Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật
Chương 13 : Annabeth cố bơi về nhà
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Cuối cùng tôi cũng tìm được thứ mà tôi thực sự thấy giỏi.
Con tàu Queen Anne’s Revenge đã đáp lại từng mệnh lệnh của tôi. Tôi biết dây thừng nào để tời, cánh buồm nào cần được kéo lên, hướng nào để lái. Chúng tôi rẽ sóng với vận tốc mà tôi đoán là khoảng mười hải lý. Thậm chí tôi hiểu được nó nhanh như thể nào. Đối với một con thuyền buồm, đi với vận tốc như thế này là cực kỳ nhanh.
Tất cả đều có cảm giác hoàn hảo – gió vương trên mặt, những con sóng vỡ tung trước mũi thuyền.
Bây giờ chúng tôi đã thoát được khỏi nguy hiểm, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là tôi nhớ Tyson nhiều như thế nào và tôi lo lắng về Grover như thế nào.
Tôi không thể vượt qua được việc tôi đã bị cư xử tệ như thể nào ở đảo Circe. Nếu không có Annabeth, tôi vẫn là một loài gặm nhắm, trốn trong một chiếc xuồng với một bầy cướp biển lông thú xinh xắn. Tôi nghĩ về điều mà Circe đã nói: Thấy chưa, Percy? Ngươi lộ ra con người thật của chính mình!
Tôi cảm thấy có chút thay đổi. Không chỉ vì tôi đột nhiên thèm được ăn rau diếp. Tôi cảm thấy hốt hoảng, như thể bản năng là một động vật nhỏ bé sợ hãi giờ đây đã là một phần trong tôi. Hoặc có thể nó đã luôn ở đó. Đây mới là điều khiến tôi thực sự lo lắng.
Chúng tôi đi suốt cả đêm.
Annabeth cố gắng giúp tôi trong việc canh gác, nhưng con thuyền không đồng ý với cô ấy. Sau vài tiếng đồng hồ đung đưa lên xuống, gương mặt cô ấy chuyển sang màu xanh của xốt guacamole(1) và cô ấy buộc phải leo xuống nằm trên võng.
(1) Một loại xốt làm từ trái bơ có nguồn gốc từ Mexico. Tên guacamole bắt nguồn từ tiếng Aztec Nahuatl – ahuacatl (trái bơ) và malli (nước sốt). Mẹo để làm được một guacamole cực ngon là chọn bơ ngon và đủ độ chín.(ND)
Tôi nhìn về đường chân trời. Lại hơn một lần, tôi phát hiện ra lũ quái vật. Một chùm nước cao như một tòa nhà chọc trời phun tung tóe trong ánh trăng. Một dây gai xanh trượt trên những con sóng – có thứ gì đó như động vật bò sát, có lẽ phải dài tới ba mươi mét. Tôi thực sự không muốn biết về nó.
Có lúc tôi nhìn thấy nữ thần biển – các vị tiên nữ rực rỡ của biển cả. Tôi cố gắng vẫy tay về phía họ nhưng họ đã biến mất trong vực thẳm, bỏ lại tôi với ngờ vực không rõ họ đã nhìn thấy tôi chưa.
Quãng sau nửa đêm, Annabeth leo lên boong tàu. Chúng tôi vừa đi qua một hòn đảo có núi lửa đang phun khói. Biển sôi lên sùng sục và bốc hơi quanh bờ biển.
“Một trong những lò rèn của Hephaestus,” Annabeth nói. “Nơi ông ta tạo nên những con quái vật kim loại.”
“Giống như lũ bò rừng ư?”
Cô ấy gật đầu. “Đi vòng qua nó, vòng ra xa vào.”
Tôi không cần được nhắc nhở lần thứ hai. Chúng tôi tránh xa hòn đảo và chẳng mấy chốc nó chỉ là một khoảnh đất đỏ mù sương phía sau chúng tôi.
Tôi nhìn Annabeth. “Nguyên do khiến cậu ghét người Cyclops nhiều như vậy… câu chuyện về việc Thalia thực sự bị chết ra sao. Chuyện gì đã xảy ra?”
Rất khó để nhìn nét biểu cảm của cô ấy trong bóng tối.
“Tớ nghĩ là cậu đáng được biết,” cuối cùng cô ấy kết luận. “Cái đêm Grover hộ tống bọn tớ về trại, cậu ấy bị bối rối và dẫn sai đường. Cậu có nhớ rằng cậu ấy đã từng kể cho cậu nghe về chuyện này không?”
Tôi gật đầu.
“Ừ, con đường sai lầm tệ hại nhất đó dẫn thẳng tới một cái hang của Cyclops ở Brooklyn.”
“Có người Cyclops ở Brooklyn sao?” Tôi hỏi.
