Phàm Nhân Ca
Chương 14 :
Ngày đăng: 20:03 20/04/20
Lúc Trương Thụy chạy tới bệnh viện thì Triệu Á đã từ trong nhà xác đi ra rồi.
Trương Thụy gấp rút chạy theo, trên hành lang cậu chạy chỗ nào cũng tìm người hỏi. Trên trán đều là mồ hôi, ánh mắt cũng toàn là lo lắng, cậu rất oán trách cô giáo Từ.
Làm sao có thể trực tiếp báo tin cho Triệu Á như vậy?
Cậu nghĩ Triệu Á sau khi biết tin tức thì sẽ ở đây, chắn chắn sẽ đến đây. Cho nên cậu thực tức giận cô Từ, và cũng rất áy náy.
Chạy vài vòng quanh bệnh viện như mê cung, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy một đám người… từ chỗ đó đi ra. Người nào người ấy trên mặt đều là nước mắt. Triệu Á ở cuối hàng, chậm rãi đi tới.
“Á Á!” Trương Thụy chạy lại. Tới trước mặt Triệu Á, phát giác gọi lớn tiếng như vậy không thích hợp, chậm rãi nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi đã biết.”
Triệu Á không nhận thức được là ai đang nói. Cậu chỉ mơ màng biết mình đang đứng ở nhà xác, có người đang nói với mình: “Lại nhìn lần cuối đi.”
Sau khi nhìn rõ, thấy gương hai mặt quen thuộc.
Hai cái giường tỏa ra hơi lạnh như băng, máu chảy ra thấm lên giường.
Máu hình như đã đông, lại cũng hình như đang chảy.
Máu này… là từ trong người chảy ra sao? Chúng tí tách tí tách chảy ra, khoảnh khắc đập vào mắt trông như những quả nho bị người ta bóp nát, bắn lung tung, văng đầy bên đường.
“Á Á, cậu có khỏe không?”
Trương Thụy không biết làm sao, Triệu Á giống như đã đánh mất nửa linh hồn.
Nhược Lâm từ phía sau tập tễnh bước ra. Cô đang ở nhà Triệu Á, nghe được tin sét đánh, như người trong mộng chạy đến bệnh viện khóc lóc, nhìn thấy Triệu Á, nhịn không được, khóc tiếp, con mắt so với Triệu Á lại càng hồng hơn. Cô đau lòng Quyên Tử với anh Triệu, càng lo lắng Á Á, còn trăm nghìn việc đổ lên đầu, cần phải có người trông nom cậu.
“A, cháu là bạn học của Á Á.” Nhược Lâm thấy Trương Thụy, thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu là Trương Thụy, là bạn của Á Á.”
“Cô biết.” Nhược Lâm lau nước mắt, chịu đựng nỗi đau đang muốn bùng lên, bình tĩnh nói với Trương Thụy: “Nhờ cháu trông nom Á Á, nhà Á Á hiện giờ không có người nào, cô còn phải lo những chuyện khác.”
“Vâng.” Trương Thụy nhích tới gần Triệu Á.
“Trương Thụy, cháu trông chừng nó cẩn thận nhé. Cô xong việc sẽ mau chóng trở lại.”
Trương Thụy gật đầu, đỡ lấy cánh tay Triệu Á, dùng giọng nói ôn nhu nhất: “Á Á, tôi đưa cậu về nhà.”
Triệu Á ngây ngốc quay đàu.
Trương Thụy dõi theo ánh mắt cậu, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Buổi tối 7, 8 giờ Nhược Lâm về. Cô trông mệt mỏi, con mắt thì hồng, tóc cũng rối hết cả.
Cái gì cũng tiền, bệnh viện đòi tiền thuốc men, tiền bảo quản thi thể, nhà tang lễ đòi tiền, hỏa táng cũng tiền, nghĩa trang cũng thế… Bao nhiêu tiền trong ngân hàng của Nhược Lâm đều dùng khi Đồ Nhan ra nước ngoài học rồi, giờ chẳng còn lại bao nhiêu.
Triệu gia đại khái cũng có tiền, nhưng cô không đành lòng hỏi Triệu Á, quay trở về, một câu cũng chưa nói, cúi đầu, mắt chứa nước mà đi nấu cơm cho Triệu Á. Triệu Á trong lòng không được thoải mái, cô biết Triệu Á rất cần được chiếu cố, cho nên cô phải cố gắng chống đỡ.
