Phàm Nhân Ca

Chương 15 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Thật lâu sau, Triệu Á vẫn không chịu thừa nhận mình khi ấy là bị vây hãm trong trạng thái cái xác không hồn.



Cậu vẫn sống, mũi vẫn phả ra hơi nóng. Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh, khi thì là một mảnh trời xanh đẹp khiến người ta rơi lệ, khi thì là một bàn cơm ngào ngạt hương thơm, nhưng khi giọng nói sắc bén của mợ vang lên thì tất cả “oanh” một tiếng, nhẹ nhàng mà biến mất. Vì thế, ánh mắt của cậu lại dừng trên bức tường trắng.



“Mợ nói Á Á à, gia đình cháu ở Quảng Châu có… quen người nào có chức quyền không?” Mợ cười đến nhiệt tình.



“Người quen?”



“Nói đúng ra là, đang làm việc, hoặc là nhà có người thân mất, đơn vị đem vị trí công tác hiện tại trao lại cho người nhà.” Mợ thở dài: “Cháu biết đấy, cậu cháu mới đến đây, hiện tại tìm công việc không phải dễ dàng gì.”



Triệu Á lãnh đạm nói: “Cháu không biết.” Cậu không để ý lắm đến sắc mặt của mợ, cuối cùng nhịn không được, lắng tai nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Bởi vì có đôi khi bất tri bất giác, tai nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ vọng lên từ góc phòng: “Á Á ăn đi.” “Á Á cưng, mang thức ăn lên giúp mẹ”, trong phòng khách thoáng nghe có tiếng TV, đó là chương trình tiếng Anh mà ba thích xem nhất.



“Ài?” Mợ thất vọng cằn nhằn: “Chuyện này sao giờ? Lúc ấy nhà mợ…”



Triệu Á bỗng nhiên đứng lên, chạy ra khỏi phòng.



“Ai? Thằng nhóc này có chuyện gì, mợ còn có chuyện muốn thương lượng với cháu!” Mợ gào lên, sắc mặt thoạt nhìn thật khó coi.



Triệu Á ở hành lang chợt đứng lại, cậu hoang mang nhìn phòng khách, TV không bật, Hào Hùng đi giày đứng trên sofa nhảy cứ như là dưới chân có con chuột. Cậu kinh ngạc, nhìn phòng bếp một chút.



Trống trơn, không có ai.



“Á Á, Triệu Á! Cháu trở về, mợ còn có việc…”



Cậu ở trong phòng mình ló đầu ra, nhăn mi: “Em ồn ào cái gì? Nó còn buồn phiền, em để nó yên tĩnh một chút đi.”



Đôi lông mày thưa thớt của mợ dựng đứng lên, hừ nói: “Yên tĩnh? Tôi còn không phải vì anh sao. Chỗ ở, ăn, mặc, cái gì cũng tiền hết. Nếu như không có việc làm, không bằng về nhà cày ruộng!”



Hào Hùng từ sofa nhảy xuống, tinh thần sáng lạn đưa ra ý kiến: “Mẹ, về với ông bà thì phải nhớ mang TV đi nữa.”



“Ba.” Mợ cho nó cái tát: “Mày im miệng cho tao!”



Hào Hùng gào khóc.



Triệu Á từng thấy qua một lần, giờ nhìn cũng quen. Cậu không để ý tới gia đình nhà này, lẳng lặng đi một vòng quanh phòng khách, đem cái ghế Hào Hùng làm đổ dựng dậy. Đi vào nhà bếp, cậu chậm rãi mở tủ bát, đem mấy lọ dầu, tương, muối nhẹ nhàng cất vào chỗ cũ.



“Anh dám cãi nhau với tôi sao? Họ Trần kia, anh đừng có ầm ĩ. Có bản lĩnh, anh đánh tôi đi. Dù sao cũng không ở nhà, cách cha xa lắm, có đánh vợ cũng không ai biết!”



“Cô nói cái gì?”



Giọng mợ cao vút không để cho ai chen vào: “Tôi nói anh nếu có bản lĩnh, thì đã không phải là con rùa! Cả đời nghèo hèn!”



“Cô…” Giọng cậu cũng cao lên: “Tôi… tôi…”



“Anh đánh xem? Dám đúng không?” Mợ khóc lóc: “Số tôi như thế nào khổ thế này? Đến Quảng Châu hai ngày, liền bị đồ không lương tâm này đánh!”



Bên ngoài hỗn loạn khiến Triệu Á vô thức không muốn bước vào chiến trường, cậu yên lặng đứng ở cửa nhà bếp, để bản thân mình chìm đắm trong hương vị nhà bếp mang lại.



Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Cậu nỗ lực làm rõ ràng một đoạn kí ức. Kí ức cũng không hoàn toàn mất đi, đôi khi rất mơ hồ, đôi khi lại thật rõ ràng. Cậu nhớ rõ là cô giáo Từ tìm cậu, nhớ thật rõ từ xa thấy hai vị cảnh sát đứng ở cửa. Còn có Trương Thụy như cái bóng đuổi theo. Dì Nhược Lâm khóc thật nhiều.



Còn có Đồ Nhan.



Ba và mẹ đâu?