“Cậu sẽ không thể tin người Cyclops có nhiều như thế nào đâu, nhưng đó không phải là vấn đề. Tên Cyclops này, hắn đã lừa bọn tớ. Hắn sắp xếp tách bọn tớ ra ở dãy hàng lang mê cung trong một căn nhà cũ ở Flatbush. Và hắn có thể giả được giọng của bất kỳ ai, Percy à. Giống kiểu Tyson đã làm khi ở trên tàu Công chúa Andromeda. Hắn nhử bọn tớ cùng lúc. Thalia nghĩ rằng cô ấy đang chạy tới cứu Luke. Luke lại nghĩ rằng anh ấy nghe thấy tớ kêu cứu. Và tớ… tớ chỉ đang đứng một mình trong bóng tối. Tớ mới bảy tuổi và thậm chí không thể tìm thấy vị trí của cánh cửa.”
Cô ấy đẩy một ít tóc ra khỏi mặt mình. “Tớ nhớ ra cách tìm tới căn phòng chính. Có rất nhiều xương trên sàn nhà. Và rồi, Thalía, Luke, Grover bị trói và bịt miệng, bị treo trên trần nhà như những súc giăm bông hun khói. Tên Cyclops đó bắt đầu nhóm lửa lên ở giữa phòng. Tớ rút con dao ra nhưng hắn đã nghe thấy tiếng của tớ. Hắn quay lại và mỉm cười. Hắn nói và không biết bằng cách nào đó, hắn biết giọng của bố tớ. Tớ đoán rằng hắn đã lấy nó ra từ trí nhớ của tớ. Hắn nói. “Nào, Annabeth, con đừng lo lắng. Cha yêu con. Con có thể ở đây với cha. Con có thể ở đây mãi mãi.”
Tôi rùng mình. Cái cách mà cô ấy kể ra chuyện này – thậm chí tới giờ, đã sáu năm rồi – vẫn làm tôi khiếp hãi hơn bất kỳ câu chuyện ma nào mà tôi từng nghe. “Thế cậu đã làm gì?”
“Tớ đã đâm vào bàn chân hắn.”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm. “Cậu đùa đấy à? Cậu mới bảy tuổi và cậu đâm vào chân một gã Cyclops đã trưởng thành sao?”
“Ừ, hắn suýt giết tớ. Nhưng tớ đã làm hắn ngạc nhiên. Điều đó giúp tớ đủ thời gian để chạy tới chỗ Thalia và cắt dây trói cho cô ấy. Và cô ấy làm tiếp những việc còn lại.”
“Ừ… nhưng vẫn… cực kỳ gan dạ, Annabeth à.”
Cô ấy lắc đầu: “Bọn tớ chỉ đủ sống sót thôi. Tớ vẫn còn gặp những cơn ác mộng, Percy à. Cái cách mà tên Cyclops đó nói bằng giọng của bố tớ. Hắn ta đã khiến bọn tớ mất rất nhiều thời gian để về trại. Tất cả lũ quái vật đang đuổi theo bọn tớ đã có đủ thời gian để theo kịp. Đó là lý do thực sự khiến Thalia bị chết. Nếu không gặp phải tên Cyclops đó, cô ấy vẫn còn sống tới tận ngày nay.”
Chúng tôi ngồi trên boong tàu, ngắm nhìn chòm sao Heracles đang dần hiện lên trên bầu trời đêm.
“Cậu xuống bên dưới đi,” cuối cùng Annabeth nói với tôi. “Cậu cần được nghỉ ngơi.”
Tôi gật đầu. Mắt tôi nặng trĩu. Nhưng khi tôi xuống dưới và tìm thấy chiếc võng, tôi phải mất khá lâu mới có thể ngủ thiếp đi. Tôi vẫn tiếp tục nghĩ về câu chuyện của Annabeth. Tôi tự hỏi nếu mình là cô ấy, liệu tôi có đủ dũng cảm để thực hiện cuộc tìm kiếm này, chèo thẳng tới cái hang của một tên Cyclops khác?
Tôi không mơ thấy Grover.
“Cậu có sao không?” tôi hỏi. Vừa nói ra, tôi nhận thấy câu hỏi đó nghe mới khập khiễng làm sao. Tất nhiên cô ấy không ổn.
“Tớ đã không nhận ra,” cô ấy thì thầm.
“Cái gì cơ?”
Đôi mắt cô ấy có cùng màu như khi sương mù bao phủ lên khắp hòn đảo của Ba chị em nhà Siren. “Sự cám dỗ có sức mạnh lớn như thế nào.”
Tôi không muốn thú nhận rằng tôi đã nhìn thấy điều mà Ba chị em nhà Siren đã hứa hẹn với cô ấy. Tôi có cảm giác như một kẻ phạm tội. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải nói với Annabeth về điều này.
“Tớ đã nhìn thấy cách cậu xây dựng lại Manhattan,” tôi nói với cô ấy. “Cả Luke và bố mẹ cậu nữa.”
Cô ấy đỏ mặt. “Cậu đã thấy điều đó à?”
“Điều mà Luke đã nói với cậu trước đây trên con tàu Công chúa Andromeda, về việc bắt đầu thế giới lại từ con số không... nó thực sự đúng với cậu, nhỉ?”
