Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan
Chương 5 : Tôi gọi một cú điện thoại dưới nước
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trại Con Lai vào mùa đông, và cảnh tuyết phủ làm tôi ngạc nhiên vô cùng.
Trong trại có chức năng điều khiển thời tiết. Không có gì có thể lọt qua ranh giới trừ khi giám đốc trại, ngài D, muốn thế. Tôi nghĩ trong trại sẽ có nắng ấm áp, nhưng thay vào đó tuyết đã được phép rơi lắc rắc. Sương giá phủ đầy lên đường đua và cánh đồng dâu. Các ngôi nhà được trang trí với những chiếc đen nhấp nháy nhỏ xíu, trông như những chiếc đèn Giáng sinh, nhưng khác ở chỗ hình như chúng là những quả cầu lửa thật!. Trong rừng còn có nhiều đèn lấp lánh hơn, và điều kỳ dị nhất là một quả cầu lửa đang nhấp nháy trên phòng gác của Nhà Lớn, nơi Nhà Tiên Tri bị giam giữ trong hình hài của một cái xác ướp cổ. Tôi tự hỏi không biết có phải linh hồn của Delphi đang nướng kẹo dẻo trên đó hay không.
“Oa,” Nico kêu lên khi nhảy từ trong xe buýt ra. “Đó là tường để tâp trèo à?”
“Đúng vậy,” tôi nói.
“Sao nham thạch lại chảy xuống từ đó?”
“Để thử thách một chút thôi. Đi nào. Anh sẽ giới thiệu em với bác Chiron. Zõe, cô đã gặp…”
“Tôi biết Chiron,” Zõe nói xen vào. “Nói với ông ta là chúng tôi sẽ ở Nhà số Tám. Thợ Săn, đi theo ta.”
“Để tôi chỉ đường cho,” Grover đề nghị.
“Chúng tôi biết đường rồi.”
“Ồ, thế à. Không sao. Ở đây dễ bị lạc lắm, nếu cô không….” Cậu ta vấp phải một chiếc xuồng bèn lồm cồm đứng dậy, miệng vẫn không thôi nói. “…giống như ông bố đẻ già của tôi vẫn thường nói! Đi nào!”
Zõe tròn măt, nhưng tôi đoán cô ấy không có ý cho Grover đi đời. Đám Thợ Săn đeo cung tên và hành lý lên vai rồi hành quân về phía khu nhà ở. Khi Bianca di Angelo đang chuẩn bị rời đi, cô bé cúi xuống và thầm thì điều gì đó vào tai cậu em trai. Cô bé nhìn cậu em chờ đợi một câu trả lời, nhưng Nico chỉ cằn nhằn và quay đi.
“Cẩn thận nhé, các tình yêu!” thần Apollo gọi với theo đám Thợ Săn. Anh ta nheo mắt với tôi. “Cẩn thận với những lời tiên tri đó nhé, Percy. Ta sẽ sớm gặp lại cậu.”
“Ý anh là gì?”
Thay vì trả lời, anh ta chui vào trong xe buýt. “Gặp lại sau, Thalia,” anh ta kêu to. “Và, uhm, vui vẻ nhé!”
Anh ta ném cho cô một nụ cười ranh mãnh, như thể anh ta biết một điều gì mà Thalia không biết. Sau đó anh ta đóng cửa và khởi động động cơ. Tôi quay người sang bên khi chiếc xe mặt trời lăn bánh trong luồng hơi nóng rừng rực. Khi tôi quay lại thì hồ nước đang bốc hơi. Một chiếc Maserati màu đỏ đang bay vút lên các cánh rừng, tỏa hào quang mỗi lúc thêm sáng chói và bay mỗi lúc một cao, cho đến khi chiếc xe biến mất hoàn toàn trong ánh mặt trời.
Nico trông vẫn có vẻ hằm hè. Tôi tự hỏi không biết chị cậu ta đã nói gì với cậu.
“Chiron là ai?” cậu bé hỏi. “Em không có tượng của ông ta.”
“Đó là giám đốc hoạt động của chúng ta,” tôi nói. “Bác ấy… được rồi, rồi em sẽ gặp thôi.”
