Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật
Chương 11 : Clarisse bắn tung mọi thứ
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
“Mày đúng là quá rắc rối,” Clarisse phán.
Chúng tôi chỉ vừa kết thúc một chuyến tham quan khắp con tàu mà chúng tôi không muốn, đi băng qua những căn phòng tối tăm với đầy thủy thủ đã chết. Chúng tôi nhìn thấy những kho than đá, nồi hơi và động cơ – chúng gắt gỏng và gầm gừ như thể sẽ nổ tung vào bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhìn thấy buồng hoa tiêu, kho thuốc súng và một boong chứa đại bác (niềm yêu thích của Clarisse) với hai khẩu súng đại bác nòng trơn Dahlgren ở mạn trái và mạn phải tàu và một khẩu súng trường Brooke 9-inch được đặt ở đầu và ở cuối tàu – tất cả đặc biệt được trang bị lại để có thể bắn được những quả đạn súng thần công bằng đồng của Clarisse.
Ở bất cứ nơi nào chúng tôi đến, các thủy thủ của Quân Liên minh đã chết nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Những gương mặt đầy râu gớm guốc của họ lung linh. Họ chấp nhận Annabeth vì cô ấy nói với họ rằng cô ấy đến từ Virginia. Họ cũng rất hứng thú với tôi vì tên tôi là Jackson – giống như một cái tên rất phổ biến ở phía Nam – nhưng tôi đã phá hỏng bằng cách nói với họ rằng tôi từ New York tới. Tất cả bọn họ đều huýt sáo chê bai và lẩm bẩm những lời chửi rủa dân Yankee.
Tyson rất hãi đám người này. Trong suốt chuyến tham quan, cậu ấy cứ khăng khăng đòi Annabeth cầm tay cậu ấy, và cô ấy trông không cảm động lắm vì điều đó.
Cuối cùng, chúng tôi cũng được hộ tống tới bữa tối. Buồng của thuyền trưởng con tàu C.S.S Birmingham chỉ bằng kích thước của một phòng thay đồ, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với bất kỳ căn phòng nào trên con tàu này. Cái bàn bày biện bằng vải lanh trắng và đồ sứ. Bơ lạc và bánh sandwich mứt trái cây, khoai tây chiên, Dr, Peppers do nhóm thủy thủ chỉ còn là bộ xương di động tới phục vụ. Tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì do ma phục vụ, nhưng cơn đói đã chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi.
“Tantalus đã trục xuất các ngươi vĩnh viễn rồi đấy,” Clarisse nói với chúng tôi đầy tự mãn. “Ngài D. nói nếu bất kỳ ai trong số các ngươi xuất hiện ở trại, ông ta sẽ biến người đó thành sóc và dung chiếc SUV của ông ta chạy đè lên con sóc đó.”
“Họ cung cấp cho cậu chiếc tàu này sao?” Tôi hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Là cha tớ cho đấy.”
“Thần Ares ư?”
Clarisse cười nhạo. “Cậu nghĩ rằng chỉ mình cha cậu có sức mạnh biển cả sao? Những linh hồn ở phe thua trận ở các cuộc chiến tranh đều phải có nghĩa vụ cống nạp cho thần Ares. Đó là lời nguyền cho những kẻ bại trận. Tớ đã khẩn cầu cha cung cấp cho một phương tiện hải quân và nó đã ở đây. Những gã này sẽ làm bất cứ điều gì mà tớ sai bảo. Đúng không, Thuyền trưởng?”
Gã thuyền trưởng đứng sau cô ta nom cứng nhắc và giận giữ. Đôi mắt xanh sáng rực của gã gắn chặt lên tôi với cái nhìn chằm chằm đầy đói khát. “Nếu điều đó có nghĩa kết thúc cuộc chiến quỷ quái này, thì thưa quý cô… Vì mục tiêu cuối cùng là hòa bình… chúng tôi sẽ làm bất cứ thứ gì… hủy diệt bất kỳ ai…”
Clarisse mỉm cười. “Hủy diệt bất kỳ ai. Ta thích điều này.”