Cô ấy kéo chăn lên quanh mình. “Sai lầm chí tử của mình. Đó là những thứ mà Ba chị em nhà Siren đã chỉ ra cho mình. Sai lầm chí tử của mình chính là quá ngạo mạn.”
Tôi chớp chớp mắt. “Cái đống nâu nâu mà họ rải trên bánh sanwiches toàn rau à?”
Cô ấy đảo mắt. “Không phải. Óc Tảo Biển. Cái đó gọi là hummus – một thứ sền sệt được làm bằng đậu xanh, hạt vừng và tỏi. Còn từ mà tớ nói thì tệ hơn rất nhiều.”
“Còn có thứ gì tồi tệ hơn cả hummus nhỉ?”
“Từ tớ nói đến có nghĩa là hết sức kiêu ngạo, Percy à. Nghĩ rằng cậu có thể làm được những việc còn tốt hơn người khác... thậm chí tốt hơn cả thần thánh.”
“Cậu nghĩ vậy sao?”
Cô ấy nhìn xuống. “Thế cậu đã bao giờ nghĩ, cái gì sẽ xảy ra nếu thế giới này thực sự bị phá hủy? Cái gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể xây dựng lại nó từ đầu? Không còn chiến tranh nữa. Không có ai bị vô gia cư. Không có bài tập đọc trong mùa hè nữa.”
“Tớ đang nghe đây.”
“Ý tớ là, phương Tây đại diện cho rất nhiều thứ tốt đẹp mà loài người từng làm – đó là lý do tại sao lửa vẫn đang cháy. Đó là lý do tại sao đỉnh Olympus vẫn còn ở quanh đây. Nhưng đôi khi cậu chỉ có thể nhìn thấy những thứ tồi tệ, cậu hiểu không? Và cậu bắt đầu nghĩ theo cách của Luke: ‘Nếu tôi có thể giật đổ nó, rồi sẽ làm cho nó tốt hơn.’ Cậu chưa bao giờ nghĩ như vậy sao? Như thể cậu có thể làm được một việc tốt hơn nếu cậu điều khiển cả thế giới?”
“Ừm... không. Tớ mà điều hành cả thế giới thì có khác gì cơn ác mộng.”
“Thế thì cậu may mắn. Sự ngạo mạn không phải là sai lầm chí tử của cậu.”
“Đó là cái gì?”
“Tớ không biết, Percy à. Nhưng tất cả anh hùng đều có một cái như thế. Nếu cậu không phát hiện ra và học cách chế ngự nó... ừm, họ sẽ không gọi nó là “chí tử” mà không có ý gì đó.”
Tôi nghĩ về điều đó. Chính xác thì nó không làm tôi vui lên nổi.
Tôi chú ý thấy Annabeth không nói nhiều về những điều riêng tư mà cô ấy sẽ thay đổi – như giúp bố mẹ quay lại với nhau, hoặc cứu Luke chẳng hạn. Tôi hiểu điều này. Tôi không muốn thú nhận rằng không biết bao nhiêu lần tôi đã mơ thấy bố mẹ mình quay lại với nhau.
Tôi đã hình dung ra mẹ tôi cô độc trong căn hộ nhỏ xíu của chúng tôi ở Upper East Site như thế nào. Tôi cố gắng nhớ lại cái mùi những chiếc bánh quế màu xanh của bà trong bếp. Chúng dường như đã xa vời.
“Thế nó có đáng giá không?” tôi hỏi Annabeth. “Cậu có cảm thấy... thông thái hơn không?”
Cô ấy nhìn xa xăm. “Tớ không chắc nữa. Nhưng chúng ta phải cứu trại. Nếu chúng ta không chặn được Luke...”
Cô ấy không cần phải nói hết. Nếu cách nghĩ của Luke thậm chí có thể lôi kéo được Annabeth thì chẳng thể nói được có bao nhiêu đứa con lai khác sẽ gia nhập cùng hội của anh ta.
Tôi nghĩ về giấc mơ của mình liên quan tới cô gái lạ và chiếc quan tài vàng. Tôi không dám chắc nó mang ý nghĩa gì nhưng tôi có cảm giác rằng tôi đang bỏ lỡ điều gì đó. Điều gì thật kinh khủng mà Kronos đang lên kế hoạch. Cô gái đó đã nhìn thấy gì khi mở nắp quan tài nhỉ?
Đột nhiên mắt Annabeth mở to ra. “Percy.”
Tôi quay lại.
Phía trước là một gò đất khác – một hòn đảo hình yên ngựa với những đồi rừng và những bờ biển trắng, những bãi cỏ xanh mướt – giống hệt như tôi từng nhìn thấy trong các giấc mơ.
Những giác quan hàng hải của tôi đã khẳng định chúng. Ba mươi độ, ba mươi mốt phút Bắc, bảy mươi lăm độ, mười hai phút Tây.
Chúng tôi đã tới nhà của Cyclops.