụi bay không có hai đồng bạc để lên mắt làm lộ phí xuống âm phủ rồi. Trong trường hợp đó, nếu là người lớn, ta nhận thẻ tín dụng hoặc thêm tiền tàu bè qua sông mê vào hóa đơn truyền hình cáp mới. Nhưng trẻ con… chẳng đứa nào chuẩn bị chết cho cẩn thận cả. Nếu vậy, mấy đứa sẽ phải chờ ít nhất vài trăm năm.



Nhưng chúng cháu có tiền vàng.



Tôi xỉa ba đồng drachma lên bàn. Chẳng là tôi tìm thấy của nả bằng hiện kim giấu dưới bàn làm việc của Crusty. Ba đồng tiền ấy chỉ là số lẻ.




Annabeth ra lệnh:



Nhè ra!



Ba đầu ngưng đánh nhau, quay ra nhìn cô bé. Quả bóng dính giữa hai hàm trông như bã kẹo cao su. Nó rên rỉ nghe nhức đầu, chói tai rồi nhè trái banh xẹp lép, bị nhai nát một nửa ngay dưới chân Annabeth.



Giỏi lắm.



Bạn tôi nhặt banh lên, mặc kệ dãi con vật dính đầy trên đó.



Annabeth quay sang chúng tôi.



Chạy đi. Sang hàng EZ DEATH. Đường đó nhanh hơn.



Tôi cà lăm:



Nhưng...



Cô bạn ra lệnh đúng bằng giọng vừa thét bảo Cerberus:



Nhanh lên!



Grover và tôi rón rén tiến lên.



Thấy vậy, Cerberus gầm gừ.



Annabeth quát chó:



- ĐỨNG YÊN! Muốn có bóng thì đứng yên.



Cerberus rên ư ử, đứng nguyên tại chỗ.



Lúc đi ngang qua chỗ Annabeth, tôi hỏi:



Còn cậu thì sao?



Cô ấy thì thào:



Tôi biết phải làm gì. Ít nhất tớ tin chắc...



Grover và tôi đi giữa bốn chân con vật.



Tôi khấn thầm: “Cầu Annabeth đừng bảo nso ngồi thêm lần nữa.”



Hai đứa đi thoát, nhìn từ phía sau, Cerberus không đến nỗi đang sợ như đằng trước.



Annabeth khen:



Chó ngoan!



Lúc giơ cao trái banh đỏ te tua, chắc Annabeth cũng nghĩ như tôi: “Nếu cho Cerberus, vòng chơi sau sẽ hết đồ chơi quà tặng.”



Nhưng cô bé vẫn ném banh. Miệng trái con chó đớp xong lập tức bị đầu giữa cấu xé, còn đầu phải rên rỉ rải.



Lúc con chó bị đánh lạc hướng, Annabeth chạy nhanh dưới bụng nó và gặp chúng tôi đứng chờ phía sau, cạnh máy dò kim loại.



Tôi trầm trồ:



Sao cậu làm được thế?



Annabeth nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng. Tôi không hiểu sao bạn ấy khóc.



Bài vỡ lòng để dạy chó ấy mà. Hồi bé, tớ ở nhà cha. Nhà có con cún Doberman...



Grover kéo áo tôi:



Không có thời gian chuyện gẫu đâu. Phải nhanh lên mới kịp!



Chúng tôi định nhãy vào hàng EZ DEATH đúng lúc ba đầu Cerberus cùng rên rỉ nghe rất tội nghiệp. Annabeth đứng ngay lại.



Ba đầu chó quay 180 nhìn chúng tôi. Annabeth nhìn thẳng nó.



Cerberus hồi hộp chờ đợi. Quả bóng nhỏ xíu ngập trong đống dãi dưới chân nó.



Annabeth buồn bã, giọng ỉu xìu:



Chó ngoan.



Quái thú nghiêng dần như lo lắng cho bạn tôi.



Annabeth thì thầm hứa:



Tao đi lấy bóng mới cho mày. Thích không?



Chó rên ư ử. Không cần hiểu ngôn ngữ của loài chó, tôi cũng biết Cerberus thích trái bóng mới.



Giỏi lắm. tao sẽ còn ghé thăm mày. Tao hứa đấy- Cô bé quay sang chúng tôi – Mình đi.



Lúc tôi và Grover bị đẩy qua máy kiểm ra kim loại, đèn đỏ lập tức lóe lên. Loa kêu thất thanh:



CÓ XM NHẬP TRÁI PHÉP! TÌM THẤY VẬT DỤNG MA THUẬT.



Cerberus sủa dữ dội.



Chúng tôi nhảy qua cổng EZ DEATH và chạy thẳng vào địa ngục, bỏ lại đằng sau thêm nhiều đèn nhấp nháy.



Mấy phút sau, khi ma cà rồng chạy rầm rập gọi Nữ thần Báo Thù đến cứu viện, chúng tôi nín thở trốn trong thân cây to mục ruỗng.



Grover lúng búng:



Percy này, ta vừa rút được bài học kinh nghiệm nào?



Chó ba đầu thích bóng cao su đỏ hơn gậy gộc.



Không phải. Bài học kinh nghiệm là kế hoạch của hai cậu dở ẹt!



Tôi không nghĩ thế.



Cả Annabeth và tôi đều làm đúng. Ngay cả dưới địa ngục này, người và vật đều thích được quan tâm, chăm sóc.



Trong lúc chờ ma cà rồng đi khuất, tôi rất thấm thía điều đó. Tôi vờ không nhìn thấy Annabeth lau nước mắt, lắng nghe tiếng Cerberus than vãn, nhớ thương người bạn mới.