Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1167 : Kiếp trước, kiếp này?

Ngày đăng: 12:58 19/04/20

"Sư tôn cho gọi ta?" Lão giả tên là Phụng Chí, chần chờ hỏi một câu, như sợ mình nghe lầm.

"Bảo ngươi lại đây, còn do dự cái gì, vị tiền bối này có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi không phải trước kia vốn cư trú ở nơi này sao?"

Nho sinh như sợ vị đồ đệ này của mình hành động chậm chạp, làm cho Hàn Lập không vui, ngữ khí có phần nghiêm khắc nói.

"Dạ! Đệ tử sẽ tới ngay đây."

Sau khi xác định mình không có nghe nhầm, vị lão giả Trúc Cơ Kỳ này chỉ có thể cắn răng bay tới, bay tới tới bên cạnh nho sinh.

"Ngươi trước kia cư ngụ ở đây?"

Hàn Lập ánh mắt quét nhìn lên người Phụng Chí vài lần, thần sắc khẽ động, chậm rãi hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối, vãn bối trước khi nhập môn, nơi này quả thật chính là chỗ cư ngụ trước kia của tổ tiên vãn bối."

Lão giả Trúc Cơ Kỳ kính cẩn trả lời, không dám giấu diếm một chút nào.

"Nguyên quán ở đây, mà ngươi làm như thế nào có thể Trúc Cơ thành công?" Hàn Lập gật gật đầu, tiếp đó hỏi một câu ngoài dự kiến của mọi người, làm cho những người ở đây hơi ngẩn ra, cũng không hiểu lời này như thế nào.

"Là do gia mẫu của vãn bối gặp được một vị cao nhân tiền bối, đưa tặng một quả Trúc Cơ Đan, mới có thể thuận lợi Trúc cơ thành công."

Phụng Chí trong lòng lấy làm kỳ quái, nhưng trong miệng vội vàng trả lời.

"Nói như vậy, ngươi chính là hậu nhân của Tiểu Mai."

Hàn lập thần sắc có vẻ trở nên hoà hoãn.

"Tiểu Mai, tiền bối nhắc tới chẳng lẽ chính là ngoại tổ mẫu của vãn bối, chẳng lẽ tiền bối chính là vị tiền bối mà đã đưa tặng Trúc Cơ Đan kia." Phụng Chí đầu tiên là khẽ ngẩn ra, sau đó như nhớ tới cái gì liền thất thanh kêu lên.

"Ngươi còn không có quá ngu ngốc, cũng có thể đoán được." Hàn Lập cười hắc hắc nói

"Đa tạ đại ân tiền bối năm đó tặng đan, vãn bối vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."

Lão giả Trúc Cơ này thần tình vô cùng vui mừng, vội vàng hư không vái xuống.

Nho sinh cùng hắc phu lão giả kia nghe thấy vậy trong lòng có chút cả kinh.

Hàn Lập cũng không có tránh né, sau khi nhận một lễ của đối phương, mới thản nhiên nói:

"Ta năm đó trước khi đại đạo chưa thành, cùng tổ tiên của các ngươi coi như là cũng có duyên gặp mặt, sau khi gặp lại mẫu thân của ngươi, mới đưa tặng viên Trúc Cơ Đan, cũng coi như là kết hạ một chút tình cảm năm đó. Nhưng mà, nhìn ngươi bây giờ vẫn còn dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ, có thể thấy tư chất của ngươi cũng không tính là xuất sắc lắm, hiện giờ tuổi lại quá già, chỉ sợ con đường tu tiên cũng chỉ dừng tại đây mà thôi."

"Tư chất của vãn bối có hữu hạn, làm cho tiền bối thất vọng rồi."

Lão giả Phụng Chí sắc mặt khẽ ửng đỏ trả lời.

