Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan
Chương 4 : Thalia suýt thiêu New England
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Nữ thần Artemis đảm bảo với chúng tôi rằng bình minh đang đến, nhưng có lẻ tôi đã bị lừa. Trời còn lạnh hơn, tối hơn và tuyết rơi nhiều hơn cả trước đó. Trên đồi, các cửa sổ của Westover Hall không có một ánh đèn nào. Tôi tự hỏi không biết các gíao viên đã biết hai đứa trẻ nhà di Angelos và Tiến sĩ Thorn mất tích hay chưa. Tôi không muốn ở quanh đây khi họ phát hiện ra. Và may mắn của tôi, cái tên duy nhất mà cô Cỏ Phấn nhớ được sẽ chỉ là Percy Jackson, và sau đó tôi sẽ là đối tượng của một cuộc săn tìm người trên phạm vi cả nước… một lần nữa.
Đám Thợ Săn nhổ trại cũng nhanh chóng như lúc dựng trại vậy. tôi đứng co ro run lập cập trong tuyết (không giống như đám Thợ săn, những kẻ hình như không bao giờ biết cảm thấy khó chịu), và nữ thần Artemis nhìn chăm chú về hướng đông như thể cô ấy đang đợi chờ điều gì đó. Bianca ngồi bên cạnh, nói chuyện với Nico. Tôi có thể nhận ra từ biểu cảm trên khuôn mặt rầu rỉ của thằng bé, rằng cô ấy đang giải thích việc gia nhập đội Thợ Săn. Tôi không thể hiểu nổi tại sao cô bé có thể ích kỷ đến thế khi bỏ rơi em mình.
Thalia và Grover xuất hiện và xúm lại quanh tôi, lo lắng nghe xem chuyện gì xảy ra trong buổi diện kiến của tôi với nữ thần.
Khi tôi kể chuyện họ, mặt Grover xám ngoét. “Lần trước đám Thợ Săn tới trại, mọi việc đã thật sự không tốt đẹp gì.”
“Sao tự nhiên họ lại xuất hiện ở đây?” Tôi tự hỏi. “Ý tớ là, tớ chẳng biết họ xuất hiện từ nơi nào nữa.”
“Và Bianca thì gia nhập với họ,” Thalia nói với khinh bỉ. “Tất cả là lỗi của Zõe. Cô ta huyênh hoang lắm, không tốt đẹp gì…”
“Trách sao được cô ta?” Grover nói. “Được bất tử với nữ thần Artemis cơ mà?” cậu ta thở dài cái thượt.
Thalia tròn mắt. “Đồ thần rừng này. Cậu phải lòng nữ thần Artemis. Sao cậu không hiểu là cô ta sẽ không bao giờ yêu cậu?”
“Nhưng cô ấy thật… yêu thiên nhiên,” Grover nói với vẻ mặt đầy xúc động.
“Cậu điên mất rồi,” Thalia nói.
“Các loại hạt và trái cây[6],” Grover nói mơ màng. “Đúng rồi.”
“Người đang, ờ, chờ mặt trời lên à?” Tôi hỏi.
“Chờ anh trai ta. Đúng vậy.”
Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ. Ý tôi là, tôi biết truyền thuyết về thần Apollo – hay thỉnh thoảng là cái tên Helice đánh một cổ xe mặt trời băng qua bầu trời. Nhưng tôi cũng biết mặt trời là một ngôi sao cách xa chúng ta hàng tỉ tỉ thước. Tôi đã quen dần với việc chứng kiến từng đoạn trong thần thoại Hy Lạp biến thành sự thật, nhưng việc thần Apollo cưỡi mặt trời thì… tôi vẫn không thể nào hình dung nổi.
“Không hoàn toàn như cậu nghĩ đâu,” nữ thần Artemis nói, như thể đọc được tôi đang nghĩ gì.
