Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật

Chương 9 : Tôi có cuộc đoàn tụ gia đình tồi tệ nhất

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Annabeth tình nguyện đi một mình vì cô ấy có chiếc mũ tàng hình, nhưng tôi thuyết phục cô ấy rằng như vậy cũng quá nguy hiểm. Hoặc là tất cả chúng tôi cùng đều đi cùng nhau, hoặc chẳng ai đi cả.



“Không ai cả!”Tyson nhất trí. “Làm ơn đi?”



Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng đi theo, bồn chồn gặm những chiếc móng tay khổng lồ của mình. Chúng tôi dừng lại trong buồng tàu đủ lâu để gói ghém đồ. Chúng tôi tính rằng dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng tôi cũng sẽ không ở đây thêm một đêm nào nữa trên con tàu du lịch đầy thây ma này. Thậm chí dẫu họ có chơi trò bingo trị giá triệu đô đi chăng nữa. Tôi chắc rằng cây Thủy Triều ở trong túi áo tôi và những viên vitamins, cái chai do thần Hermes trao tặng vẫn nằm trên cùng trong chiếc túi của tôi. Tôi không muốn Tyson mang tất cả mọi thứ nhưng cậu ấy cứ khăng khăng muốn làm điều đó, và Annabeth khuyên tôi không nên lo lắng về chuyện này. Tyson có thể vác trên vai vài ba chiếc túi đầy một cách nhẹ nhàng như tôi đeo ba lô vậy.



Chúng tôi rón rén băng qua hành lang, theo các tấm bảng hiệu CÁC BẠN ĐÃ Ở ĐY của con tàu hướng tới phòng đô đốc. Annabeth vô hình đi trước do thám. Chúng tôi trốn mỗi khi có ai đó đi ngang qua, nhưng hầu hết những người mà chúng tôi nhìn thấy là những hành khách xác ướp với những con mắt đờ đẫn vô hồn.



Khi chúng tôi đến cầu thang để lên lầu mười ba - nơi được cho là phòng của đô đốc - Annabeth vội xuỵt. “Trốn đi!” và đẩy chúng tôi vào một kho dự trữ.



Tôi nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang đi xuống sảnh.



“Mày có nhìn thấy con rồng Aethiopian đó trong toa hàng không?” một đứa cất tiếng.



Gã còn lại cười phá lên, “Ừ, thật khiếp.”



Annabeth vẫn đang tàng hình nhưng cô ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi có cảm giác mình khá quen với giọng nói của gã thứ hai.



“Tao nghe thấy nói có thêm hai nữa được đưa tới đấy,” giọng nói quen thuộc này vẫn tiếp tục. “Chúng vẫn tiếp tục được gởi đến. Ôi trời, không tranh luận nữa!”



Tiếng trò chuyện khuất dần phía cuối hành lang.



“Đó là Chris Rodriguez!” Annabeth nhấc chiếc mũ ra và trở lại nguyên hình. “Cậu có nhớ không? Người ở khu nhà số Mười Một ấy.”



Tôi phần nào nhớ lại về Chris từ hè năm ngoái. Cậu ấy là một trong số trại viên chưa được xác định thân thế - người mắc lại trong khu nhà của thần Hermes vì ông bố hoặc bà mẹ thần thánh của cậu ấy trên đỉnh Olympus chưa bao giờ chịu thừa nhận cậu. Và giờ đây khi nghĩ lại chuyện này, tôi nhận ra chính mình chưa nhìn thấy Chris ở trại vào mùa hè này. “Vậy một người con lai khác làm gì ở đây thế nhỉ?”



Annabeth lắc đầu, cố làm rõ ràng mọi việc.



Chúng tôi vẫn tiếp tục đi xuôi xuống hành lang. Tôi không cần bản đồ một chút nào nữa cũng đủ biết rằng mình đang tiến tới gần Luke. Tôi nhận thấy có cái gì đó rất lạnh lẽo và không thoải mái - đó chính là sự có mặt của cái xấu.



“Percy.” Annabeth đột ngột dừng lại và nói. “Nhìn kìa!”



Cô ấy đứng trước một bức tường kính, nhìn xuống hẻm núi nhiều tầng chạy khắp một nửa con tàu. Ở tận cùng là Promenade - một khu trung tâm mua sắm với nhiều cửa tiệm - nhưng đó không phải là điều khiến Annabeth chú ý.



Một nhóm người quái vật tụ tập phía trước cửa hàng kẹo: hơn mười đứa khổng lồ Laistrygonian giống như bọn đã từng tấn công tôi với những quả bóng lửa, hai con chó ngao và một số sinh vật thậm chí còn lạ lùng hơn – những người phụ nữ có hình dáng như con người với những cái đuôi rắn kép được thay thế cho những đôi chân.



“Scythian Draceaenae (1) đấy!” Annabeth thì thầm. “Những người phụ nữ rồng.”



(1) Là người cai trị đầu tiên của vùng đất Skythia (hiện là Ukraine), với phần thân trên là hình dáng của một phụ nữ, phần dưới là hai cái đuôi rắn thay thế cho đôi chân, đôi mắt vàng, làn da vảy có màu xanh lá cây. Khi Heracles đi ngang qua vương quốc của bà ta để đến lâu đài Geryon, bà ta đã ăn trộm một vài con vật nuôi và ngựa của người anh hùng. Sau đó bà ta khăng khăng bắt Heracles phải ngủ với mình thì bà ta mới chịu trả chúng lại. (ND)



Những con quái vật ngồi thành hình bán nguyệt quanh một gã trai mặc áo giáp Hy Lạp – người đang chém mạnh vào bù nhìn bằng rơm. Cổ họng tôi nghẹn tắc lại khi nhận ra hình nộm đó đang mặc chiếc áo phông màu da cam của Trại Con Lai. Khi chúng tôi đang xem, gã mặc áo giáp đâm xuyên qua bụng bù nhìn và xé toạc nó ra. Rơm bay lung tung khắp nơi. Lũ quái vật hò hét cổ vũ ầm trời.