Tyson nuốt nước bọt.
“Clarisse,” Annabeth cất tiếng. “Luke có thể cũng đang tìm kiếm Bộ Lông Cừu Vàng. Chúng tớ đã gặp anh ấy. Anh ấy có được các tọa độ và anh ấy đang đi về phía nam. Anh ấy có một con tàu du lịch đầy yêu quái…”
“Tốt! Tớ sẽ thổi bay hắn ta bay ra khỏi nước.”
“Cậu không hiểu,” Annabeth nói. “Chúng ta phải kết hợp với nhau. Hãy để chúng tớ giúp cậu…”
“Không!” Clarisse đấm mạnh lên bàn. “Đây là cuộc tìm kiếm của tớ, cô gái thông minh ạ! Rút cục, tớ cũng trở thành anh hùng và hai người sẽ không thể cướp cơ hội này của tớ được nữa.”
“Những người bạn cùng nhà cậu đâu rồi?” tôi hỏi. “Cậu được phép mang hai người bạn đi cùng mà, phải không?”
“Họ không… Tớ để họ ở lại. Để bảo vệ trại.”
“Ý cậu là ngay cả người trong chính tòa nhà của cậu cũng không giúp đỡ cậu sao?”
“Im đi. Đồ khó tính! Tớ không cần chúng, hoặc cậu.”
“Clarisse này,” tôi nói. “Tantalus đang lợi dụng cậu. Ông ta không quan tâm gì tới trại đâu. Ông ta thích nhìn trại bị phá hủy. Ông ấy đang sắp xếp cho cậu bị thất bại.”
“Không! Tớ không quan tâm tới những gì mà Lời Sấm Truyền...”
Clarisse đang nói bỗng im bặt.
“Cái gì?” Tôi gặng hỏi. “Lời Sấm Truyền đã nói gì với cậu?”
“Không có gì”. Đôi tai cô ta bỗng ửng hồng. “Tất cả những gì cậu cần biết bây giờ là tớ sẽ kết thúc cuộc tìm kiếm này và cậu không phải giúp gì cả. Mặt khác, tớ không thể để các cậu đi...”
“Thế bọn tớ là tù nhân sao?” Annabeth bất bình
“Là khách... cho tới giờ” Clarisse gác chân lên tấm khăn trải bàn bằng lanh trắng và mở một chai Dr.Pepper khác. “Thuyền trưởng, hãy đưa họ xuống bên dưới. Chia cho họ võng nhé. Nếu họ không biết cách cư xử, hãy cho họ thấy cách chúng ta giải quyết lũ gián điệp của kẻ thù ra sao nhé.”
Giấc mơ ùa tới khi tôi vừa nhắm mắt lại
Grover đang đứng bên khung cửi, liều lĩnh gỡ phần đuôi váy cưới của cậu ấy khi cánh cửa đá được lăn sang một bên và gã Cyclops gầm vang, “Ah-ha!”
Grover lắp bắp. “Anh yêu! Em không... Anh vào im ắng quá!”
“Ngươi tháo ra?” Polyphemus gầm lên. “Vấn đề là vậy!”
“Ôi, không. Em không....”
“Lại đây!” Polyphemus chộp lấy Grover ở phần eo và nửa vác nửa kéo lê cậu ấy qua các đường hầm trong hang. Grover cố gắng giữ cho đôi giày cao gót gắn chặt với đôi móng của cậu ấy. Mạng che mặt nghiêng ngả và đe dọa rớt ra khỏi đầu cậu.
Tên Cyclops kéo cậu ấy vào trong một cái động có kích thước của một kho hàng được trang trí bằng những tảng thịt cừu ướp muối. Một chiếc ghế sofa thư giãn Lay-Z-Boy phủ lên, một chiếc tivi được bọc lông cừu, những giá sách thô chứa đầy các vật trang trí có hình cừu như những tách cafe có hình dạng như mặt của con cừu, những tượng cừu bằng thạch cao, board game (1), truyện tranh và các mô hình liên quan tới cừu. Trên sàn nhà là hàng đống xương cừu và các loại xương không giống xương cừu lắm – đó là xương của những thần rừng đã tới hòn đảo này để tìm thần Pan.
