Phàm Nhân Ca

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Cậu khóc đến nỗi rơi vào giấc ngủ, rồi lại khóc đến tỉnh dậy.



Ngoài cửa sổ, đen tối đã qua đi, trên bầu trời xuất hiện những vệt xám trắng. Có người vỗ bờ vai cậu, Triệu Á ngẩng đầu, thấy ánh mắt dịu dàng của Trương Thụy.



“Xin lỗi, tôi đến muộn.”



Triệu Á tỉnh tỉnh mê mê nhìn cậu ta, nhẹ giọng yêu cầu: “Trương Thụy, tặng tôi một cái nhẫn đi.”



Ánh mắt sâu sắc Trương Thụy nhìn cậu một hồi.



“Được.” Trương Thụy gật đầu.



Triệu Á thở dài.



Con người nếu như biết hết mọi thứ thì thật tốt, như vậy sẽ không còn nhiều điều không chắc chắn, cũng sẽ không phải bất cứ lúc nào cũng không có cảm giác an toàn.



Điều duy nhất Triệu Á biết đó là Trương Thụy đã trở về, vẻ mặt mệt mỏi của Trương Thụy che giấu rất kĩ, nhưng Triệu Á vẫn thoáng nhìn được.



Trương Thụy của cậu đã thắng trận trở về.



Có bị thương không?



“Chúng ta… tạm thời đừng chuyển nhà nữa.”



Triệu Á một chút kinh ngạc và nghi ngờ cũng không có: “Ừ.”



“Á Á…” Trương Thụy ôm Triệu Á, trầm ngâm: “Chúng ta đổi chỗ làm đi. Có lẽ là một phòng làm việc nho nhỏ nào đó.”
“Á Á…” Trương Thụy ôm Triệu Á, trầm ngâm: “Chúng ta đổi chỗ làm đi. Có lẽ là một phòng làm việc nho nhỏ nào đó.”



“Tranh cãi cho nên vậy sao?”



“Mẹ tôi bị bệnh, ba và tôi không cho bà biết chuyện này. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết.”



Triệu Á bất an tìm kiếm hương vị của Trương Thụy, ở trong lòng cậu ta cố gắng ngửa cổ, nhìn xuyên qua những đám mây.



Chúa trời ơi, cậu thì thầm trong lòng, Trương Thụy đã trở về.



Tất cả cứ như chưa từng xảy ra, bữa trưa vô cùng đơn giản, người con trai ấy với kĩ năng nấu nướng của mình từ nguyên liệu là quả trứng làm ra các loại thức ăn khác nhau, rau xanh bỏ vào nồi nước sôi, thêm chút muối với bột ngọt, đảo đều, vớt vào đĩa, bưng lên bàn.



Gian phòng yên tĩnh, hai người như có một thỏa thuận ngầm, chăm chú ăn cơm, gắp thức ăn, thỉnh thoảng tay chạm nhau, đây đó trao đổi ánh nhìn ấm áp.



“Lúc nào tặng?”



“Cái gì?”



Triệu Á cho miếng trứng vào miệng: “Nhẫn.”



“À…” Trương Thụy đột nhiên hỏi: “Có qua có lại, cậu tặng gì cho tôi?”



“Cậu muốn gì?”



Động tác của Trương Thụy bỗng nhiên dừng lại, cậu ta nhẹ nhàng buông đũa xuống.




“Tôi muốn cậu yêu tôi.”



Triệu Á ngây ngẩn, chớp chớp mắt.



Trương Thụy chân tình nhìn cậu, cách cái bàn nói: “Á Á, tôi muốn cậu yêu tôi.”



Không khí ngưng đọng, như có áp lực vô hình.



Lông mi dày rậm dính hơi nước, trở nên nặng trĩu, trong lòng Triệu Á như bị vật gì đó khống chế, trốn ở nơi xa xa, nghe thấy bản thân nói ba chữ.



“Tôi đồng ý.”



“Giống như trời đất rung chuyển cũng không thay lòng, như vua Đường Minh đêm mộng Dương quý phi, như Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài hóa bướm?” Trương Thụy nghiêm túc hỏi.



Triệu Á cảm thán trí nhớ của Trương Thụy hơn người.



“Mấy thứ này, thực sự tồn tại sao?”



Trương Thụy nhíu mày, trầm ngâm một lúc, lông mày rậm giãn ra đôi chút: “Chí ít, chúng ta, tôi và cậu, Trương Thụy và Triệu Á thực sự tồn tại.”



Chúa trời bí ẩn theo dõi trần thế ơi, nếu như thế giới này tan vỡ, Người sẽ xây dựng lại nó chứ?



Sẽ có những cái cột trụ thế giới chắc chắn và rộng lớn hơn, sẽ áp đặt thật nhiều tham vọng, sẽ có nhiều kế hoạch chi tiết hoành tráng hơn phải không?



“Đúng, chí ít chúng ta tồn tại.”



“Hơn nữa, chí ít chúng ta mong muốn được yêu nhau.”



“Tôi sợ, tôi sợ áp lực.”



“Canh nguội rồi.”



“Tôi đi hâm nóng.”