Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 11 : Chúng tôi làm gãy một cây cầu

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


May thay, Blackjack trực vào hôm nay



Tôi thực hiện cú huýt sáo gọi taxi tuyệt nhất của mình, và chỉ trong một vài phút, hai bóng đen xuất hiện lượn vòng trên bầu trời. Lúc đầu, trông chúng giống hệt diều hâu, nhưng khi chúng sà xuống thấp, tôi có thể nhận ra những chiếc chân dài đang phi nước đại của các con pegasus.



Chào, sếp. Blackjack đáp xuống và chạy nước kiệu, bạn của nó – Porkpie ở ngay phía sau nó. Ôi, tớ nghĩ những gã thần gió đó sẽ đá bọn tớ một phát đến Pennsylvania trước khi bọn tớ khoe đi cùng với sếp!



“Cảm ơn vì đã đến nhé,” tôi nói với nó. “Mà này, sao con pegasus nào cũng phi nước đại khi chúng bay thế?”



Con Blackjack hí vang. Thế sao loài người lại vung tay khi họ đi? Tớ không biết, sếp. Chỉ cảm thấy điều đó là cần thiết. Đi đâu?



“Bọn tớ cần đến cầu Williamsburg,” tôi nói.



Blackjack hạ thấp cổ xuống. Cậu đúng là thần, sếp à. Bọn tớ đã quay ngang qua nó trên đường đến đây và nó trông không ổn lắm. Lên ngựa nào!



Trên đường tới cầu, tôi thấy ruột gan mình như thắt lại. Minotaur là một trong các con quái vật đầu tiên bị tôi hạ gục. Bốn năm trước, nó gần như đã giết chết mẹ tôi trên Đồi Con Lai. Tôi vẫn gặp ác mộng về chuyện đó.



Tôi từng hy vọng nó sẽ chết trong một vài thế kỷ, nhưng tôi phải biết là may mắn của tôi sẽ không kéo dài.



Chúng tôi nhìn thấy được trận chiến trước cả khi chúng tôi đến đủ gần để nhận ra các chiến binh đặc biệt. Giờ hiện đã quá nửa đêm, nhưng cây cầu lại tràn ngập ánh sáng. Các chiếc xe đang bốc cháy. Các cung lửa bay qua bay lại từ hai phía khi các mũi tên và giáo lửa bay qua bay lại trong không trung.



Chúng tôi đi vào một con đường bên dưới, và tôi nhìn thấy các trại viên nhà thần Apollo đang rút lui. Họ ẩn nấp đằng sau những chiếc xe và bắn tỉa đội quân đang dần tiến gần, đặt các mũi tên thuốc nổ và thả chông sắt trên đường, tạo các chướng ngại vật lửa ở bất cứ nơi nào họ có thể, kéo các tài xế đang ngủ ra khỏi xe để giúp họ tránh nguy hiểm đang đến. Nhưng kẻ thù vẫn đang tiến về phía trước. Toàn bộ đội hình phalăng do các enae hợp thành đi đầu, những chiếc khiên của chúng móc vào nhau, đầu các mũi giáo nhọn hoắt mọc ra tua tủa trên bề mặt. Thỉnh thoảng một mũi tên sẽ tiếp xúc với phần thân hình rắn, hoặc cổ, hoặc khe hở trên áo giáp của chúng, và người phụ nữ rắn không may đó sẽ tan biến, nhưng phần lớn các mũi tên của nhà thần Apollo thường bay sượt qua bức tường khiên của chúng. Khoảng hơn một trăm con quái vật đều đi đằng sau chúng.



Đôi lúc những con chó ngao địa ngục lại nhảy ra khỏi đội hình phalăng. Đa phần chúng bị tiêu diệt bởi các mũi tên, một con đã ngoạm được một thành viên nhà thần Apollo lôi đi mất. Tôi không muốn đi sâu vào việc chuyện gì sẽ xảy sau đó với cậu ta. Tôi không muốn biết.



“Đằng kia!” Annabeth kêu lên từ trên lưng con pegasus đang chở cô ấy.



Không còn nghi ngờ gì nữa, ở chính giữa đội quân xâm lược chính là Anh bạn Đầu bò Xưa cũ của tôi.



Lần trước tôi gặp con Minotaur, nó chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần con sạch sẽ màu trắng. Tôi không biết tại sao. Có thể nó bị đá bay ra khỏi giường để đuổi theo tôi. Lần này, nó được trang bị mọi thứ dành cho một trận chiến.



