Phàm Nhân Ca

Chương 18 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Xin nghỉ hai ngày để chuẩn bị dọn nhà, Triệu Á gọi điện báo Trương Thụy: “Ngày mai tới sớm một chút giúp nhé.”



“Đêm nay tôi ở lại giúp cậu dọn dẹp.”



“Đừng, cậu dọn dẹp đồ đạc hay “dọn dẹp” tôi? Đừng quấy rối nữa, ngày mai, nhớ đấy.”



Sáng sớm hôm sau, tâm tình thật tốt, mùi thơm của cây cỏ thoảng qua mũi, Triệu Á tham lam hít, nhìn gian nhà nho nhỏ, bình thường nghĩ nơi này thật gò bó nhỏ hẹp, giờ lại thấy nó thật đáng yêu.



Đúng là lòng tham của con người, có cái này lại không nỡ bỏ cái kia.



Không nỡ bỏ, ba chữ này đã làm lỡ bao nhiêu người?



Hành lí không nhiều lắm, đầu tiên là tìm một cái túi lớn để mô hình. Quan tâm đống mô hình đó dường như đã trở thành một loại bản năng của Triệu Á, rời nhà đi, cao trung, đại học, đều là cái túi này theo cùng.



Mô hình Trương Thụy và Đồ Nhan tặng để bên trong. Triệu Á nghĩ Trương Thụy sẽ mất hứng, nhưng để Trương Thụy không mất hứng nữa thì chỉ cần theo yêu cầu của cậu ta, yêu cầu không có nhiều, chỉ là mấy thứ mô hình nhỏ bé đó vẫn nằm trong túi.



Thu dọn các thứ xong rồi vẫn chưa thấy Trương Thụy đến. Triệu Á gọi điện cho cậu ta.



“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy…”



Điện thoại đến nhà Trương Thụy cũng không thấy ai nhấc máy, gọi đến công ty thì đồng nghiệp nói Trương Thụy xin nghỉ. Ngực Triệu Á nhói, cảm giác có điềm không lành.



“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy…”



Tiếp tục gọi, lại vẫn là giọng nói nhàm chán của hệ thống tự động.



Tắt máy, tắt máy, Triệu Á nôn nóng gọi liên tục, nhưng máy vẫn tắt.



Cậu buông điện thoại, bầu trời sáng đến khó chịu, Triệu Á chán ghét cái ánh sáng này.



Cậu đứng bên bệ cửa sổ chớp mắt: “Mặt trời!” không muốn làm gì nữa, cậu buông rèm cửa, che một bên ánh sáng.



Cảm giác không lành này luôn kích động đến thần kinh, khiến cậu co quắp, tuy rằng nguyền rủa mặt trời nhưng cậu cũng thấy lạnh.



Đã xảy ra chuyện, Trương Thụy có chuyện rồi, có chuyện rồi, tình cảm nói với lí trí như vậy.



Sớm mà, còn sớm nên chưa đến thôi, lí trí nói lại với tình cảm.



Ở trong phòng đi lại hai vòng, nhịn không được suy nghĩ linh tinh. Phát hiện quan hệ của bọn họ, là cha mẹ của Trương Thụy, hay là bạn bè của cậu ấy? Bọn họ sẽ dùng biện pháp gì?



Sự bình tĩnh cuối cùng cũng bị phá vỡ, Triệu Á nghĩ mình không nên đồng ý dọn nhà, cậu với Trương Thụy thật ngây thơ, thế giới này vốn không cho phép hai người cùng một chỗ, làm sao có thể quang minh chính đại dọn qua ở chung?



Đáng đời, ai bảo các người không kiêng kị gì mà khiêu chiến.



Không người bên cạnh thật quạnh quẽ, nói thẳng ra là sợ hãi. Không thấy người tới, bốn phía dường như đang giương mắt hả hê xem kịch vui.



Tim Triệu Á càng nhói càng đau, đồng hồ chỉ 9 giờ.



