Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Chương 4 :

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Bác Chiron cứ khăng khăng bắt chúng tôi nói chuyện đó vào sáng hôm sau, việc đó chẳng khác gì, Này, mạng sống của cậu đang bị nguy hiểm đấy. Ngủ ngon nhé! Đêm đó tôi bị khó ngủ, và khi cuối cùng ngủ được thì tôi lại mơ về một nhà tù.



Tôi trông thấy một cậu bé mặc áo chùng kiểu Hy Lạp, đi xăng-đan đang co ro một mình trong một căn phòng lớn bằng đá. Trần nhà thông ra ngoài trời, nhưng các bức tường cao đến sáu mét và làm bằng đá cẩm thạch được mài bóng, hoàn toàn nhẵn mịn. Rải rác trong phòng là những hộp gỗ. Một vài cái bị nứt vỡ và đổ, giống như chúng đã bị quăng vào đó. Các dụng cụ bằng đồng rơi ra ngoài – một cái compa, một cái cưa và một số thứ khác mà tôi không thể nhận ra.



Cậu bé co ro trong góc phòng, run rẩy vì lạnh, hoặc vì sợ hãi. Trên người cậu đầy những vết bùn bắn tóe tung. Chân, tay và mặt mũi cậu bé trầy xước như thể cậu bị kéo lê đến đây cùng những chiếc hộp này.



Sau đó hai cánh cửa bằng gỗ sồi ì ạch mở ra. Hai tên lính canh gác trong bộ áo giáp bằng đồng bước vào cùng một người đàn ông già nua đi giữa. Chúng quẳng đàn ông già vào đống hỗn độn đó.



“Cha!” Cậu bé chạy đến bên ông. Áo của ông ta rách tả tơi, tóc điểm một vài sợi bạc, râu dài và xoăn. Mũi của ông bị gãy và môi thì đang chảy máu.



Cậu bé lấy tay ôm lấy đầu ông. “Chúng đã làm gì cha?” Sau đó cậu bé hét vào mặt những tên lính gác, “Tao sẽ giết chúng mày!”



“Hôm nay sẽ không có giết chóc gì cả,” một giọng nói vang lên.



Bọn lính canh dạt sang bên. Đứng đằng sau chúng là một người đàn ông mặc áo choàng trắng. Hắn đeo một chiếc vòng nhỏ bằng vàng mỏng trên đầu. Râu của hắn nhọn như một lưỡi giáo. Mắt hắn ánh lên sự tàn ác. “Nhà ngươi đã giúp gã người Athen kia giết chết Minotaur của ta, Daedalus. Ngươi đã khiến con gái ta chống lại ta.”



“Chính ngài đã tự tạo ra điều đó, thưa bệ hạ,” giọng người đàn ông già rên rỉ.



Một tên lính đá vào mạng sườn ông lão. Ông ấy rên rỉ trong đau đớn. Cậu bé kêu lên, “Dừng lại!”



“Nhà ngươi yêu cái mê cung của mình quá,” vị vua nói. “Nên ta đã quyết định cho nhà ngươi ở đây. Đây sẽ là xưởng làm việc của ngươi. Hãy tạo ra cho ta những kì quan mới. Hãy làm cho ta vui. Mọi mê cung đều cần một con quái vật. Nhà ngươi sẽ là con quái vật đó của ta!”



“Tôi không sợ ngài đâu,” người đàn ông già kêu rên.



Vị vua cười lạnh lùng. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào cậu bé. “Nhưng một người đàn ông sẽ quan tâm đến con trai của mình, phải không? Cứ làm ta thất vọng đi, lão già, và lần tới lính của ta sẽ trừng phạt thằng bé!”



Vị vua đường bệ đi khỏi cùng bọn lính canh, và hai cánh cửa đóng sầm, bỏ lại hai cha con cậu bé trong bóng tối.



“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Cậu bé than vãn. “Cha, chúng sẽ giết cha mất.”



Ông lão chịu đau và cố gắng nở một nụ cười, nhưng miệng ông đầy máu trông thật đáng sợ.



“Can đảm lên con trai của ta.” Ông nhìn lên các vì sao. “Cha-cha sẽ tìm cách.”



Một then chắn hạ xuống ngang cửa cùng âm thanh chết người. Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ngắt.