“Nếu mấy cô Thợ Săn đó không thích ông ta,” Nico lầm bầm, “thì có vẻ ông ta hợp với em đấy. Đi thôi.”
Việc thứ hai làm tôi bất ngờ là sự vắng vẻ của Trại Con Lai. Ý tôi là, tôi biết hầu hết các con lai chỉ tập luyện vào mùa hè. Chỉ có những người thường trú thì mới ở đây – những người không có nhà để về, hoặc là nếu họ rời đi thì sẽ liên tục bị quái vật tấn công. Nhưng ngay cả những người như họ hình như cũng chẳng thấy đâu.
Tôi nhìn thấy Charles Beckendorf từ nhà thần Hephaestus, đang chụm lò cạnh bể lò rèn bên ngoài xưởng đúc vũ khí của trại. Anh em nhà Stoll, Travis và Conner, từ nhà thần Hermes, đang tìm mua khóa từ cửa hàng của trại. Một vài đứa trẻ khác từ nhà thần Ares đang có một cuộc chiến ném tuyết với các nữ thần cây ở bìa rừng. Chỉ có vậy, ngay cả đối thủ cũ của tôi ở nhà thần Ares, Clarisse, hình như cũng chẳng ở đây.
Nhà Lớn được trang trí với các cuỗi bóng lửa, màu vàng và đỏ, làm mái hiên ấm áp hơn nhưng có vẻ không đốt vật gì cháy cả. Bên trong, lửa đang bập bùng trong lò sưởi. Không khí có mùi như sô cô la nóng. Ngài D., giám đốc trại và bác Chiron đang lặng lẽ chơi bài trong phòng khách.
Bộ râu màu nâu của bác Chiron trông rậm rạp hơn vào mùa đông. Mái tóc loăn xoăn của bác đấy đã dài ra hơn một chút. Năm nay bác ấy không phải vào vai giáo viên nên có lẽ bác Chiron đang cố ăn mặc thoải mái hơn. Bác ấy mặt một chiếc áo len sờn với hình chiếc móng guốc in trên áo, một chiếc chăn phủ lên đùi và gần như phủ kín cả chiếc xe lăn.
Bác Chiron mỉm cười khi nhìn thấy chúng tôi. “Percy! Thalia! A, đây chắc hẳn là…”
“Nico di Angelo,” tôi nói. “Cậu ấy và chị gái đều là con lai.”
Bác Chiron thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là cháu thành công rồi.”
“Nhưng mà…”
Nụ cười của bác chợt tan biến. “Có chuyện gì vậy? Annabeth đâu?”
“Ôi trời oi,” Ngài D nói với giọng chán nản. “Không phải lại mất một người nữa đấy chứ?”
Tôi đã cố không để ý đến Ngài D, nhưng đúng là khó mà bỏ qua ông ta với một bộ đồ da báo màu cam rực rỡ và đôi giày chạy màu đỏ tía. (Mặc dù ông ta chưa chạy ngày nào trong cả cuộc đời bất tử của mình). Một vòng nguyệt quế vàng được đội nghiêng nghiêng trên mái tóc đen gợn sóng, điều đó có nghĩa là ông ta vừa thắng ván bài gần đây nhất.
“Ý ông là gì?” Thalia hỏi. “Còn mất ai nữa?”
Ngay lúc đó, Grover bước vào phòng, cười toe toét như điên. Một bên mắt cậu ta thâm tím và những vệt đỏ hằn trên mặt trông như dấu vết của một cái tát. “Hội Thợ Săn đều vào trong rồi!”
Bác Chiron cau mày. “Hội Thợ Săn ấy à? Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đây.” Bác ấy liếc nhìn Nico. “Grover, có lẽ cháu nên đưa anh bạn trẻ này đến phòng chiếu và cho cậu ta xem cuốn phim định hướng nhé.”
“Nhưng…à, không sao. Vâng, thưa ngài.”
“Phim định hướng là cái gì?” Nico hỏi. “Đó là loại G hay PG? Bởi vì Bianca khá là khó tính…”
“Đấy là loại PG-13,” Grover nói.
“Tuyệt lắm!” Nico vui vẻ theo cậu ta ra khỏi căn phòng.