(1) Board game được hiểu nôm na là những trò chơi nhóm được chơi trên những chiếc bàn bằng gỗ. Nó gồm các trò như rút gỗ, giữ thăng bằng, Blokus (vây chiếm lãnh thổ), CubicPun3D Puzzle (lắp ráp mô hình bằng giấy), Monopoly (cờ tỷ phú), I’m the boss (game thương lượng trong kinh doanh), Risk (game dàn trận), bài uno, bài hali gali, bài quick... (ND)
Polyphemus chỉ để Grover ngồi đủ lâu để đẩy một tảng đá lớn khác. Ánh sáng ban ngày tràn vào khắp hang động và Grover rên rỉ với nỗi khát khao mãnh liệt. Bầu không khí trong lành!
“Tyson đã làm được rồi!” Annabeth reo lên.
“Gượm đã!” Clarisse kêu lên. “Chúng ta cần tiến đến gần!”
“Chúng ta sẽ chết!” tôi nói. “Chúng ta phải lùi ra xa khỏi nó.”
Tôi giữ chặt thanh vịn khi con tàu chống lại lực hút của xoáy nước. Lá cờ thần Ares bị gãy trôi vụt qua chúng tôi và mắc kẹt vào các trụ chống của Charybdis. Chúng tôi không có thêm tiến triển nào, nhưng ít nhất chúng tôi đã giữ được mạng sống. Tyson bằng cách nào đó đã cung cấp cho chúng tôi đủ năng lượng để giữ con tàu không bị hút vào.
Đột nhiên cái miệng bất ngờ khép lại. Biển cả hoàn toàn lặng sóng. Nước tràn khắp Charybdis.
Rồi sau đó cái miệng nhanh chóng được mở ra, phun ra một bức tường nước, tống ra những gì không thể ăn được như những viên đạn đại bác của chúng tôi. Một trong số đó nã vào một bên của C.S.S Birmingham với một tiếng DING như tiếng chuông kêu trong trò chơi ngày hội.
Chúng tôi bị ném về phía sau trên một con sóng phải cao tới mười lăm mét. Tôi đã dùng toàn bộ sức mạnh ý chí của mình để giữ cho con tàu khỏi bị lật úp, nhưng chúng tôi vẫn bị xoay tròn không thể kiểm soát được, đang đâm đầu về phía cách vách đá ở eo biển đối diện.
Một thủy thủ bốc khói khác lao ra từ tầng hầm. Anh ta đâm bổ về phía Clarisse, suýt làm cả hai rơi ra khỏi boong. “Động cơ sắp nổ!”
“Tyson đâu?” tôi hỏi
“Vẫn ở dưới đó”, viên thủy thủ đáp. “Bằng cách nào đó đang gắng làm cho các động cơ hoạt động, mặc dù tôi không biết có thể được bao lâu.”
Thuyền trưởng nói. “Chúng ta phải bỏ tàu thôi.”
“Không!” Clarisse hét lên
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, thưa quý cô. Thân tàu sắp nứt ra làm đôi! Nó không thể...”
Viên thuyền trưởng còn nói chưa hết câu. Nhanh như chớp, một thứ gì đó màu nâu và xanh bay thẳng từ trên trời xuống, chộp lấy gã thuyền trưởng và mang ông ta đi. Tất cả những gì còn lại là đôi bốt da của ông ta.
“Scylla đấy!” Một thủy thủ kêu toáng lên, khi một khối bò sát phóng ra từ phía trên các vách đá và chộp lấy anh ta. Sự việc xảy ra quá nhanh như thể chúng tôi đang nhìn thấy một chùm tia laser hơn là một con quái vật. Tôi thậm chí không nhìn thấy được gương mặt của thứ đó... chỉ là hình ảnh thoáng qua của một bộ răng và vảy.
