Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 9 : Tôi học được cách tạo ra các thây ma

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Vấn đề của việc ngồi trên một con ngựa bay vào ban ngày là nếu bạn không cẩn thận, bạn có thể gây ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng trên Đường cao tốc Long Island. Tôi phải luôn giữ cho Blackjack bay trên những đám mây và rất may, chúng cũng không cao lắm vì giờ đang là mùa đông. Chúng tôi lượn quanh, cố gắng giữ chiếc xe màu trắng của Trại Con Lai trong tầm mắt. Và nếu ở dưới mặt đất là lạnh, thì trên đây là cực kỳ lạnh, với những hạt mưa đá như cứa vào da thịt.



Giá mà tôi mang theo mấy bộ đồ lót giữ nhiệt màu da cam mà họ bán trong cửa hàng của khu trại. Nhưng sau câu chuyện về Phoebe và chiếc áo phông đầy máu nhân mã, không chắc là tôi còn dám tin tưởng vào những sản phẩm đó của họ nữa.



Hai lần tôi để mất dấu chiếc xe, nhưng một cảm giác mơ hồ rằng họ sẽ dẫn đến Manhattan đầu tiên đã giúp tôi không quá khó để lại đuổi kịp họ.



Giao thông thật tệ vì những kỳ nghỉ mát và tất cả mọi thứ. Khi họ đến được thành phố thì cũng đã hết nửa buổi sáng. Tôi điều khiển cho Blackjack đáp xuống gần đỉnh toà nhà Chrysler và quan sát chiếc xe minivan trắng, đoán rằng nó sẽ vào đỗ trong nhà ga Greyhound, nhưng nó lại tiếp tục đi.



“Anh Argus định đưa họ đi đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.



Ồ, không phải Argus làm tài xế đâu, thưa sếp, Blackjack thông báo với tôi. Mà là một cô gái.



“Cô gái nào?”



Cô gái trong nhóm Thợ Săn, Với chiếc vương miện bạc trên tóc ấy.



“Zõe ư?”



Chính là cô ấy. Ô, nhìn kìa! Có một cửa hàng bánh donut. Liệu chúng ta có thể qua đó không nhỉ?



Tôi cố gắng giải thích với Blackjack rằng cưỡi một con ngựa thần vào trong một cửa hàng Drive-thru[11] sẽ khiến cho tất cả cảnh sát trong đó lên cơn đau tim mất, nhưng nó dường như không chịu tiếp thu điều đó. Trong khi ấy, chiếc xe tiếp tục lăn bánh hướng về phía đường hầm Lincoln.



Tôi chưa từng nghĩ đến việc Zõe có thể lái xe. Nghĩa là cô ấy trông không giống đã mười sáu tuổi. Hơn nữa, cô ấy là người bất tử. Tôi tự hỏi không biết cô ấy có bằng lái xe ở New York hay không, và nếu có, cô ấy sẽ khai ngày sinh là bao nhiêu chứ.



“Được rồi” tôi nói “Chúng ta đi theo họ thôi.”



Chúng tôi sắp sửa rời khỏi Toà nhà Chrysler thì Blackjack hí vang báo động, suýt chút nữa hất tôi ra khỏi lưng. Có cái gì đó cuốn quanh chân tôi như một con rắn. Tôi với tay rút thanh gươm ra, nhưng khi tôi tôi nhìn xuống thì không hề có con rắn nào cả. Dây leo – những sợi dây leo của cây nho - đã vươn ra từ vết nứt giữa các tảng đá của toà nhà. Chúng đang cuốn lấy chân của Blackjack và hai mắt cá chân của tôi khiến chúng tôi không thể di chuyển được.



“Định đi đâu hả?” Ngài D cất tiếng hỏi.



Ông ta đang dựa vào toà nhà, chân đung đưa trong không khí, bộ đồ thể thao có hoạ tiết da báo và mái tóc đen của ông ta bay phất phơ theo gió.



Có thần đến đấy! Blackjack hét lên. Là gã rượu nho!



Ngài D tỏ ra tức giận. “Người hay con ngựa tiếp theo dám gọi ta là gã rượu nho sẽ có kết cục tốt đẹp trong một chai Meriot đấy nhé!”



“Ngài D” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh trong khi những sợi dây leo đang cuốn quanh chân. “Ngài muốn gì?”



