Phàm Nhân Ca

Chương 13 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Nếu như là người khác, Triệu Á có lẽ đã trốn tránh.  Nhưng đây lại là Nhược Lâm, cậu không dám cũng không nguyện trốn tránh. Đến giờ hẹn, cậu hai tay đút trong túi, chậm rãi đi ra cổng trường.



Nhược Lâm đưa cậu tới tiệm cơm khá đẹp mắt ở gần đó, chậm rãi hỏi cậu gọi món gì.



Triệu Á lắc đầu biểu thị không ý kiến, đó cũng song song biểu thị cậu không muốn ăn.



Nhược Lâm vẫn duy trì dáng vẻ bình thường, người lớn đúng là người lớn, bộc lộ rõ ràng dáng vẻ bình tĩnh giỏi xử lí chuyện lớn. Cô gọi những món mà Triệu Á thích ăn, còn gọi người bán hàng mang nước dừa đến cho Triệu Á.



“Thích không?” Sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, Nhược Lâm thân thiết hỏi.



Sự thân thiết này khiến Triệu Á càng không thể ngẩng đầu, cậu mơ hồ biết đây mới chỉ là nhạc dạo đầu, phía sau nhất định vẫn còn tiếp.



Khi cậu cúi đầu dùng bữa, Nhược Lâm lại dùng giọng nói thật bình thản nói: “Ba của Đồ Nhan tối hôm qua gọi điện về. Là từ Mỹ gọi về.”



Triệu Á dừng đũa, ngồi thẳng, tựa như đang đợi xử quyết, đầy thương cảm nhìn Nhược Lâm.



Nhược Lâm là người dì thật dịu dàng, cô dùng ánh mắt yêu thương vuốt ve Triệu Á, khe khẽ thở dài. rồi đến khi Triệu Á cảm giác như không thể chịu nổi nữa, cô chậm rãi tiếp: “Á Á, Đồ Nhan phải đi du học.”



Triệu Á cứng người.



Nhược Lâm bảo: “Du học đối với Đồ Nhan mới có lợi, nó sẽ có cơ hội ở chung với ba nó.”



Triệu Á không trả lời. Cậu an tĩnh, sự an tĩnh ấy giống như đang những miếng thủy tinh bị nghiền nát để trên bàn. Ánh mắt trong veo nhìn Nhược Lâm, trong mắt cậu không hề có đau lòng, không có điên cuồng cùng tuyệt vọng, nhưng cũng không phải là trống rỗng, mà đó là sự im lặng, im lặng đến bi ai, như chú cún con nhìn người vứt bỏ nó với sự cảm thông, ánh mắt như muốn nói: “Tôi biết sự việc sẽ như vậy mà”, còn có thêm chút bất đắc dĩ.



Nhược Lâm cũng không đành lòng nhìn ánh mắt Triệu Á, cô không thể tránh được đành thở dài, giải thích: “Chuyện này đã sớm bàn bạc rồi, để tốt cho tương lai của Đồ Nhan. Á Á, tương lai con cũng có tiền đồ. Con với Đồ Nhan… tương lai đều phải…”



“Dì à…” Triệu Á chậm rãi. Cậu không phẫn nộ, cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy trống rỗng, giọng cũng không nghe rõ: “Con và Đồ Nhan không có sau này.” Cậu nhẹ giọng nói câu cuối cùng này giống như vật gì đó bị đập nát.



Thời gian chậm chạp trôi, thời khắc này thật khó có thể chịu đựng.



Đêm khuya trở lại kí túc xá, Trương Thụy đứng ở cửa chờ.




Triệu Á nghĩ thầm cuối cùng cũng bị lộ, nghe tiếng mẹ gọi ba trong điện thoai: “Anh đi mượn đi, mau mau, em vừa nãy ở cầu thang nhìn thấy tiểu Vương đấy. Anh ấy nói hôm nay không dùng đâu.”



Triệu Á trở lại kí túc xá, bất an nhìn Trương Thụy: “Mẹ với ba tôi muốn tới đây, làm sao bây giờ?”



Trương Thụy hỏi: “Cậu định nói thật với bọn họ à, hay là muốn gạt họ. Nếu cậu muốn gạt thì tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.”



Triệu Á suy nghĩ thật lâu, lắc đầu: “Nói cho bọn họ biết.” Cậu thở dài, cầm phiếu điểm trong tay, ngồi bên giường chờ ba mẹ đến như phạm nhân đợi thẩm lí và phán quyết.



Triệu Á gian nan ngồi chờ đợi giờ phán xét, có lẽ người đến thăm còn lâu mới đến, hơn nữa, người đến không phải ba mẹ mà là cô giáo Từ.



“Triệu Á có ở đây không?” Cô Từ thở hồng hộc, khẩn trương túm lấy tay Từ Kim Bảo trên hành lang.



Thấy Triệu Á, cô Từ khẩn trương, vẻ mặt thường ngày dễ dàng bị phá vỡ: “Á Á, theo cô đến đây một chút.” Giọng cô cực kì thân thiết, không giống như đang chiến tranh lạnh với Triệu Á, trong lòng cậu bất giác có một tia chẳng lành.



Triệu Á hướng nhìn Trương Thụy, có điểm sợ hãi.



“Đi, đi cùng cô.”



Cùng cô Từ đi ra kí túc xá, xa xa thấy hai người mặc trang phục cảnh sát đang chờ.



“Cậu có phải là Triệu Á không?” Cảnh sát nhìn Triệu Á dáng người gầy, liếc mắt nhìn nhau, dường như có chuyện khó mở miệng.



Triệu Á khẩn trương nhìn bọn họ: “Cháu là Triệu Á.”



Một người cảnh sát trong đó có vẻ như là có trọng trách chuyên giải thích, phụ trách áp giải tội phạm, đứng trước mặt Triệu Á, lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Triệu Á, cha mẹ cậu…”



Vừa nghe thấy từ “cha mẹ” lỗ tai Triệu Á như ù đi. Cậu tưởng chừng như muốn hét lên, âm thanh kinh khủng như muốn xé rách bầu trời tĩnh lặng nơi vườn trường. Nhưng mà cậu kêu không được, cậu trừng mắt nhìn cảnh sát, trong cổ họng phát ra mấy từ “a a”, mãi đến khi cảnh sát nói xong quá trình xảy ra sự cố và muốn yêu cầu cậu đến bệnh viện, Triệu Á cũng không chớp mắt.



Xe máy, giấy phép quá hạn, canh, ba, mẹ, xe bus, phiếu điểm… rất nhiều thứ di động trước mắt, tạo thành một bức tranh, nháy mắt nát tan.