Gian nhà vắng lặng, may còn có Trương Thụy ở đây.
Bạn bè, đồng nghiệp ba mẹ Triệu Á tới, an ủi vài câu, Nhược Lâm cảm kích ứng phó.
Giám đốc Trương cũng đến, đăm chiêu ủ dột mà giậm chân: “Triệu gia còn có thân thích nào không? Mấy chuyện như thế này một người không thể xoay hết được, nếu không… tôi gọi hai người ở công ty đến giúp?”
Nhược Lâm thở dài: “Quyên Tử còn có một người em trai ở Vu Hồ, An Huy, tôi đã gọi điện thoại báo. Nội trong hai ngày sẽ tới đây.”
Trương Thụy từ trong phòng đi ra: “Ba, hôm nay con không về, con ở lại đây giúp.”
“Được, được.” Giám đốc Trương gật đầu: “Con nên chú ý nhiều một chút. Thiếu cái gì thì về nhà lấy.”
Triệu Á ngồi trong phòng. Cậu không biết giám đốc Trương tới, không biết đồng nghiệp ba mẹ tới, lại càng không biết cậu ở An Huy khi nào đến.
“Vậy thì là ai?” Sau một lúc, Đồ Nhan miễn cưỡng nói ra những lời đó, gương mặt vặn vẹo.
Triệu Á nói không nên lời. Đầu không chuyển động, chỉ cảm thấy ông ông, môi khô lại.
Thật lâu sau, cậu hỏi: “Cậu thế nào ở Mỹ mà lại về đây?”
Đồ Nhan theo dõi cậu, ánh mắt nhìn thẳng không khỏi có chút suy sụp. Đồ Nhan nói: “Tớ không nên trở về.” Bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, nhặt quần áo mặc vào, bước nhanh ra cửa.
“Đồ Nhan!” Tim Triệu Á đập mạnh, cậu lảo đảo đuổi theo ra phòng khách: “Đừng, Đồ Nhan. Không phải như thế, cậu hãy nghe tớ nói…”
Cửa ngoài phòng khách bỗng nhiên mở, lộ ra gương mặt mệt mỏi của Nhược Lâm. Cô mới từ Phiên Ngu gấp gáp trở về. Ba ánh mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.
“Đồ Nhan? Con…” Nhược Lâm giật mình, nói không nên lời. Cô nói được ba chữ, giọng như bị người bịt lại. Cô nhìn dáng dấp lộn xộn của Đồ Nhan, nhìn thấy trên cổ Triệu Á có mấy dấu vết, liền hiểu được toàn bộ.
“Trời ạ…” Nhược Lâm nhỏ giọng rên rỉ, mềm nhũn tựa ở cửa.
Đồ Nhan thấy mẹ, gương mặt nhu hòa đi một chút, cẩn thận đỡ Nhược Lâm ngồi xuống sofa.
“Mẹ, con tối hôm qua đi máy bay về gấp.” Đồ Nhan nói: “Hôm nay đến nơi.” Vẻ mặt cậu lạnh lùng không để người khác phản đối.
Trong lòng Triệu Á tê rần, nhắm mắt lại, lò dò trở về phòng, gắt gao khóa trái cửa.
Tất cả đều kết thúc rồi. Tất cả, tất cả đều đã kết thúc.
Bãi cỏ nơi trung tâm thể dục, đám mây trên bầu trời xanh, sao trên bầu trời đêm, những cơn gió thoảng, tất cả quãng thời gian qua đều đã không còn nữa.
Cậu rốt cuộc cũng đến hôm truy điệu, vừa vào nhà tang lễ liền gào khóc, ra sức vuốt ve thi thể qua chiếc quan tài thủy tinh, dường như muốn đem người chết kia lay tỉnh.
Triệu Á xanh mặt đứng đó, có chút si ngốc. Cậu khóc chị, anh rể, ôm lấy Triệu Á, nam tử hán đại trượng phu khóc so với ai khác đều dữ dội hơn. Hàng xóm, đồng nghiệp đến đưa tiễn đều hết lòng khuyên nhủ.