Mỗi lần Trương Thụy nói đến, nhất định đến trước 8 giờ, cậu ấy có thói quen dậy rất sớm.



Triệu Á bất an ngẩng đầu, bầu trời xanh lại khiến cậu càng bất an hơn.



Hình ảnh máy bay trên bầu trời xẹt qua trước mắt, con chim sắt kia tự do, mang theo hàng vạn mong muốn một đi không trở về.
Vẻ mặt Nhược Lâm cứng lại, cô nhìn Triệu Á, hé miệng, gật đầu: “Ừ, nó đã về.”



“Cậu ấy khỏe không?”



“Nó về với ba nó, tốt nghiệp xong, khá tốt.” Nhược Lâm cẩn thận nói: “Nó… còn mang một cô gái về gặp dì.”



Triệu Á sâu sắc nhìn Nhược Lâm, đột nhiên cười rộ lên.



“Dì, dì xem…” Cậu xoay người trước mặt Nhược Lâm, để Nhược Lâm thấy rõ cơ thể cao gầy của mình, sau đó đứng thẳng trước mặt cô, mang theo kiêu ngạo: “Á Á đã trưởng thành.”



“Đúng vậy, bọn nhỏ đều lớn rồi.” Nhược Lâm bùi ngùi nói nhỏ.



“Gặp Đồ Nhan, nói với cậu ấy, con rất khỏe.”



Tiếng cửa đóng rõ ràng, khóa “cách” một tiếng thật dễ nghe.



Triệu Á dựa lưng trên cánh cửa gỗ dày, nụ cười cứng ngắc trước mặt Nhược Lâm vẫn lưu lại trên khóe môi.



Giương mắt, kim đồng hồ chỉ 6 giờ, bóng tối buông xuống, nuốt lấy mặt trời, như muốn nuốt luôn cả căn phòng nhỏ này, kể cả Triệu Á với cái túi mô hình cậu quyến luyến cũng muốn nuốt.



Mất hết sức lực, trượt xuống sàn nhà bên cạnh cửa, cậu ngẩn ngơ không để ý trong đầu mình có một ý nghĩ đang được thêu dệt.



Đồ Nhan đi, cậu ấy bị ba canh chừng, cậu ấy gọi điện thoại về…



Á Á mạnh khỏe, Á Á cùng Trương Thụy một chỗ, Á Á thật hạnh phúc.



Tất cả là hiển nhiên, hết thảy của hết thảy, đều thật rõ ràng.



Cô đơn, tịch mịch, không khí vắng lặng, đau thương nhàn nhạt Triệu Á từng trải qua, thì ra đều bị hạnh phúc gói lại rồi đưa đến một nơi thật xa.



Bóng tối ngày càng gần hơn, trở lạnh, con mắt Triệu Á trong bóng tối mở to, dần mất đi tiêu cự.



Nhìn chằm chằm cái điện thoại đối diện, cậu cố tìm sức lực để đứng dậy.



Trương Thụy, cậu ở đâu?



Ngón tay run rẩy ấn dãy số quen thuộc, hoảng loạn kiếm tìm.



Vĩnh cửu, ngươi hiện đang ở đâu?



Máu trong mạch máu dần mất đi, thân thể không còn độ ấm, vì sao linh hồn vẫn cứ bất diệt như thế, vẫn biết thế nào là khóc?



Tôi không muốn khóc.



Nguyện vọng của tôi nhỏ bé như vậy, chỉ là một cái nhẫn, một đóa hoa, một ánh mắt, một nụ cười, chỉ cần bất cứ gì trong số đó có thể cho tôi sự vĩnh cửu.



Vĩnh cửu, ngươi ở đâu?



Triệu Á không bật đèn, trong bóng tối, cậu lục tìm cái túi to của mình. Hai tay ôm chặt đống mô hình, nhẹ nhàng thâm tình xoa chúng.



Mặc kệ người là ai, xin đừng rời xa tôi.