Tim cậu bỗng đập loạn, như bị ai đó nhét vào một cái chum. Chum rất nhỏ, máu tràn ra, tay cũng bị văng đi, bị văng đi.



Một thằng nhóc đang tuổi trưởng thành trong một thế giới liên tục đổi thay. Triệu Á chợt nhận ra mình thật nhỏ bé. Cậu đã từng vô số lần hi vọng bản thân có thể rời khỏi nhà, cậu đã lớn không cần ba mẹ phải nói nhiều, bảo cậu cái gì nên cái gì không nên làm, bảo cậu lúc nào thì ăn, ăn thì phải ăn canh trước tiên, không được uống nước có ga…



Hóa ra cậu nhỏ bé như vậy. Một ngày không có ba mẹ, ngay cả phòng ở của mình cũng trở nên đáng sợ, nghĩ đến có con quái vật sẽ nuốt lấy bản thân mình.
“Tìm không thấy mới hỏi em chứ.” Cậu nói: “Không phải em chiên nhiều lắm sao?”



Trong phòng không có tiếng đáp lại, chắc là mợ bực mình rồi.



Cậu đối với vợ mình từ trước tới nay đều ba phần sợ, cho nên cũng không dám hỏi lại, muốn tự mình chiên trứng cho Triệu Á, nhìn lại, thấy Triệu Á tìm được một đĩa dưa muối, đang bắt đầu ăn.



“Á Á… hắc…” Cậu xoa xoa tay.



Triệu Á không để ý, cười một chút với cậu, rồi đem hết chỗ cháo lạnh nuốt vào bụng, dường như đã no, Triệu Á tự mình thu dọn sạch sẽ, vào phòng, đóng cửa.



Nửa ngày, cậu mang theo một cái túi to, so với lúc trước còn to hơn nhiều.



Triệu Á không đi ngay lập tức, mà trở lại phòng khách, buông túi xuống, chỉ vào sofa: “Cậu, mời cậu ngồi.”



Cậu không hiểu gì ngồi xuống.



Triệu Á bắt đầu nói chuyện.



“Cậu, gia đình cậu có dự định ở lại Quảng Châu không?”



“Ai, công việc có, mợ cháu cũng tạm thời có việc.”



“Vậy em họ?”



“Đang sốt ruột tìm trường.”



Triệu Á suy nghĩ một chút, lấy một túi tiền trong người ra, đặt vào tay cậu: “Quảng Châu là nơi đắt đỏ, tìm trường cũng phải mất tiền, tiền này… cậu cầm lấy.”



Cậu nhìn xấp tiền, có lẽ con số lên đến hàng vạn mất, lấy làm sợ hãi: “Này… này…”



Triệu Á nói: “Cậu, trường chuyên cháu học không nổi nữa, cho nên mấy hôm nay ở bên ngoài liên hệ với các trường học khác ở Quảng Châu. Họ không những nhận cháu mà còn miễn phí tiền học, tiền ở kí túc xá cho cháu.”



“Cháu muốn học trường khác.”



Triệu Á gật đầu, đứng lên xách hành lí: “Cháu hôm nay đi. Chú và gia đình cố gắng tìm công việc tốt, tìm một chỗ để ở.”



“Tìm chỗ ở?”



“Vâng.” Triệu Á ra cửa, quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Nhà này cháu đã bán lại cho bác gái Vương dưới tầng, con trai bác ấy năm nay cưới vợ, không muốn xa con trai, này cũng tiện, cháu có thể ở trường chăm chỉ học.”



Cậu ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, cảm giác tất cả đang đu đưa.



Triệu Á ôn nhu nhìn cậu: “Cậu, đừng buồn. Trên đời này không có gì là vĩnh viễn, không thay đổi, huống chi đến nơi ở.”



Triệu Á đeo túi trên lưng, tựa như một kẻ bị trời đất vây khốn, cuối cùng cũng có thể thoát, thở hắt, đi ra khỏi cửa.



Từ ngày hôm nay, cậu là kẻ không nhà.



Trời không xanh, bầu trời năm mới vẫn hơi lành lạnh.



Triệu Á đứng trên đường, thử mỉm cười. Cơ mặt tạo nên nụ cười theo thói quen.



Hành lí rất nặng, bên trong đều là mô hình quý giá, nếu như bán đi cũng được không ít tiền.



Bác gái Vương rất quen thuộc với gia đình Triệu Á, không cần đến xem phòng mà quyết định mua luôn căn nhà. Giấy tờ đã kí, Triệu Á lấy một phần chuyển cho dì Nhược Lâm, dì vì ba mẹ Triệu Á mà tốn không ít tiền, một phần đưa cho cậu để sinh hoạt ở Quảng Châu, số tiền còn lại gửi tiết kiệm, này coi như tiền sinh hoạt và tiền học đại học tương lai của Triệu Á.



Cậu cảm thấy mình trưởng thành lên rất nhiều, nhưng trong ngực nặng nề quá, dường như có một tảng đá đè ép lấy, trái tim không sao chống đỡ được trọng lượng như vậy.



Trương Thụy mãi đến khi khai giảng, từ cô giáo Từ mới biết tin Triệu Á thôi học.