Sáng hôm sau, khi tôi còn chưa hết run thì bác Chiron triệu tập một hội đồng chiến tranhhúng tôi gặp nhau ở khu đấu kiếm, một điều không được bình thường cho lắm – chúng tôi bàn bạc về số phận của trại trong khi con O’Leary nhai kèn kẹt một con bò bằng cao su màu hồng có kích thước như thật.



Bác Chiron và Quintus đứng ở đằng trước, bên cạnh giá để vũ khí. Annabeth và Clarisse ngồi cạnh nhau và cùng thảo ra chỉ thị quân sự. Tyson và Grover ngồi cách xa nhau hết mức có thể. Cùng ngồi ở bàn còn có nữ thần cây Juniper, Silena Beauregard, Travis và Connor Stoll, Beckendorf, Lee Fletcher, và thậm chí cả Argus, người đứng đầu bộ phận an ninh trăm mắt của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi biết mọi việc đã trở nên nghiêm trọng. Argus hiếm khi xuất hiện trừ khi có việc gì đó cực kỳ quan trọng đang diễn ra. Trong lúc Annabeth nói, anh ta dồn cả trăm con mắt xanh của mình vào cô ấy, chăm chú đến nỗi cả thân mình anh ta đỏ ngầu lên.



“Chắc chắn Luke đã biết về lối vào Mê Cung,” Annabeth nói. “Hắn biết mọi thứ về trại của chúng ta.”



Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được một chút kiêu hãnh trong giọng nói của Annabeth, như thể cô ấy vẫn kính trọng hắn, cho dù hắn xấu xa đến mức nào.



Juniper hắng giọng. “Đó là điều tớ định nói với cậu tối qua. Lối vào hang đó đã có ở đó từ rất lâu rồi. Luke đã từng dùng nó.”



Silena Beauregard nhíu mày. “Cậu đã biết về lối vào Mê Cung, sao cậu không nói gì?”



Mặt Junifer chuyển sang màu xanh lá. “Tớ không biết điều đó quan trọng. Chỉ là một cái hang thôi mà. Tớ không thích những những cái hang cũ gớm ghiếc.”



“Cô ấy rất tinh tế mà,” Grover nói.



“Tớ sẽ không để ý đâu, nếu đó không phải là... là Luke.” Mặt cô ta trở nên hơi xanh hơn một chút như thể cô ta đang đỏ mặt vậy.



Grover nổi cáu. “Quên cái gì tinh tế mà tớ vừa nói đi nhé.”



“Hay đấy.” Quintus vừa lau bóng thanh kiếm vừa nói. “Và mọi người tin rằng anh chàng đó, Luke, sẽ dám sử dụng Mê Cung như một con đường hành quân để chiếm trại sao?”



“Chắc chắn,” Clarisse nói. “Nếu hắn có thể đưa cả một đội quái vật vào bên trong Trại Con Lai, có thể đột ngột xuất hiện giữa rừng mà chẳng mảy may lo lắng về hàng rào phép thuật của trại, thì chúng ta sẽ chẳng có một cơ may nào đâu. Hắn có thể tiêu diệt chúng ta dễ dàng. Chắc chắn hắn đã chuẩn bị việc này trong nhiều tháng rồi.



“Hắn đang đưa người đi do thám mê cung,” Annabeth nói. “Bọn tớ biết việc này vì... vì bọn tớ đã tìm được một tên.”



“Chris Rodriguez,” bác Chiron nói và ném cho Quintus một cái nhìn đầy ý nghĩa.



“À,” Quintus nói. “Cái tên trong... Được rồi. Tôi đã hiểu.”



“Cái tên trong cái gì?” tôi hỏi.



Clarisse nhìn tôi trừng trừng. “Vấn đề là, Luke đang cố tìm đường đi xuyên qua mê cung. Hắn đang tìm kiếm xưởng của Daedalus.”



Tôi nhớ đến giấc mơ của mình đêm hôm trước – một người đàn ông già đầy máu trong bộ quần áo rách tả tơi. “Người đã tạo ra mê cung đúng không?”