“Ôi ta muốn gì ư? Có lẽ người nghĩ rằng vị giám đốc bất tử đầy quyền lực của trại sẽ không nhận thấy ngươi đã bỏ đi mà không có sự cho phép ư?”



“Ừm… có thể thế ạ.”



“Ta nên ném người ra khỏi toà nhà này, cũng con ngựa thần kia, và xem vị anh hùng của chúng ta gào thét thế nào trên đường hạ cánh xuống đất nhỉ?”



Tôi nắm chặt bàn tay lại. Tô biết nên giữ miệng ngậm chặt, nhưng ngài D sắp sửa giết chết tôi hoặc là giải tôi về trại trong nỗi xấu hổ. Và tôi không thể chấp nhận cả hai trường hợp đó. “Sao ngài lại ghét tôi đến thế? Tôi đã làm gì ảnh hưởng đến ngài ư?”



Ngọn lửa bùng lên trong mắt ông ta. “Vì người là một anh hùng, chàng trai ạ. Ta không cần lý do nào khác nữa”



“Tôi phải thực hiện cuộc tìm kiếm này! Tôi phải giúp những người bạn của tôi. Đó là điều mà ngài không thể hiểu được!”



Ừm, sếp, Blackjack căng thẳng nói. Vì cách chúng ta bị quấn trong nhưng sợi dây leo kia và treo lơ lửng giữa không trung cách mắt đất gần ba trăm mét, cậu nên nói chuyện tử tế hơn.



Những sợi dây leo thít chắt hơn nữa quanh người tôi. Bên dưới chúng tôi, chiếc xe minivan trắng của trại đang ngày càng cách xa hơn. Chẳng mấy chốc, nó sẽ khuất khỏi tầm nhìn của tôi.



“Đã bao giờ ta kể cho người về Adiradne chưa nhỉ?” Ngài D hỏi. “Nàng công chúa xinh đẹp xứ Crete? Nàng ấy cũng rất thích được giúp bạn bè. Nói tóm lại, nàng đã một mình giúp một vị anh hùng trẻ tên là Theseus, cũng là con trai của Posedion. Nàng đã đưa cho hắn một cuộn chỉ pháp thuật có thể giúp hắn ta tìm được đường thoát ra khỏi Mê Cung. Và người có biết Theseus trả ơn cho nàng như thế nào không hả?”



Câu trả lời mà tôi muốn ấy là Tôi không quan tâm! Nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ khiến câu chuyện của ngài D kết thúc nhanh chóng hơn.



“Họ lấy nhau,” tôi nói “Sống một cuộc sông hạnh phúc mãi về sau. Hết!”



Ngài D nhếch mép cười khinh bỉ.” Không hẳn . Theseus nói hắn sẽ cưới nàng ấy. Hắn đưa nàng lên tàu của hắn và trở về Athens. Nửa đường nghỉ chân, trên một hòn đảo nhỏ gọi là Naxos, hắn đã… Từ gì mà bọn người thường các ngươi hay dùng ngày này nhỉ?... hắn đã đá nàng. Ta tìm thấy nàng ở đó, ngươi biết đây. Một mình. Trái tim tan vỡ. Khóc hết nước mắt. Nàng đã từ bỏ mọi thứ, để lại tất cả những gì mình biết được, để giúp một anh hùng bảnh choẹ, kẻ mà vứt bỏ nàng như vứt bỏ một cái dép hỏng.”



“Điều đó thật sai trái,” tôi nói. “Những đó là chuyện hàng nghìn năm về trước. Nó có liên quan gì đến tôi chứ?”



Ngài D nhìn tôi lạnh lùng. “Ta đã đem lòng yêu Adriadne, cậu bé ạ. Ta dã hàn gắn lại trái tim tan vỡ của nàng. Và khi nàng chết, ta đã biến nàng ấy thành người vợ bất tử của ta trên đỉnh Olympus. Cho đến giờ nàng vẫn đang chờ đợi ta. Ta sẽ quay trở lại với nàng khi nào ta kết thúc một trăn năm bị trừng phạt ở cái trại lố bịch của các người”



Tôi nhìn ngài D. “Ngài… ngài đã có vợ ư? Thế mà tôi cứ nghĩ ngài gặp rắc rối khi đuổi theo nữ thần rừng đấy…”



“Ý của ta là bọn người hùng các người không bao giờ thay đổi cả. Các người luôn cho rằng bậc thánh như chúng ta là phù phiếm. Các người nên nhìn lại bản thân di. Các người lấy đi những gì mình muốn, lợi dụng bất cứ người nào các người cần, và sau đó phản bội lại những người xung quanh mình. Vậy nên các ngươi sẽ phải lượng thứ cho ta vì ta không có chút thiện cảm gì với bọn anh hùng cả. Họ là những kẻ ích kỉ, vô ơn. Hãy đi mà hỏi Ariadne. Hay Medea[12]. Về việc này, hãy hỏi Zõe Nightabade.”



