Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 10 : Tôi làm vỡ một vài chiếc tàu con thoi

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Tôi chạy vút băng qua Công viên Mall, không dám ngoái nhìn lại. Tôi lao vào Bảo tàng Hàng Không và Không Gian và bỏ mũ tàng hình xuống ngay khi qua cửa ra vào.



Phần chính của bảo tàng là một căn phòng khổng lồ đầy những tàu con thoi và máy bay treo trên trần nhà. Ba tầng ban công bao xung quanh căn phòng, nhờ đó bạn có thể ngắm khu trưng bày ở những độ cao khác nhau. Bảo tàng không đông lắm – chỉ có vài gia đình và hai nhóm trẻ con, có lẽ là học sinh của trường nào đó đến tham quan. Tôi muốn hét lớn bảo mọi người rời hết khỏi đây, nhưng tôi cho rằng điều đó sẽ làm cho tôi bị bắt giữ. Tôi phải đi tìm Thalia và Grover và cả mấy người Thợ Săn nữa. Bất cứ lúc nào, đội quân quái vật xương cũng có thể tấn công bảo tàng này, và tôi không nghĩ chúng sẽ dừng lại để làm một vòng tham quan bảo tàng.



Tôi đụng phải Thalia đúng theo nghĩa đen. Tôi đang chạy lên đoạn dốc đứng để lên tầng ban công trên cùng, và đã đâm sầm vào cô ấy, húc ngã cô ấy vào trong khoang tàu vũ trụ Apollo.



Grover hét lên vì ngạc nhiên.



Trước khi kịp lấy lại thằng bằng. Zõe và Bianca đã giương cung tên lên, chĩa thẳng vào ngực tôi. Tôi cũng không biết cung và tên của họ từ đâu xuất hiện.



Khi Zõe nhận ra tôi là ai, cô ấy cũng không mảy may nghĩ đến chuyện hạ cung tên xuống. “Ngươi! Sao ngươi dám chường mặt ra đây chứ?”



“Percy!” Grover nói. “Ơn Chúa.”



Zõe liếc xéo Grover, và cậu ta đỏ mặt xấu hổ. “Ý tớ là, ừm, kỳ quặc. Đáng lẽ cậu không nên có mặt ở đây!”



“Luke,” tôi nói, cố gắng lấy lại hơi. “Anh ta đang ở đây”



Sự tức giận trong ánh mắt của Thalia ngay lập tức tan biến. Cô ấy đặt tay lên chiếc vòng bạc của mình. “Ở đâu?”



Tôi kể cho họ nghe về Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, về Tiến sĩ Thorn, Luke và tên Tướng quân.



“Tên Tướng quân ở đây ư?” Zõe có vẻ sửng sốt. “Đó là điều không thể! Ngươi nói dối.”



“Tại sao tôi phải nói dối chứ? Nghe này, không còn thời gian nữa đâu. Bọn chiến binh xương…”



“Cái gì?” Thalia hỏi. “Có bao nhiêu tên?”



“Mười hai tên,” tôi đáp. “Và đó không phải là tất cả. Hắn ta, tên Tướng quân ấy, hắn ta nói sắp sửa gửi một thứ gì đó, một ‘bạn chơi’ đến đây để làm cậu rối trí. Một con quái vật.”



Thalia và Grover nhìn nhau.



“Chúng tớ đang lần theo dấu vết của nữ thần Artemis,” Grover nói, “Tớ khá chắc là nó dẫn đến đây. Có mùi quái vật rất mạnh… Cô ấy hẳn là đã dừng lại ở đây để tìm con quái vật bí ẩn này. Nhưng chúng tớ vẫn chưa tìm thấy gì cả.”



“Zõe,” Bianca căng thẳng nói, “nếu đó là Tướng quân…”



“Không thể nào!” Zõe phản đối. “Percy ắt hẳn đã nhìn thấy một thông điệp cầu vồng hoặc một ảo ảnh nào đó.”