“Phải,” Annabeth nói. “Kiến trúc sư vĩ đại nhất, nhà phát minh vĩ đại nhất mọi thời đại. Nếu các truyền thuyết hoàn toàn có thật, thì xưởng của ông ấy nằm ở tâm của Mê Cung. Ông ấy là người duy nhất biết cách đi qua mê cung an toàn. Nếu Luke tìm thấy xưởng và thuyết phục được ông ấy giúp hắn, hắn sẽ không phải mò mẫm tìm đường với nguy cơ mất cả đội quân trong những cái bẫy ở mê cung. Hắn có thể đi đến bất kì nơi đâu hắn muốn – nhanh chóng và an toàn. Đầu tiên là đến Trại Con Lai để quét sạch hết tất cả chúng ta. Sau đó... hướng thẳng đến đỉnh Olympus.”



Đấu trường trở nên im lặng trừ tiếng CHÍT! CHÍT! phát ra từ con bò đồ chơi đã bị moi ruột của con O’Leary.



Cuối cùng Beckendorf đặt hai bàn tay lớn lên bàn. “Lùi lại một giây nào. Annabeth, cậu nói ‘thuyết phục Daedalus’ ư? Chẳng phải Daedalus đã chết rồi sao?”



Quintus cằn nhằn. “Tôi cũng hy vọng như vậy. Ông ta sống, bao nhiêu nhỉ, cách đây ba ngàn năm năm phải không? Và thậm chí nếu ông ta còn sống, chẳng phải những câu chuyện cổ nói rằng ông ta đã đi khỏi Mê Cung hay sao?”



Bác Chiron không ngừng gõ lộp cộp móng guốc. “Đó là vấn đề đấy, Quintus thân mến ạ. Chẳng ai biết cả. Có những lời đồn... đúng rồi, có rất nhiều lời đồn gây xôn xao về Daedalus, một trong số đó là ông ta đã quay lại và biến mất vào trong Mê Cung khi về già. Có thể ông ta vẫn còn ở dưới đó.”


Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi đã tính chuyện không tin tưởng Quintus. Nhưng rồi tôi nhớ ra trước kia mình cũng đã từng tin tưởng Luke.



“Cảm ơn,” tôi nói với Quintus. Tôi nhét cái còi giá lạnh đó vào túi, tự hứa với chính mình rằng tôi sẽ không bao giờ dùng đến nó, và chạy ra khỏi đó đi tìm Annabeth.



Dù đã là thành viên của trại lâu đến thế nhưng tôi chưa bao giờ vào bên trong nhà nữ thần Athena.



Đó là một tòa nhà màu bạc, không có gì khác thường, rèm cửa chỉ toàn một màu trắng và có một con cú tạc bằng đá phía trên cửa ra vào. Đôi mắt bằng mã não của con cú dường như theo dõi tôi khi tôi đến gần.



“Có ai ở nhà không?” tôi gọi vào bên trong.



Không ai trả lời. Tôi bước vào và nín thở. Nơi này là một xưởng làm việc của những đứa trẻ thiên tài. Giường được đẩy vào một bên tường như thể việc ngủ không quan trọng lắm. Phần lớn diện tích căn phòng là để chứa bàn làm việc, các bộ dụng cụ và các loại vũ khí. Phía cuối căn phòng là một thư viện khổng lồ với những cuộn giấy cổ, sách bọc da và sách bìa mềm Có một bàn vẽ của kiến trúc sư với một lô lốc các loại thước kẻ và thước đo góc, và một vài tòa nhà mô hình không gian ba chiều. Những bản đồ chiến tranh cổ khổng lồ được dán lên trần nhà. Những bộ áo giáp treo bên dưới cửa sổ với những mảnh đồng lấp lánh dưới nắng.



Annabeth đang đứng ở phía cuối căn phòng, lục tìm khắp các cuộn giấy cổ



“Cộc cộc?” tôi nói.



Cô ấy giật mình quay lại. “Ồ... chào. Tớ không biết cậu đến.”



“Cậu ổn chứ?”



Cô ấy nhíu mày nhìn vào cuộn giấy trên tay. “Chỉ đang cố thực hiện một nghiên cứu. Mê Cung của Daedalus thật khổng lồ. Chẳng có câu chuyện nào có một chi tiết chắc chắn cả. Những bản đồ không chỉ ra điểm bắt đầu và điểm cần đến.”



Tôi nghĩ về điều Quintus nói, mê cung sẽ làm người ta rối trí như thế nào. Tôi băn khoăn liệu Annabeth đã biết điều đó chưa.