Annabeth bước ra xa khỏi cửa sổ. Mặt cô ấy xám ngoét.



“Đi thôi,” tôi nói với cô ấy, cố để giọng can đảm hơn tôi cảm thấy. “Chúng ta tìm được Luke càng sớm càng tốt.”



Tận cùng hành lang là chiếc cửa hai cánh bằng gỗ sồi, như thể chúng sẽ dẫn tới nơi nào đó quan trọng. Khi chúng tôi chỉ còn cách chúng mười mét, Tyson dừng lại, cảnh báo. “Có tiếng bên trong.”



“Cậu có thể nghe được xa thế à?” tôi ngạc nhiên hỏi.



Tyson nhắm mắt lại như thể đang gắng tập trung. Rồi tiếp đó giọng cậu ấy thay đổi, trở nên khàn khàn giống như giọng của Luke. “… lời tiên tri của chúng ta. Lũ ngu đó sẽ không biết đường nào mà lần đâu.”




Oreius cười ngớ ngẩn “Hehe! Hehe!”



“Để cả ta đi cùng” Agrius cằn nhằn. “Thằng em ta vô tích sự lắm. Cái thằng Cyclops đó…”



“Không nguy hiểm lắm đâu” Luke nói. Anh ta liếc nhanh về phía các quách vàng như thể có chứa thứ gì đó đang khiến anh ta cảm thấy lo lắng. “Agrius, cứ ở lại đây. Chúng ta còn các vấn đề quan trọng cần bàn.”



“Nhưng…”



“Oreius, đừng làm ta thất vọng. Phải ở trong hầm để bảo con rồng đã được ăn no đấy!”



Oreius dung mũi ngọn lao thúc chúng tôi đi và dồn chúng tôi ra khỏi phòng khánh tiết, theo sau là hai người bảo vệ con người.



***



Khi đi về phía cuối hành lang với ngọn lao của Orieus đang chọc chọc sau lưng, tôi nghĩ về điều mà Luke đã nói – hai con gấu sinh đôi ở cùng nhau sẽ đối chọi được với sức mạnh của Tyson. Nhưng có thể khi bị tách ra thì…



Chúng tôi đi ra từ hành lang ở phần giữa của con tàu và đi băng qua một boong tàu mở với những chiếc thuyền cứu sinh. Tôi biết đủ rõ con tàu này để nhận ra rằng đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy anh sáng mặt trời. Khi chúng tôi bước sang phía bên kia, chúng tôi dùng thang máy để đi xuống hầm và điều gì đó sẽ xảy ra.



Tôi nhìn Tyson và giục, “Ngay bây giờ.”



Cám ơn trời, cậu ấy hiểu ý tôi muốn nói. Cậu ấy quay ngoắt lại và tống vào tên Oreius một phát bắn ngược lại phải tới mười mét, rơi tõm xuống bể bơi, vào giữa một gia đình du khách thây ma.



“Ah!” bọn trẻ cùng nhau hét vang lên. “Chúng ta không có thuốc nổ trong hồ chứ.”



Một gã bảo vệ rút gậy ra nhưng Annabeth đã nhanh như gió tung cho hắn một cú đá tuyệt đẹp. Gã còn lại cuống cuồng chạy tới chỗ chuông báo động gần nhất.



“Ngăn hắn lại!” Annabeth kêu lên nhưng đã quá muộn.



Trước khi tôi kịp đập cả cái ghế vào đầu hắn, hắn đã nhấn chuông.



Đèn đỏ bật sáng. Còi báo động rú vang.



“Thuyền cứu sinh!” tôi hét lên.



Chúng tôi chạy tới chiếc thuyền gần nhất.



Khi chúng tôi vừa lật được chiếc bạt phủ lên, lũ quái vật và rất đông bảo vệ đang chạy lên boong, đẩy ngã đám du khách và những người phục vụ với các khay đầy các loại thức uống nhiệt đới. Cái gã mặc áo giáo Hy Lạp rút gươm ra và tấn công, nhưng hắn lại bị trượt chân vào vũng nước cocktail pina colada nhỏ. Đám xạ thủ Laistrygonian đã tụ tập trên boong phía trên chúng tôi, tên đã lắp sẵn trong cung.



“Làm thế nào để hạ cái thuyền này xuống?” Annabeth kêu thất thanh.



Một con chó ngao nhảy chồm về phía tôi, nhưng Tyson đã kịp thời quất nó văng sang một bên bằng bình cứu hỏa.



“Vào thuyền!” tôi hét lên. Tôi mở nắp cây Thủy Triều và chém một loạt mũi tên được bắn ra đầu tiên trong không trung. Chúng tôi có thể bị chôn vùi bằng các mũi tên bất cứ khi nào.



Chiếc thuyền cứu sinh đang được treo ngoài mạn tàu, phía trên mặt nước. Annabeth và Tyson không kịp thả ròng rọc.



“Giữ chắc nhé!” tôi hét lên và cắt đứt dây thừng.



Một trận mưa tên bay vèo vèo phía trên đầu chúng tôi khi chúng tôi rơi tự do xuống biển.