“Ảo ảnh không thể làm rạn nền đá hoa cương được,” tôi nói cô ta.



Zõe hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi không biết tại sao cô ta lại nhìn nhận việc này một cách cá nhân như vậy. Hay làm thế nào cô ta biết tên Tướng quân ấy, nhưng tôi đoán giờ không phải là lúc để hỏi.


Zõe nhìn tôi dò xét. “Đúng là… một chiến lược thú vị đấy.”



“Này, nó có hiệu quả mà.”



Cô ta không tranh cãi thêm.



Con sư tử đang tan biến, đó là điều thường diễn ra khi những con quái vật chết, cho đến khi không còn gì lại ngoài bộ lông lộng lẫy của nó, và thậm chí có khi nó còn co dúm lại bằng kích cỡ của một con sư tử bình thường.



“Lấy nó đi”, Zõe nói với tôi.



Tôi liếc nhìn cô ta. “Cái gì, lông sư tử á? Điều này có vẻ giống với việc vi phạm quyền lợi động vật hay gì gì đó đúng không?”



“Đó là chiến lợi phẩm sau cuộc chiến”, cô ta nói. “Nó thuộc về ngươi”.



“Cô đã giết nó”, tôi nói.



Cô ta lắc đầu, hơi mỉm cười. “Ta nghĩ chính bánh mỳ kẹp kem của ngươi làm điều đó. Phải công bằng chứ, Percy Jackson. Lấy bộ lông đi.”



Tôi nâng nó lên, và nó nhẹ một cách ngạc nhiên. Bộ lông thật mượt và mềm mại. Nó hoàn toàn không giống một thứ có thể đánh lại được lưỡi gươm của tôi. Khi tôi nhìn nó, bộ lông thú thay đổi và biến thành một cái áo khoác – một cái áo choàng màu nâu vàng dài đến chân.



“Không giống style của tôi lắm”, tôi thì thầm.



“Chúng ta phải ra khỏi đây”, Grover nói. “Các nhân viên bảo vệ sẽ không mất trí lâu nữa đâu.”



Lần đầu tiên tôi thấy lạ là tại sao những nhân viên bảo vệ đã không xông đến bắt chúng tôi. Bọn họ đang bò, trườn khắp mọi hướng ngoại trừ chỗ chúng tôi đang đứng, cứ như thể họ đang tìm cái gì đó một cách điên loạn. Một số thì đang chạy đâm vào tường hoặc là đâm vào nhau.



“Cậu làm điều đó hả?” Tôi hỏi Grover.



Cậu ấy gật đầu, trông có vẻ hơi bối rối. “Một bài hát làm rối trí nhỏ thôi mà. Tớ thổi một bài gì đó của Barry Manilow. Lúc nào nó cũng có tác dụng. Nhưng nó sẽ chỉ kéo dài trong vài phút thôi.”



“Nhân viên bảo vệ không phải là nỗi lo lắng nhất của chúng ta đâu,” Zõe nói. “Nhìn kìa.”



Qua bức tường kính của bảo tàng, tôi có thể thấy một nhóm đàn ông đang đi bộ ngang qua bãi cỏ. Những người đàn ông da xám trong những bộ quần áo ngụy trang màu xám. Khoảng cách quá xa để tôi có thể nhìn thấy mắt họ, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của họ, thẳng về phía tôi.



“Đi đi,” tôi nói. “Họ đang săn lùng tớ. Tớ sẽ đánh lạc hướng họ.”



“Không,” Zõe nói. “Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”



Tôi nhìn cô ta chằm chằm, “Nhưng cô nói...”



“Giờ cậu đã là thành viên của nhóm,” Zõe nói một cách miễn cưỡng, “Tôi không thích điều này, nhưng đó là số phận không thể thay đổi. Cậu là thành viên thứ năm. Và chúng tôi sẽ không bỏ ai lại cả.”