“Bây giờ,” bác Chiron nói với Thalia và tôi. “Có lẽ hai cháu nên ngồi xuống đây và kể cho chúng ta toàn bộ câu chuyện đi.”
“Được rồi,” tôi nói, nhưng chẳng cảm thấy yên tâm chút nào. “Sẽ… ổn thôi. Anh nghĩ vậy.”
Trong lò rèn, một giọng nói từ sâu thẳm vọng lên, tôi không nhận ra là nó từ đâu. Tyson do dự. “Em phải quay lại làm việc rồi. Ông chủ sẽ điên lên mất. Chúc may mắn, anh trai.”
“Ừ, em hãy nói với Cha là…”
Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu thì hình ảnh đã nhòe và nhạt dần. Tôi một lần nữa lại ở một mình trong căn nhà trống không, và cảm thấy thậm chí còn cô độc hơn cả ngày xưa.
Bữa tối hôm đó tôi nhận ra mình vô cùng đau khổ.
Ý tôi là bữa ăn vẫn tuyệt như mọi khi. Bạn sẽ không thể phàn nàn với barbecue, pizza và những ly soda không bao giờ cạn. Những ngọn đuốc và lò than giữ ấm cho phòng ăn ngoài trời, nhưng tất cả chúng tôi đều phải ngồi chung với các thành viên thuộc nhà cuả mình, và điều đó có nghĩa là tôi phải ngồi một mình ở bàn dành cho thần Poseidon. Thalia cũng ngồi một mình ở bàn dành cho thần Zeus, nhưng chúng tôi không được ngồi với nhau. Đó là luật lệ. Ít ra mấy nhà như nhà thần Hephaestus, thần Ares và thần Hermes còn có thưa thớt vài người. Nico ngồi với anh em nhà Stoll, vì thường con lai sẽ kẹt lại nhà thần Hermes nếu vị thân sinh bất tử của họ còn chưa xác định. Anh em nhà Stoll có vẻ đang cố thuyết phục Nico rằng bài xì-pé chơi hay hơn bài Thần Thoại. Hi vọng Nico không còn xu nào để mất nữa.
Bàn duy nhất có vẻ như rôm rả hơn cả là bàn của vị thần Artemis. Đội Thợ Săn ăn uống cười nói như một đại gia đình hạnh phúc. Zõe ngồi ở vị trí đầu tiên, như thể là mẹ của lũ trẻ. Cô ấy không cười ha hả như những người khác, nhưng môi lúc nào cũng mỉm cười. Dải băng trợ thủ bằng bạc lấp lánh trên nền tóc đen của cô. Tôi nghĩ khi cười, trông cô ấy xinh đẹp hơn nhiều. Bianca di Angelo có vẻ đang rất vui sướng. Cô bé đang cố gắng học cách vật tay từ một đàn chị, người vừa đánh nhau với một nhóc ở nhà thần Ares trên sân bóng rổ. Cô ta đánh bại Bianca liên tục, nhưng cô bé có vẻ không mấy quan tâm.
Khi chúng tôi xong bữa, bác Chiron nâng cốc theo phong tục để chúc mừng các vị thần và chính thức chào đón các Thợ Săn của nữ thần Artemis. Một tràng vỗ tay lẹt đẹt vang lên. Sau đó bác ấy giới thiệu tinh thần trò chơi cướp cờ vào ngày mai. Việc này được hưởng ứng nhiệt liệt hơn gấp bội.
Sau cùng, tất cả chúng tôi lục tục quay về nhà đi ngủ sớm. Tôi đã kiệt sức và thiếp đi một cách nhanh chóng. Đó là điều đáng mừng. Nhưng điểm xui xẻo là tôi gặp phải một cơn ác mộng, và ngay cả đối với tôi thì cơn ác mộng thực sự vẫn rất kinh hoàng.
Annabeth đang ở bên sườn đồi tối đen như mực và bị phủ bởi màn sương. Trông cảnh vật như ở âm phủ vậy, vì tôi lập tức thấy không gian như bị thu hẹp lại và tôi không thấy bầu trời phía trên đầu mình. Chỉ có màn đêm nặng nề tăm tối, giống như tôi đang ở trong một cái động vậy.
