Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng
Chương 23 : Chúng tôi nói lời giã từ
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Trại hè kéo dài hơn vào mùa hè năm đó. Trại kéo dài thêm hai tuần, ngay sát ngày khai giảng năm học mới, và tôi phải thừa nhận rằng đó chính là hai tuần tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Dĩ nhiên, Annabeth sẽ giết tôi mất nếu tôi bảo chẳng có điều gì khác biệt, nhưng đúng là có những thứ khác thật tuyệt đang diễn ra. Grover đã tiếp quản các thần rừng tìm kiếm và đã gởi họ đi khắp thế giới để tìm kiếm các con lai chưa được thừa nhận. Cho đến lúc này, các vị thần vẫn giữ lời hứa của họ. Các á thần mới đang xuất hiện ở khắp mọi nơi – không chỉ ở Mỹ, mà còn ở nhiều quốc gia khác nữa.
“Bọn tớ khó có thể tiếp tục,” Grover thừa nhận vào một buổi chiều khi chúng tôi đang nghỉ ngơi ở hồ xuồng. “Bọn tớ sẽ cần có một ngân sách du lịch lớn hơn, và tớ có thể sử dụng thêm một trăm thần rừng nữa.”
“Ừm, nhưng các thần rừng cậu có đang làm việc cực kỳ khắc nghiệt,” tôi nói. “Tớ nghĩ họ sợ cậu đấy.”
Grover đỏ mặt. “Điều đó thật lố bịch. Tớ không đáng sợ
“Cậu là Chúa tể Thiên nhiên mà, anh bạn. Người được lựa chọn duy nhất của thần Pan. Một thành viên của Hội đồng...”
“Ngừng lại!” Grover kháng nghị. “Cậu cũng xấu như Juniper vậy. Tớ nghĩ cô ấy muốn tớ ra tranh cử tổng thống vào nhiệm kỳ sắp tới đấy.”
Cậu ấy nhấm nháp một hộp thiếc khi chúng tôi nhìn chăm chú vào một dãy nhà mới đang thi công ở phía bên kia hồ. Hình dạng chữ U sẽ nhanh chóng trở thành một hình chữ nhật hoàn chỉnh, và các á thần nhận nhiệm vụ mới với sự thích thú.
Nico có một vài người chết xây dựng nhà thần Hades. Dù hiện tại, nhà chỉ có mình cậu ta nhưng nó trông sẽ rất tuyệt – các bức tường bằng tinh thể núi lửa rắn chắc với một cái đầu lâu ở phía trên cánh cửa ra vào, cùng những ngọn đuốc có ngọn lửa xanh lục luôn cháy suốt hai mươi tư giờ một ngày. Kế bên đó là nhà của nữ thần Iris, nữ thần Nemesis, nữ thần Hecate, và một vài vị thần khác mà tôi không nhận ra. Họ vẫn thêm vào các nhà mới vào bản vẽ công trình mỗi ngày. Việc đó diễn ra khá tốt đến nỗi Annabeth và bác Chiron đang nói về chuyện thêm vào một cánh nhà hoàn toàn mới để có đủ chỗ cho tất cả các thần.
Nhà thần Hermes giờ đã bớt chật chội hẳn, vì phần lớn các á thần chưa được thừa nhận đã nhận được các dấu hiệu công nhận từ cha mẹ thần thánh của họ, giờ việc đó xảy ra hầu như mỗi đêm. Và mỗi đêm sẽ có thêm nhiều các á thần khác, theo hướng dẫn của các thần rừng, vượt qua vành đai bảo vệ để vào trại, thường thì cùng với một vài quái vật kinh tởm đang đuổi theo phía sau họ, nhưng phần lớn số họ đều thoát chết.
“Mọi việc sẽ khác hẳn vào mùa hè năm tới,” tôi đoán. “Bác Chiron cho rằng quân số của trại sẽ tăng gấp đôi đấy.”
“Ừm,” Grover đồng ý. “Nhưng nó vẫn sẽ ở cùng một nơi như cũ.”
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Vì tớ hiểu cậu.”
Cô ấy huých vào vai tôi. “Được rồi, tớ đang nghĩ. Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu. Tớ tự hỏi đó là những ai nhỉ. Chúng ta sẽ có thêm khá nhiều khuôn mặt mới vào hè năm tới.”
“Đúng thế,” tôi đồng ý. “Và những điều về thế giới đang sụp đổ trong cơn giông bão hoặc lửa.”
Cô ấy bĩu môi. “Và các kẻ thù ở Cánh cửa Cái chết. Tớ không biết, Percy, nhưng tớ không thích điều đó. Tớ nghĩ... ừm, có lẽ chúng ta có được một ít yên ổn vì sự thay đổi chứ.”
“Nếu yên ổn thì không phải Trại Con Lai rồi.”
“Tớ đoán cậu nói đúng... hoặc có thể lời tiên tri đó sẽ không xảy ra trong nhiều năm tới.”
“Có lẽ đó là vấn đề dành cho thế hệ á thần khác,” tôi đồng ý. “Rồi chúng ta có thể quay trở lại và cùng tham gia cho vui.”
Cô ấy gật đầu, mặc dầu dường như vẫn chưa hết lo. Tôi không trách cô ấy, nhưng thật khó để cảm nhận điều gì đó quá buồn chán vào một ngày đẹp trời, với cô ấy ở bên cạnh tôi. Tôi biết rằng mình thật sự không phải nói lời tạm biệt. Chúng tôi có rất nhiều thời gian.
“Chạy thi xuống đường không?” tôi nói.
“Cậu thua chắc rồi.” Cô ấy phóng nhanh Đồi Con Lai và tôi vắt chân lên cổ chạy theo sau cô ấy.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã không ngoái đầu nhìn lại.
HẾT