Nhạc buồn vang lên, khiến Nhược Lâm nhiều ngày cố gắng, cuối cùng cũng có cơ hội khóc thật lớn, nhìn gương mặt hòa ái của Quyên Tử mà khóc đến rối loạn. Lòng cô đau đớn, đây không chỉ là người bạn tốt nhất chết, mà con mang theo sự lo lắng cho đứa con trai của họ. Bốn chữ nan ngôn chi ẩn cứ quanh quẩn mãi trong lòng cô, làm cô lại càng thêm đau. Nếu như Quyên Tử không chết thì thật tốt, chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Hai người mẹ, hai đứa con, mọi chuyện đều giải quyết êm đẹp.
“Quyên Tử à! Quyên Tử!” Cô khóc nghẹn ngào: “Cậu đây là có chuyện gì? Như thế nào nói đi là đi?”
Triệu Á gì cũng không nghe thấy, cậu cảm thấy những thứ trước mắt mình… chỉ như giấc mộng, chỉ cần giơ tay ra, khua nhẹ một chút, tất cả đều sẽ như bong bóng xà phòng bay đi. Cậu thực sự đưa tay ra, định đập tan quan tài thủy tinh chứa ba mẹ trong đó. Cảm giác lạnh lẽo, thủy tinh là thật. Chết, cũng là thật.
Trương Thụy xa xa nhìn Triệu Á, dáng vẻ kiên trì của Triệu Á sau hai ngày đều không ổn, cậu biết đây là lỗi của mình nên không dám tiến lên. Vạn nhất sự xuất hiện của Trương Thụy làm Triệu Á kích động, ngay tại tang lễ ba mẹ Triệu Á, bị cậu ấy đánh thì không được.
Thời gian vô tình trôi, mọi chuyện không chân thật dần dần lui vào dĩ vãng.
Nhược Lâm xử lí xong tang sự, đem mọi chuyện sau đó giao cho cậu Triệu Á, rồi không nói lời nào biến mất. Hàng xóm, đồng sự khóc một hồi, cảm thấy hết trách nhiệm của mình cũng rời đi.
Phòng khách giờ càng vắng vẻ, các bạn học cũng thỉnh thoảng gọi điện tới, Triệu Á biết mình vẫn còn bài vở đang chờ phía trước.
Đồ Nhan, Trương Thụy, ba, mẹ, Nhược Lâm, mô hình… dường như đã từng tồn tại, dường như tất cả đã rời bỏ thế giới này lâu lắm rồi. Triệu Á không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy, cậu cho rằng đây biểu hiện cho việc vết thương đang dần lành lại.
Cậu vội vã mua vé đứng tới đây, ngay cả quần áo một bộ cũng không mang.
Ngày thứ hai của lễ truy điệu, mợ đến, phá tan toàn bộ sự vắng vẻ.
“Phòng ở nhỏ như vậy à?” Đây là câu đầu tiên khi mợ vào nhà, mợ buông hành lí nặng trịch xuống, nhìn xung quanh lần nữa, tấm tắc: “Ngay cả cái sân ở Vu Hồ của chúng ta cũng không sánh bằng.”
Thấy Triệu Á, mợ thân thiết, vừa khóc vừa cười một phen, nói tội nghiệp Triệu Á, lấy trong vali một quyển ghi chép mới, nói là quà.
“Đây là em họ cháu, dưới quê lúc nó sinh ra, cháu cũng có nhìn rồi, giờ nó đã lớn. Á Á, cháu không nhận ra sao?” Mợ lôi thằng nhóc tầm 7, 8 tuổi từ phía sau ra: “Hào Hùng, gọi anh đi.”
Triệu Á nhìn đứa nhỏ. Đôi con ngươi đen lúng liếng đảo quanh, vẻ mặt ương bướng, nghe thấy lời mẹ nói, không tình nguyện mà kêu “Anh!”, xoay người muốn đến phòng khách xem TV.
Mợ cho nó một cái tát: “Ít ngịch đi! Chuẩn bị phá phách đấy!”
Hào Hùng ngay lập tức không hào hùng mà oa oa khóc, khiến người trong phòng khách nhíu mày.
Gặp mợ, Triệu Á không chịu đựng được mà bỏ về phòng.