Phàm Nhân Ca

Chương 17 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Hoa cúc lại nở.



Cậu nhớ mang máng hồi còn bé, mẹ có từng hát bài đó.



“Hoa cúc, hoa cúc bao giờ thì nở, hôm nay không nở thì mai ra hoa…”



“Chuyển đến nhà tôi đi.” Trương Thụy bảo: “Nhà tôi rộng hơn.”



“Để nói sau được không?”



“Sau là khi nào?”



Một mình đi phía sau, hoảng hốt không nhìn đường, dường như va phải ngực ai đó.



“Trương Thụy, cậu đi nhanh quá.”



Trương Thụy từ xa dõi theo, cười khổ: “Tôi đợi là được rồi.”



Còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều là khẩu thị tâm phi. Lông mày người ta thế kia, đôi mắt, mũi, miệng đều quen đến thế.



Thời đại này không nói đến tấm lòng.



Triệu Á kinh ngạc. Cậu khẽ cong khóe miệng: “Ôm tôi một chút được không?”



“Cẩn tuân thánh mệnh.”



Nhất thời, trong lòng tràn đầy ấm áp.



Cậu ngửi mùi hương trên người Trương Thụy, nghĩ tới nửa đêm hoan lạc vô độ. Mặt đỏ, cậu nhớ rõ trong nháy mắt khi tứ chi va chạm, cái cảm giác đó là khát vọng.



“Chuyển đến đi.” Giọng nói Trương Thụy quanh quẩn bên tai, tựa như tiếng hát trầm trầm.



Cậu đáp có lệ: “Sẽ bàn sau.”



Lười biếng, cái gì cậu cũng không muốn nói. Công việc đã dần quen, không còn gì tốt hơn thế, cậu ngày ngày ngồi trong phòng làm việc nghe tiếng gõ bàn phím cùng tiếng sư phụ Đại tự biên tự diễn.



“Á Á, Á Á, cậu biết không? Tôi từ nhỏ đã thích gọi cậu như vậy. Tên của cậu thật dễ nghe.”



“Tôi biết.”



“Kì thực tên của tôi cũng thế, Thụy Thụy. Cậu gọi xem.”



“Thụy Thụy, Thụy Thụy.” Triệu Á bị Trương Thụy nhàm chán làm cho buồn cười: “Thụy Thụy…”



“Chuyển sang đi.” Trương Thụy kể lể: “Tôi sẽ nấu cơm cho cậu, gọi cậu rời giường, giúp giặt quần áo, giúp cậu đun nước rửa chân.”



Triệu Á đánh giá vẻ mặt đầy mơ tưởng của cậu ta, đột nhiên hỏi: “Kì lạ, nhiều năm như vậy, cậu sao lại không có quen ai hết?”



Trương Thụy mở miệng phản bác: “Cậu sao cũng không gặp ai khác ngoài Đồ Nhan.”



Bầu không khí vui vẻ thoáng quay một trăm tám mươi độ, hai người trầm mặc, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả vờ không thèm để ý sắc mặt nhau.



Triệu Á cúi đầu xem báo, Trương Thụy bóc cái túi công văn ra.



So với Đồ Nhan, thì Triệu Á đối với Trương Thụy vẫn là kiên trì hơn.



Trương Thụy đưa ra rất nhiều thứ, tuy nhiên cậu vẫn không chịu chuyển qua. Trương Thụy chẳng thể làm gì khác hơn là mỗi ngày chạy đến kí túc xá đơn của cậu.



“Phòng tắm riêng cũng không có, này là kí túc xá gì chứ.”



“Bốn năm đại học của tôi đều tắm ở nhà tắm công cộng, cũng thành quen rồi.”



“Tất cả đều bị nhìn thấy?”



“Đúng vậy, tôi bình thường đều *** đi tới đi lui trong nhà tắm công cộng.”



“Đi tới đi lui?” Vẻ mặt Trương Thụy ghen tuông.