“Chúng ta sẽ tìm ra thôi,” tôi cam đoan.



Tóc Annabeth xõa xuống như một tấm rèm vàng bao quanh khuôn mặt cô ấy. Đôi mắt màu xám của Annabeth giờ trông gần như màu đen.



“Từ khi lên bảy, tớ đã muốn dẫn đầu một cuộc tìm kiếm,” cô ấy nói.



“Cậu sắp làm được một việc vĩ đại.”



Annabeth nhìn tôi biết ơn, nhưng sau đó nhìn chằm chằm xuống tất cả các cuốn sách và cuộn giấy vừa lấy ra từ giá. “Tớ lo lắm, Percy. Lẽ ra tớ không nên yêu cầu các cậu làm việc này. Cả Tyson và Grover nữa.”



“Này, bọn tớ là bạn cậu mà. Bọn tớ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”



“Nhưng...” Annabeth khựng lại.



“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi “Lời Sấm Truyền ư?”



“Tớ chắc mọi việc sẽ ổn thôi,” cô ấy nói nhỏ lại.



“Dòng cuối cùng của Lời Sấm Truyền là gì?”



Sau đó Annabeth làm một việc khiến tôi thực sự ngạc nhiên. Cô ấy chớp chớp ngăn dòng nước mắt và dang hai tay ra.



Tôi bước đến và ôm Annabeth. Sự lo lắng khiến dạ dày tôi thắt lại.



“Này, mọi chuyển... sẽ ổn thôi.” Tôi vỗ vào lưng cô ấy.



Tôi nhận rõ được mọi vật trong căn phòng. Tôi cảm thấy như tôi có thể đọc được hàng chữ nhỏ nhất in trên bất cứ quyển sách nào trên các giá sách. Mùi tóc của Annabeth giống như xà bông hương chanh. Cô ấy đang run rẩ



“Có thể bác Chiron đúng,” cô ấy thì thầm. “Tớ đang phạm luật. Nhưng tớ không biết phải làm gì khác. Tớ cần cả ba cậu. Tớ cảm thấy như thế mới ổn.”



“Vậy thì đừng lo lắng về điều đó nữa,” tôi nói. “Chúng ta đã từng có nhiều khó khăn, và chúng ta đã giải quyết được hết.”



“Lần này khác. Tớ không muốn có chuyện gì xảy ra với... bất kì ai trong các cậu.”



Có ai đó hắng giọng sau lưng tôi.



Đó là Malcom, một trong số những người anh em cùng mẹ của Annabeth. Mặt cậu ta đỏ lên. “Ừm, xin lỗi,” cậu ta nói. “Buổi luyện tập bắn cung đã bắt đầu, Annabeth. Bác Chiron bảo em đến gọi chị.”



Tôi buông Annabeth ra. “Bọn tớ chỉ đang nhìn các bản đồ,” tôi giải thích một cách ngu ngốc.



Malcom nhìn tôi chằm chằm. “Được rồi.”



“Nói với bác Chiron là chị sẽ có mặt ngay,” Annabeth nói, và Malcom vội vã bỏ đi.



Annabeth dụi mắt. “Cậu đi trước đi, Percy. Tớ phải chuẩn bị cho buổi luyện tập bắn cung.”



Tôi gật đầu và cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Tôi muốn chạy nhanh ra khỏi đó... nhưng rồi tôi đã không làm thế.



“Annabeth?” tôi nói. “Về Lời Sấm Truyền của cậu. Cậu nói về hơi thở cuối cùng của người anh hùng...”



“Cậu băn khoăn là người anh hùng nào chứ gì? Tớ không biết.”



“Không, cái khác cơ. Tớ nghĩ câu cuối cùng thường vần với câu đằng trước nó. Nó nói về một điều gì đó – có phải nó kết thúc bằng từ cái chết không?”



Annabeth nhìn chằm chằm vào những cuộn giấy cổ. “Cậu nên đi đi, Percy. Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tìm kiếm. Tớ... tớ sẽ gặp cậu vào sáng mai.”



Tôi quay đi, bỏ lại Annabeth đang nhìn trân trân vào những chiếc bản đồ không rõ điểm đầu và điểm cuối. Nhưng tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng một trong số chúng tôi sẽ không sống sót trở về từ chuyến đi này.