Từ thắt lưng trở xuống, nó mặc một bộ giáp chiến Hy Lạp tiêu chuẩn – một tấm da phủ như váy và một miếng che bằng kim loại, giáp che ống chân bằng đồng bọc quanh hai chân và một đôi giày giày da quấn chặt. Nửa phần trên đều là hình dáng của một con bò đực: lông và da và cơ thịt, phía trên cùng là một cái đầu cực lớn có thể khiến nó ngã ập người xuống chỉ vì sức nặng của cặp sừng. Nó cao to hơn lần trước tôi gặp – phải ba mét chứ không ít. Lưng đeo cây rìu hai lưỡi. Nhưng nó quá nôn nóng đến độ không buồn dùng nó. Vừa thấy tôi (hay nói đúng hơn là đánh hơi thấy vì mắt nó kém) cưỡi ngựa bay vòng vòng trên đầu, nó gầm lên nhấc bổng lên một chiếc limousine.



“Blackjack, lao xuống!”



Sao? Con pegasus hỏi. Hắn ta không thể nào – thức ăn cho ngựa thần thánh ơi!



Chúng tôi đang ở độ cao tối thiểu ba mươi mét. Vậy mà chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi, vượt qua hết vật chắn này đến vật chắc khác như một cái boomerang nặng hai tấn. Annabeth và Porkpie liều lĩnh lạng sang trái, trong khi Blackjack xếp gọn cánh lao vụt xuống. Chiếc limousine bay lướt qua trên tôi, chỉ cách mười phân. Nó dọn sạch các thanh treo của cầu và rời thẳng xuống Sông Đông.



Các con quái vật chế giễu và hò reo cổ vũ. Con Minotaur nhấc bổng một chiếc xe khác lên.



Tôi bảo Blackjack. “Thả bọn tớ xuống phía sau quân nhà thần Apollo. Ở trong tầm nghe của tớ nhưng đừng để nguy hiểm nhé!”



Tớ sẽ không tranh cãi điều đó đâu, sếp!



Blackjack xà xuống phía sau chiếc xe buýt đưa đón học sinh bị lật nghiêng, nơi đang có hai trại viên nấp ở đó. Ngay khi vó ngựa chạm vỉa hè, tôi và Annabeth nhảy ngay xuống. Rồi Blackjack và Porkpie bay vút lên bầu trời đêm.



Michael Yew chạy về phía bọn tôi. Cậu ta chắc chắn là một anh lính biệt kích thấp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cậu ta có một vết chém đã được băng bó trên cánh tay. Khuôn mặt chồn sương của cậu ta bám đầy bồ hóng và bao đựng tên gần như trống rỗng, nhưng cậu ta lại đang cười như thể đang có một khoảng thời gian thật vui vẻ vậy.



“Thật vui khi có hai cậu cùng tham gia,” cậu ta nói. “Thế quân tiếp viện đâu?”
“Percy, đừng,” Annabeth thều thào. Máu ướt đẫm áo cô ấy. Tôi phải đưa cô ấy ra khỏi đây.



“Blackjack!” tôi hét lớn.



Nhanh như chớp, con pegasus lao vụt xuống, cắn ngang giây buộc áo giáp ở lưng Annabeth. Sau đó họ bay đi phía trên con sông trước khi kẻ thù kịp phản ứng.



Kronos gầm gừ. “Một ngày nào đó, sẽ nhanh thôi, tao sẽ mang lũ pegasus chúng mày nấu thành súp. Nhưng trong lúc chờ đợi...” Hắn xuống ngựa, lưỡi hái sáng lấp lánh trong ánh bình minh. “Tao sẽ mang lại cái chết cho một á thần nữa.”



Tôi chặn cú tấn công đầu tiên của hắn với thanh Thủy Triều. Sự va chạm của chúng làm cho toàn bộ cây cầu rung lắc dữ dội, nhưng tôi đứng vững trên mặt đất. Nụ cười của Kronos vụt tă



Với một tiếng thét, tôi đá mạnh vào chân hắn, làm hắn ngã lăn. Lưỡi hái trượt ngang trên mặt cầu. Tôi đâm mạnh xuống, nhưng hắn ta lăn mình tránh được và gượng đứng dậy. Lưỡi hái đã bay trở lại trong tay hắn.



“Vậy...” Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, trông hơi bực mình. “Mày có cam đảm đến thăm Sông Styx. Ta đã phải ép Luke bằng nhiều cách mới thuyết phục được nó. Nếu như mày đáp ứng làm cơ thể chủ của ta thay cho... nhưng không vấn đề gì. Ta vẫn mạnh hơn. Ta là một TITAN.”