Triệu Á nén cười, nghiêm trang gật đầu: “Mượn xà phòng mà.”



Bất mãn bắt đầu bộc phát, Trương Thụy kêu: “Sau này không cho cậu đến nhà tắm công cộng tắm nữa!”



Triệu Á cười ha ha, quấy động không khí trong căn phòng. Hai người dây dưa, “bịch”, tiếng vang nặng nề truyền tới, hai người từ trên sofa lăn xuống dưới đất.



Cuộc sống thì ra rất đơn giản, chỉ là chúng ta cứ phức tạp hóa nó lên.



Ăn, ngủ, làm việc, thư giãn, tất cả đều đã làm.



Tiền, đến tay thì tiêu. Cảnh đêm trên sông Châu ngày càng đẹp, bỏ ra bốn mươi nhân dân tệ là có thể an an ổn ổn đi ngắm một hồi và thưởng gió sông.



Triệu Á làm đồ ăn không được tốt lắm, Trương Thụy nấu canh cũng tạm được. Trù nghệ của hai người kẻ tám lạng người nửa cân, kết quả là hai người tranh nhau xuống bếp.



“Đây là tôi nấu, cậu không ăn hết thì là đồ không có nghĩa khí.”



Trên bàn là đĩa trứng rán biến thành màu đen, co lại, người làm ra món này vô cùng đắc ý.



Còn người đáng thương kia: “Cùng nhau ăn nhé?”



“Không được, này là làm riêng cho cậu. Bữa cơm tình yêu, ha ha.”



Cậu tới tôi đi, quay đi quay lại thành tôi và cậu cùng sống.



Trương Thụy học rất thông minh, cuối cùng có thể ở nhà Triệu Á tự mình nấu một bữa cơm. Cơm nóng, còn có vịt quay và thịt gà kho mua trên phố tỏa hương thơm ngào ngạt.



“Này, tôi khao cậu.” Trương Thụy phát hiện trên mặt đất một túi plastic (nhựa) to, bên cạnh là một mảnh hỗn độn: “Làm gì vậy?”



Triệu Á quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú: “Dọn dẹp lại một chút.” rồi nhanh tay mở túi, lấy từng thứ trong túi, phân loại đâu ra đấy.



“Đống phế phẩm này?” Trương Thụy đặt đồ ăn, cũng ngồi xổm xuống.



“Không cho nói chúng là đồ phế phẩm.” Trừng mắt cậu ta, Triệu Á tiếp tục cẩn thận lấy đồ trong túi nhỏ.



Mở ra, toàn bộ là mô hình.
“Ngoan, tẹo tôi giúp cậu tắm, chà lưng.”



Đêm xuân, khí nóng tỏa ra.



Chăn rơi xuống giường, chừa ra được một khoảng không. Tiếng gọi thấp cùng tiếng rên rỉ hợp tấu, trang trí trên đó là một chút mồ hôi.



Chúng ta, tôi và cậu, Trương Thụy và Triệu Á. Hòa vào nhau.



Nhưng vẫn thiếu. Phải gần thêm nữa, cho đến khi trong tôi có cậu, trong cậu có tôi.



“Ngày mai muốn ăn gì?”



“Tay nghề của cậu, tôi xem như miễn.”



“Gần đây có tiến bộ…”



Tiếng thở dốc cũng ngọt ngào, đắm mình trong hương vị tiếng cười. Mỗi một mảnh xương đều được bao bọc bởi làn da mềm mại, nhấp nhô lên xuống thật tuyệt đẹp.



Bỗng nhiên nhận một lực lớn, khiến trước mắt trắng xóa.



“A!”



Triệu Á hét lên, ngửa cổ ra sau, thân thể như cứng lại. Nhìn đỉnh giường vài giây, sau chậm thả lỏng, thở mạnh.



“Tôi sớm muộn gì cũng chết trên tay cậu.” Triệu Á oán giận.