“Ngài có ý gì khi bảo tôi đi hỏi Zõe chứ?”



Ngài D. vẫy tay thô bạo. “Đi đi. Hãy đi theo những người bạn ngốc nghếch của cậu ấy.”
Tôi nghĩ Luke trở nên nhợt nhạt hơn khi tên Tướng quân nói đến điều đó.



“… nhưng dưới sự lãnh đạo của ta, đội quân của Chúa tể Kronos sẽ mạnh lên gấp trăm lần, Chúng ta sẽ là những kẻ bất khả chiến bại. Nhìn đi, những cỗ máy giết người của ta.



Lớp đất đang tách ra. Tôi lo lắng bước giật lùi một bước.



Ở nơi mỗi một cái răng đã được trồng, một sinh vật đang giãy giụa để thoát khỏi mặt đất. Và rồi con đầu tiên trong số đó cất tiếng.



“Meo?”



Nó là một con mèo con. Một con mèo mướp màu da cam nhỏ xíu với những cái sọc vằn trông giống như một con hổ. Tiếp theo đó một con nữa xuất hiện, cho đến khi con số đó lên đến xấp xỉ mười hai, chạy nhảy xung quanh và nghịch đất.



Mọi người nhìn chúng với vẻ không tin được. Tướng quân gầm lên. “CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY? MÈO CON DỄ THƯƠNG ĐỂ ÔM ẤP Ư? NGƯƠI TÌM THẤY NHỮNG CÁI RĂNG ĐÓ Ở ĐU CHỨ?



Gã lính gác mà đã mang những cái răng đến co rúm người lại sợ hãi. “Từ phòng triển lãm, thưa ngài! Như ngài ra lệnh. Răng nanh hổ…”



“Không đúng, tên đần độn kia! Ta đã nói là răng của con Khủng long bạo chúa! Gom những… những con quái vật nhỏ bé lông xù trời đánh thánh vật kia và mang chúng ra ngoài ngay. Và đừng bao giờ để ta nhìn thấy bộ mặt của ngươi một lần nào nữa.”



Gã lính gác trong cơn hoảng hốt làm đánh rơi cái bình tưới nước. Gã ta lùa lũ mèo con lại và chạy vội ra khỏi phòng.



“Ngươi!” Tên Tướng quân chỉ một gã lính gác khác. “Đi lấy NHỮNG CÁI RĂNG ĐÚNG về cho ta. NGAY BY GIỜ!”



Gã lính gác mới được chỉ định lao đi để thi hành nhiệm vụ.



“Bọn đần độn,” tên Tướng quân cằn nhằn.



“Đó là lý do tại sao tôi không dùng bọn người thường.” Luke nói. “Bọn chúng không đáng tin cậy một chút nào.”



“Bọn chúng thiếu óc phán đoán, dễ bị mua chuộc, và bạo lực,” tên Đại tướng nói. “Ta thích điều này.”



Một phút sau, gã lính chạy bổ vào trong phòng, hai tay ôm đầy những chiếc răng nhọn hoắt khổng lồ.



“Tốt lắm,” tên Tướng quân nói. Hắn trèo qua lan can ban công và nhảy xuống, từ độ cao sáu mét.



Nơi hắn đáp xuống, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch nứt ra, kêu răng rắc dưới đôi giày da của hắn. Hắn đứng thẳng lên, cau mày, và xoa xao hai vai. “Nguyền rủa thay cái cổ cứng nhắc của ta.”



“Một cái túi chườm nóng nữa chứ, thưa ngài?” một gã lính gác hỏi. “Có cần thêm Tylenol không?”



“Không! Nó sẽ ổn thôi.” Tên Tướng quân phủi nhẹ cái áo vét lụa, rồi vội vàng cầm lấy mấy cái răng. “Ta sẽ tự mình làm việc này.”