Annabeth đang cố trèo lên đỉnh đồi. Những cột đá cẩm thạch Hy Lạp đen cũ vỡ vụn và rải rác xung quanh như thể cái gì đó vừa phá huỷ cả một toà nhà vĩ đại.
“Thorn!” Annabeth kêu gào. “Ông ở đâu? Sao ông lại đưa tôi đến đây?” Cô ấy chật vật trèo qua một đoạn tường đổ và lên đến đỉnh đồi.
Cố ấy thở hổn hển.
Ở đó có Luke. Và anh ta đang bị thương.
Anh ta đang cuộn tròn trên nền đá và cố đứng dậy. Bóng tối dường như đang phủ ngày một dày đặc xung quanh, sương mù đang bồng bềnh như ma quỷ, tranh phục của anh ta đã rách bươm và khuôn mặt đầy những vết xước, xen lẫn với mồ hôi.
“Annabeth!” anh ta gọi. “Giúp anh! Làm ơn!”
Cô ấy chạy về phía anh ta.
Tôi cố hét lên : Anh ta là kẻ phản bội! Đừng tin anh ta!
Nhưng trong giấc mơ, giọng của tôi không cất được lên.
Mắt Annabeth đầy nước. Cô ấy với tay xuống như thể muốn chạm vào khuôn mặt Luke, nhưng giây cuối cùng cô ấy lại ngần ngại.
“Chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi.
“Họ để anh ở đây.” Luke rên rỉ. “Xin em. Anh chết mất.”
Tôi không hiểu anh ta đang bị làm sao. Dường như anh ta đang phải đối mặt với một lời nguyền vô hình nào đó, giống như màn sương đang bóp nghẹt anh ta tới chết.
“Tại sao tôi phải tin anh?” Annabeth hỏi. Giọng cô ấy đầy đau khổ.
“Em không nên tin,” Luke nói. “Anh đã đối xử với em chẳng ra gì. Nhưng nếu em không giúp, anh sẽ chết.”
Để anh ta chết đi, tôi muốn gào lên như vậy. Luke đã rất nhiều lần tìm cách giết chúng tôi, một kẻ máu lạnh. Anh ta không xứng đáng được nhận bất cứ thứ gì từ Annabeth.
Sau đó bóng tối trên đầu Luke bắt đầu tan ra, trông như trần của một cái hang khi có động đất. Từng mảng đá đen bắt đầu rơi xuống. Annabeth chạy vào ngay khi một vết nứt xuất hiện và cả cái trần sụp xuống. Cô ấy đang tìm cách giữ nó lại – giữ cả mấy tấn đá. Cô ấy đang cố giữ để trần nhà không sụp lên người cô ấy và Luke, chỉ bằng sức mạnh của chính mình. Điều đó là không thể. Bình thường cô ấy không thể làm điều đó.
Luke bò ra, hổn hển. “Cảm ơn,” anh ta trả lời.
“Giúp em giữ nó đi,” Annabeth rên rỉ.
Luke thở dốc. Mặt anh ta đầy bùn đất và mồ hôi. Anh ta lập cập đứng dậy.
“Anh biết mình có thể trông cậy vào em mà.” Anh ta bắt đầu bỏ đi khi cái khối đen sì kia đang chuẩn bị đổ ụp lên người Annabeth.
“GIÚP EM!” cô ấy khẩn khoản.
“Ồ, đừng lo,” Luke nói. “Người giúp em đang trên đường đến đấy. Đó là một phần của kế hoạch. Trong lúc đó cố đừng chết nhé.”
Bóng tối trên đầu cứ đè nặng xuống dần dần, đẩy Annabeth lún sâu xuống đất.
***
Tôi bật người ngồi thẳng dậy trên giường, bám vào tấm ga trải giường như thể chúng là những viên đá trong một cơn lở tuyết. Chẳng có âm thanh nào khác trong nhà của tôi, ngoài tiếng dòng suối nước mặn chảy róc rách. Chiếc đồng hồ trên bàn cạnh đầu giường mới chỉ hơn mười hai giờ đêm.
Chỉ là một giấc mơ, nhưng có hai thứ tôi chắc chắn. Một là Annabeth đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Hai là tất cả đều do Luke.