Hắn ta đập phần đầu cán của lưỡi hái xuống mặt cầu, và một làn sóng năng lượng đẩy tôi lùi lại. Những chiếc xe lật nghiêng. Các á thần – thậm chí là cả người của Luke – đều bị thổi bay ra khỏi thành cầu. Các dây treo chịu lực bật ra và tôi bị đẩy lùi một nửa đến gần phía Manhattan.



Tôi loạng choạng đứng dậy. Các trại viên nhà thần Apollo còn bám trụ bị đẩy lùi về đến chân cầu – ngoại trừ Michael Yew, hiện đang ngồi trên một trong số các dây treo chịu lực cách tôi một vài thước. Mũi tên cuối cùng được lắp trên cung của cậu ta.



“Michael, đi đi!” Tôi hét lên.



“Percy, cây cầu!” cậu ta la lớn. “Nó thật sự rất yếu!”



Lúc đầu tôi đã không hiểu điều đó lắm. Rồi tôi nhìn xuống và nhìn thấy các khe nứt trên mặt cầu. Các phần đường giờ đã tan chảy một nửa vì lửa Hy Lạp. Cây cầu vừa đã phải chịu sự tàn phá từ vụ nổ của Kronos và các mũi tên gây nổ.



“Làm gãy nó đi!” Michael hét lớn. “Sử dụng sức mạnh của cậu!”



Mặc dầu tôi cảm thấy đó là một ý tưởng viển vông – đời nào nó hoạt động – nhưng tôi vẫn đâm mạnh thanh Thủy Triều xuống mặt cầu. Lưỡi kiếm ma thuật đâm lún cán vào trong nhựa đường. Nước biển bắn lên từ vết nứt như thể tôi vừa đâm trúng mạch nước ngầm. Tôi rút lưỡi kiếm lên, vết nứt rộng thêm. Cây cầu rung lên và bắt đầu sụp đổ. Các tảng bê tông to bằng kích thước của các ngôi nhà theo nhau rơi xuống Sông Đông. Các á thần quân của Kronos kêu lên đầy hoảng hốt và đạp lên nhau để lùi lại. Một vài tên ngã dúi dụi. Chỉ trong một vài giây, một kẽ nứt sâu rộng mười lăm mét xuất hiện trên Cầu Williamsburg ngăn giữa tôi



Sự chấn động tắt hẳn. Quân Kronos rón rén đến gần miệng hố, nhìn xuống quãng rơi gần bốn mươi mét xuống dòng sông bên dưới.



Tuy thế nhưng tôi vẫn chưa thấy an toàn. Các cáp treo chịu lực vẫn còn gắn chặt. Chúng có thể băng qua bằng lối đó nếu chúng đủ dũng cảm. Hoặc có thể Kronos có một cách ma thuật nào đó để nối lại lỗ hổng.



Chúa tể Titan nghiên cứu vấn đề. Hắn ngoái đầu lại nhìn vầng dương đang lên, rồi mỉm cười ở phía bên kia miệng vết nứt. Hắn ta đưa thanh lưỡi hái lên để thể hiện lời chào tạm biệt với vẻ mặt chế giễu. “Tối nay nhé, Jackson.”



Hắn ta leo lên ngựa, quay đầu lại, và phi nước đại về phía Brooklyn, theo sau là các chiến binh còn sót lại của hắn.



Tôi quay sang để cám ơn Michael Yew, nhưng lời nói chết cứng trong cổ tôi. Cách tôi chừng sáu mét, một cây cung nằm trên đường. Không thấy chủ nhân của nó đâu cả.



“Không!” Tôi tìm kiếm khắp các đống đổ nát ở phần cây cầu bên phía tôi. Tôi nhìn chằm chằm xuống dòng sông. Không một bóng người.



Tôi hét lên trong giận dữ và thất vọng. m thanh cứ vọng mãi trong trong ban mai tĩnh lặng. Tôi vừa định huýt sáo gọi Blackjack đến giúp tôi tìm kiếm thì điện thoại đi động của mẹ tôi reo. Màn hình LCD cho thấy tôi nhận được một cuộc gọi từ Finklestein & Associates – chắc là một á thần đang gọi từ một chiếc điện thoại mượn được nào đó.



Tôi nghe máy, phập phồng hy vọng được nghe tin tốt lành. Tất nhiên, tôi mơ hão.



Tiếng Silena nghèn nghẹn như đang khóc:



“Percy?” Giọng Silena Beauregard nghe như thể cô ấy đang khóc. “Khách sạn Plaza. Tốt hơn hết là cậu nên nhanh đến đây và mang theo một người chữa bệnh từ nhà thần Apollo. Là... là Annabeth.”