Hắn giơ một cái răng lên và cười lớn. “Răng khủng long… Ha ha! Bọn người thường kia thậm chí không biết đến điều này khi sở hữu những chiếc răng rồng trong tay. Và đó không phải chỉ là những cái răng rồng bình thường. Chúng được lấy ra từ chính con rồng Lycedamon cổ đại. Chúng sẽ rất tuyệt đấy.”



Hắn trồng những cái răng xuống đất – cả thảy là mười hai cái. Sau đó hắn nhặt cái bình tưới nước lên. Hắn tưới cái chất lỏng màu đỏ ấy xuống đất, ném cái bình đi và dang rộng cánh tay ra. “Hãy lớn lên!”



Lớp đất rung chuyển. Một cánh tay xương xẩu bất ngờ trồi lên khỏi lớp đất, chộp vào không trung.



Tên tướng quân nhìn lên phía ban công. “Nhanh lên, ngươi có mùi hương của bọn chúng chứ?”



“Vââââng, thưa Chúa tể,” một trong số những nữ quái mình rắn trả lời. Mụ ta rút ra một tấm khăn choàng bằng vải màu ánh bạc, giống kiểu mà những Thợ Săn thường đeo.



“Khá lắm,” tên Tướng quân nói. “Một khi những chiến binh của ta đã bắt được mùi của đứa nào, chúng sẽ truy đuổi kẻ đó không thương tiếc. Không gì có thể ngăn cản được chúng, một thứ vũ khí mà chưa tên con lai hay Thợ Săn nào từng biết đến. Chúng sẽ xé nát bọn Thợ Săn và những kẻ theo phe bọn chúng thành hàng trăm mảnh. “Ném nó lại đây!”



Khi hắn vừa nói dứt câu, những bộ xương trồi lên từ dưới lớp đất. Mười hai con quái vật đang đứng đó, mỗi con được sinh ra từ mỗi cái răng mà tên Tướng quân đã trồng xuống. Trông bọn chúng không khác gì những bộ xương trong ngày lễ Halloween, hay những thứ mà bạn có thể bắt gặp trong những bộ phim điện ảnh hạng bét. Tôi chứng kiến bọn chúng dần trở nên có da có thịt, biến thành những người đàn ông, nhưng là những tên với làn da xám xỉn, mắt vàng, và trang phục hiện đại – áo phông bó sát màu xám, quần rằn ri và giày quân đội. Nếu nhìn từ xa, bạn hầu như có thể tin rằng chúng là con người, nhưng da thịt của chúng trong suốt và xương thì phát sáng lờ mờ bên dưới lớp thịt trông như những hình ảnh được chụp tia X quang.



Một trong số bọn chúng nhìn thẳng về phía tôi, đôi mắt lạnh lùng. Và tôi biết rằng không chiếc mũ tàng hình nào có thể qua mặt được nó.



Con quái vật mình rắn thả tấm khăn choàng ra và nó nhẹ nhàng bay xuống phía tay của tên Tướng quân đang đưa ra. Ngay khi hắn đưa tấm khăn cho đội quân quái vật, chúng sẽ săn đuổi Zõe và những Thợ Săn khác cho đến khi họ biến mất vĩnh viễn.



Tôi không còn thời gian để suy nghĩ. Tôi chạy một mạch đến và nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình, lao vào giữa đội quân quái vật và chộp lấy tấm khăn giữa không trung.



“Cái gì vậy?” Tên Tướng quân gầm lên.



Tôi đáp xuống cạnh chân của một tên chiến binh xương.



“Có kẻ không mời mà đến,” tên Tướng quân hét. “Một kẻ ẩn mình trong bóng tối. Đóng tất cả cửa lại!”



“Chính là Percy Jackson!” Luke hét lớn. “Chắc chắn là hắn.”



Tôi chạy hết tốc lực ra phía cửa, nhưng nghe được âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc và nhận ra tên chiến binh xương đã có được một mảng tay áo của tôi. Khi tôi quay người lại, nó đang đưa mảnh vải lên mũi hít ngửi, và chuyền sang cho những người bạn của nó. Tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi lách người qua khỏi cánh cửa vừa kịp lúc hai tên gác cửa đóng sập nó lại sau lưng tôi.



Và sau đó tôi bỏ chạy.