Tôi mở nắp cây Thủy Triều và cố gắng chém vào con quái vật khi nó bắt thêm một thủy thủ làm việc trên boong khác, nhưng tôi đã quá chậm.
“Tất cả mọi người xuống hết dưới đi!” tôi hét to.
“Chúng ta không thể!” Clarisse rút kiếm ra. “Khoang dưới đang cháy.”
“Thuyền cứu sinh!” Annabeth giục giã. “Nhanh lên!”
“Chúng sẽ không tránh khỏi các vách đá đâu” Clarisse nói. “Chúng ta sẽ bị ăn thịt mất”
“Chúng ta phải thử thôi. Percy, cái bình.”
“Tớ không thể bỏ Tyson lại.”
“Chúng ta phải chuẩn bị cho thuyền sẵn sàng nào!”
Clarisse nghe theo lời khuyên của Annabeth. Cô ấy và một vài thủy thủ còn sống tháo phần che của một trong số hai chiếc thuyền cứu sinh ra trong khi những cái đầu của Scylala từ trên trời trút xuống như một cơn mưa sao băng đầy răng, bắt đi lần lượt hết người này đến người khác trong đám thủy thủ của Quân Liên minh.
“Lấy con thuyền khác đi”, tôi ném cho Annabeth chiếc bình. “Tớ đi tìm Tyson.”
“Cậu không thể,” Annabeth van nài. “Ngọn lửa sẽ giết cậu chết mất.”
Tôi không nghe. Tôi chạy tới cửa của khu nồi hơi rồi đột nhiên bàn chân tôi không còn chạm vào sàn tàu nữa.
Tôi đang bay thẳng lên, tiếng gió gào rít bên tai tôi, vách của các vách đá chỉ cách mặt tôi có vài inches.
Không rõ bằng cách nào cái đầu của Scylla đã túm được tôi qua chiếc balô và đưa tôi về phía động của cô ta. Không cần nghĩ ngợi, tôi vung thanh kiếm ra phía sau và đâm mạnh vào đôi mắt to tròn màu vàng. Nó kêu lên và thả tôi xuống.
Điều này thật tệ, có lẽ tôi rơi từ độ cao ba mươi mét trong không khí. Nhưng, khi tôi rơi xuống, con tàu C.S.S Birmingham nổ tung bên dưới tôi.
KAROOM!
Buồng máy nổ tung, gửi những mảnh sắt bắn tung theo các hướng như một đôi cánh đang bốc cháy.
“Tyson!” tôi hét lên.
Những con thuyền cứu sinh đã sẵn sàng rời tàu nhưng chẳng cách xa mấy. Các mảnh vụn của con thuyền bốc cháy đang trút xuống như mưa. Clarisse và Annabeth sẽ có thể bị đè bẹp, đốt cháy hoặc bị kéo xuống đáy bởi lực của thân tàu đang chìm, đó là cách suy nghĩ lạc quan nếu họ thoát khỏi Scylla.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng nổ khác – âm thanh của chiếc bình phép thuật của thần Hermes đang được mở cách đó không xa lắm. Những dải gió trắng xuất hiện ở các hướng, đẩy các thuyển cứu sinh đi, nâng tôi lên khỏi cái rơi tự do và đẩy tôi băng qua đại dương
Tôi không thể nhìn thấy thứ gì. Tôi xoay vòng trong không trung, bị một thứ gì đó rất cứng đập mạnh vào đầu và đâm sầm xuống mặt nước với cú đáp có thể làm gãy tất cả xương trên người tôi nếu tôi không phải là con trai thần Biển.
Điều cuối cùng mà tôi còn nhớ là tôi đang chìm xuống vùng biển đang cháy rực, và biết rằng Tyson đã ra đi mãi mãi. Tôi ước mình cho thể chết đuối luôn cho xong.