Trương Thụy cúi đầu, cắn cái thân thể cậu vừa yêu vừa hận: “Cậu không chết trên tay tôi thì chết trên tay ai hử?”



Triệu Á thấy buồn cười, cong môi, tay vỗ lên cái trán ướt sũng của Trương Thụy: “Có lí.”



Trương Thụy xoay người, nằm song song với Triệu Á.



“Á Á, chuyện còn nhỏ của chúng ta, ấn tượng với cậu nhất là gì?”



“Chuyện cậu trêu chọc tôi đều nhớ kĩ.”



“Hắc, vẫn mang hận sao?”



“Trước đó tôi bị cậu chỉnh cho thảm lắm.”



“Nào có? Tôi lúc nào cũng che chở cho cậu.”



“Gạt tôi đến dự sinh nhật của cậu, mẹ tôi còn bắt mang siro bổ dưỡng đi tặng cậu. Kết quả bị cậu ép uống.”



“Đó không phải vì tốt cho cậu sao.”



Triệu Á đấm nhẹ một cái vào bụng dưới Trương Thụy: “Đấm này cũng là tốt cho cậu, cho cậu hiểu được đạo lí làm người.”



“Hu…” Trương Thụy khoa trương ôm bụng: “Ruột đều đứt cả rồi.”



“Ha, đáng đời.”



“Ha ha, tôi muốn trả thù.” Trương Thụy đột nhiên ngồi dậy, cúi người đè Triệu Á.



Triệu Á liếc mắt: “Có muốn tôi kêu to cứu mạng để phối hợp không?”



“Đừng mạnh miệng, đợi ít nữa thế nào cầu xin tha thứ.”



Cười cười.



Xa xa ánh đèn ne-on lóe sáng, nơi nào thiếu tiếng cười?



Tiếng động ồn ào, nhưng đời người khổ đau ngắn ngủi chỉ như chén rượu giải sầu.



Đêm khuya, trong phòng tối đen, còn lại tiếng hô hấp bình thường, hai người như sợ lạnh, ôm lấy nhau.



“Biết tôi sợ nhất là gì không?” Trương Thụy hỏi.



Trong bóng tối, Triệu Á tròn mắt: “Trương Thụy, không nên để lộ nhược điểm của mình cho người khác.”



Trương Thụy thấp giọng: “Á Á, tôi sẽ mãi mãi bên cậu.”



“Thế nào tự dưng nhớ cho tôi một lời hẹn ước vậy?”



“Có hứa hẹn so với không hứa hẹn tốt hơn mà.”



Trầm mặc.



“Chúng ta đều không thể có con cháu.” Triệu Á thở dài: “Cậu như vậy, có ai biết?”



“Cậu đừng bận tâm.” Trương Thụy nói: “Binh lai tương đáng*, có thể làm gì được tôi nào.”



*Nguyên là “Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm”. Ý nghĩa là phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp. Thành ngữ này có từ đời Nguyên. Tuy nhiên văn Huỳnh Dị vẫn thường dùng điển tích, câu thơ hay thành ngữ của đời sau dùng cho đời trước.



Triệu Á không nói gì, trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, quay trở lại vườn trường Chấp Tín quen thuộc.



Ngoài cửa cổng Chấp Tín, có đại thụ tán cây um tùm xanh biếc. Ngồi đối diện với Nhược Lâm, trên bàn đều là những món Triệu Á thích.



Đồ Nhan phải đi, Đồ Nhan phải đi du học.



Triệu Á nhớ rõ, bởi vì cậu hôn bức ảnh chụp Đồ Nhan. Ảnh chụp Đồ Nhan thật đẹp, trông như một thiên thần vậy.



Kìm lòng không được, thực sự là kìm lòng không được.



Một đám mây trắng trôi dạt qua tim, thật nhiều thật nhiều biến thành cây bông, che lấp mất.



Khó thở quá.



“Á Á, làm sao vậy?” Trương Thụy xoay người, một tay chống đầu.



“Không…”