“Ồ, được rồi.” Tôi bắt đầu thư giãn. “Vậy, không phải là ông ấy sẽ xuất hiện trong một…”
Bỗng nhiên một đám sáng bùng lên phía chân trời. một luồng sáng ấm áp.
“Đừng nhìn,” nữ thần Artemis cảnh báo. “Chờ đến khi xe đỗ lại đã”
Đỗ lại?
Tôi nhìn qua hướng khác và thấy những đứa trẻ khác cũng làm như vậy. Ánh sáng và luồng hơi ấm mạnh dần cho đến khi chiếc áo khoác như chảy ra trên người tôi. Sau đó, đột nhiên ánh sáng tắt lụi.
Tôi ngẩn lên nhìn. Và tôi không thể tin vào mắt mình. Đó là chiếc ô tô của tôi. À không, thực ra là chiếc xe tôi mơ ước. Một chiếc Maserati Spyder mui trần màu đỏ. Trông nó thật tuyệt, và nó đang phát sáng. Sau đó tôi nhận ra nó phát sáng vì nó nóng quá. Tuyết tan chảy dưới chân chiếc xe thành một vòng tròn hoàn hảo, điều đó giải thích tại sao tôi đang đứng trên bãi cỏ xanh và giày tôi ướt nhẹp.
Người lái xe bước ra, mỉm cười. Trông anh ta khoảng mười bảy, mười tám tuổi, và trong một giây, tôi có cảm giác khó chịu rằng dó là Luke, kẻ thù cũ của tôi. Chàng trai có mái tóc màu vàng cát và ngoại hình điển trai giống hệt, nhưng đó không phải Luke. Chàng trai này cao hơn, không có sẹo trên mặt như Luke. Nụ cười của anh ta rạng rõ hơn và tinh nghịch hơn. (Hồi đó Luke không biểu cảm gì nhiều, ngoài vẻ cau có và khinh khỉnh). Người lái chiếc Maserati mặc quần jean, đi giày lưới và mặt một cái áo phỏng không tay.
“Wow,” Thalia lẩm bẩm. “Trông Apollo nóng bỏng quá nhỉ.”
“Thì là thần mặt trời mà lại,” tôi nói.
“Ý tớ không phải thế.”
“Em gái bé bỏng!” thần Apollo gọi. Nếu răng anh ta trắng thêm chút nữa thì anh ta có thể làm chúng tôi lóa mắt mà chẳng cần dùng đến xe. “Có chuyện gì vậy? Em chẳng gọi cho anh cũng không viết thư cho anh. Anh đang lo lắng đấy!”
Nữ thần Artemis thở dài. “Em vẫn ổn, Apollo. Và em không phải là em gái bé bỏng của anh.”
“Này, anh ra đời trước mà.”
“Chúng ta sinh đôi! Chúng ta đã phải cãi nhau chuyện này không biết bao nhiêu thiên niên kỷ nay rồi…”
Tôi cố gắng đặt chân xuống đất. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy một vòng cây đang bốc cháy từ bãi đất trống nơi chúng tôi cất cánh.
“Thalia,” tôi nói, “nới lỏng chân ga ra.”
“Tớ biết rồi, Percy,” cô ấy vừa nói vừa nghiến răng nhưng thì cứ ghì chặt.
“Lỏng chân ga ra,” tôi bảo cô ấy.
“Tớ làm rồi!” Thalia trả lời. Người cô ấy cứng đờ như thể cô ấy được làm bằng gỗ dán vậy.
“Chúng ta cần phải đi về phía nam để đến Long Island,” thần Apollo nói, “rẽ sang trái đi,”
Thalia bẻ tay lái và một lần nữa làm tôi ngã nhào vào Grover, kẻ đang kêu nheo nhéo.
“Rẽ trái nữa,” Apollo gợi ý.
Tôi thật sai lầm khi nhìn ra cửa sổ thêm một lần nữa. Chúng tôi hiện đang ở độ cao của máy bay – quá cao đến nỗi bầu trời bắt đầu tôi đen lại.
“Ah….” Apollo nói, và tôi có cảm giác anh ta đang cố tỏ ra bình tĩnh. “Thấp xuống một chút, bé yêu. Cape Cod đang phủ đầy băng bên dưới kìa.”
Thalia bẻ bánh lái. Mặt cô ấy trắng bệch, trán dính bết mồ hôi. Cái gì đó Rõ ràng là không ổn. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như thế.
Chiếc xe buýt lao xuống và ai đó bắt đầu la hét. Hình như là tôi thì phải. Bây giờ chúng tôi đang tiến thẳng ra Đại Tây Dương với tốc độ hàng nghìn dặm một giờ - đường bờ biển của New England nằm phía bên trái giờ đã lùi ra xa. Và không khi trong xe đang nóng dần lên.
Thần Apollo bị quăng xuống tận đuôi xe, nhưng anh ta đang bò lên phía trên qua những hàng ghế.
“Ngài cầm lái đi!” Grover van nài anh ta.
“Đừng lo,” thần Apollo nói, nhưng trông anh ta còn lo lắng gấp bội. “Cô ấy cần phải học… Ối!”
Tôi cũng nhìn thấy những gì anh ta thấy. Bên dưới chúng tôi là một thị trấn nhỏ tuyết phủ thuộc New England. Ít nhất thì nó từng có tuyết phủ. Trước mắt tôi, tuyết đang tan chảy trên những cành cây, các mái nhà và trên những thảm cỏ. Gác chuông màu trắng trên nóc nhà thờ giờ chuyển thành màu nâu và bắt đầu bốc khói. Từng đám khói nhỏ, trông như những chiếc nến sinh nhật bất ngờ xuất hiện khắp thị trấn. Cây và các mái nhà bắt đầu bốc cháy.
“Bay cao lên!” tôi hò hét.
Mắt Thalia sáng lên vẻ hoang dại. Cô ấy giật mạnh bánh lái và lần này tôi bám trụ được. Khi chúng tôi ngẩng lên, qua chiếc cửa sổ phía sau tôi có thể thấy lửa trong thị trấn đã được dập tắt bằng một luồng khí lạnh đột ngột.
“Kìa!” thần Apollo chỉ. “Long Island chết tiệt đang ở phía trước rồi. Chậm lại đi bé yêu. ‘Chết tiệt’ chỉ là một cách diễn đạt thôi nhé”
Thalia đang lao ầm về phía bờ biển phía bắc Long Island. Ở đó có Trại Con Lai – thung lũng, các khu rừng, bờ biển. Tôi có thể nhìn thấy sảnh ăn và các ngôi nhà, cả giảng đường nữa.
“Mình vẫn kiểm soát được,” Thalia lẩm bẩm. “Mình vẫn kiểm soát được.”
Giờ chúng tôi chỉ cách trại vài trăm thước.
“Phanh lại đi,” thần Apollo nói.
“Tôi làm được.”
“PHANH LẠI!”
Thalia dậm mạnh chân xuống bàn đạp phanh và chiếc xe buýt mặt trời chúi đầu một góc 45 độ, lao xuống và đâm sầm vào mặt hồ đầy xuồng trong Trại Con Lai với tiếng kêu loảng xoảng! Hơi nước cuồn cuộn dâng lên và một vài nữ thủy thần hoảng sợ bò lên trên mặt nước với những chiếc giỏ đan dở bằng liễu gai.
Chiếc xe buýt dập dềnh trên mặt nước cùng với một vài chiếc xuồng lật úp đã cháy xém một nữa.
“Được rồi,” thần Apollo nói với một nụ cười đầy tự hào. “Em nói đúng đó, em yêu quý. Đúng là em vẫn kiểm soát được tình hình. Hãy đi xem chúng ta có luộc chính nhân vật quan trọng nào không nhé?”