" Khặc …Khặc! Ta có cái gì mà phải thất vọng. Chỉ có điều làm sao Hoá Vũ Môn này lại có thể chuyển tới núi này. Nơi này năm đó chính là nơi cư ngụ của chủ nhân cũ của ngoại tổ mẫu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Mà chủ nhân của ngoại tổ mẫu của ngươi được xem là một vị bạn tốt ngày xưa của ta."

Hàn Lập bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, khẩu khí lập tức trở lên băng lạnh nói.

Bên cạnh, nho sinh cùng hắc phu lão giả, nhất thời sắc mặt liền đại biến.

"Việc này vãn bối cũng biết một chút! Chẳng qua vãn bối đã đem vài toà trúc lâu của Tân tiền bối năm đó ở, tất cả đều đã di chuyển ra một khu khác phía sau núi. Hết thảy vẫn còn giữ lại nguyên dạng, không có một chút hư hao nào. Đó cũng chính là điều kiện mà vãn bối đưa ra nếu sư môn sử dụng núi này."

Phụng Chí trong lòng giật mình, nhưng trong miệng vội vàng giải thích nói.

"Thì ra là thế?"

Hàn Lập trong mắt phát ra một tia lạnh lùng lướt nhìn qua hai gã Kết Đan tu sĩ trực tiếp hỏi.

"Dạ, đúng là như vậy, nơi đây cũng không phải là sơn môn của Hoá Vũ Môn chúng ta, nơi này chỉ là nơi đặt chân tạm thời của bản tôn mà thôi, hiện giờ có nhiều đệ tử như vậy ở đây, chẳng qua là do vãn bối mang đội ngũ này phải tới Nguyễn Vũ Quốc xử lý một số việc, không thể không tạm thời dừng lại ở đây một chút thời gian. Sau khi tới đây, thì tất cả mọi đồ vật và nhà ở của vị Tân đạo hữu kia đều chuyển qua bên kia, không có động chạm tới một chút nào."

Nho sinh tựa hồ nhìn rõ nguyên nhân mà Hàn Lập bất mãn, liền giải thích nói.

"Nguyên lai là như vậy, tuy nhiên ta mặc kệ các ngươi trước kia nghĩ như thế nào, nơi này là nơi cư ngụ cũ của bạn ta, ta không muốn nhìn thấy những tu sĩ khác cư ngụ ở trong này. Sau này phải làm như thế nào, hai ngươi hẳn phải rất rõ ràng."

Hàn Lập Lạnh lùng nhìn hai người nho sinh rồi nói.

"Vãn bối tự nhiên sẽ biết làm như thế nào. Lập tức sẽ dời khỏi đây, ngay bây giờ sẽ cho đệ tử dọn dẹp rồi đi ngay."

Hắc phu lão giả giật mình một cái, cũng không cần suy nghĩ nói ngay.

Nho sinh hiển nhiên không có một chút ý kiến phản đối nào, ngược lại cuống quýt gật đầu liên tục đồng ý.

"Tốt! các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi. Ngươi hãy dẫn ta tới trúc lâu mà năm xưa Tân đạo hữu ở đi."

Hàn Lập không khách khí đối với hai người nho sinh, sau khi nói xong liền quay đầu nói với lão giả Trúc Cơ Kỳ.

"Dạ! Vãn bối xin đưa tiền bối tới đó."

Phụng Chí cũng không dám trần chờ, vội vàng cung kính đáp ứng, sau đó lập tức hướng nho sinh thi lễ, tiếp theo thúc giục pháp khí, hướng tới một phương hướng khác của ngọn núi bay thẳng tới.

Mà toàn thân Hàn Lập thanh quang liền đại phóng, thoáng cái đem Điền Cầm Nhi cuốn vào trong đó, chợt loé lên một cái liền hoá thành một đạo thanh hà bay theo.

"Người này đúng là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ? Chúng ta cũng không có đoán sai, nhưng mà nhìn tướng mạo của người này cũng không có giống một trong tam đại tu sĩ mà chúng ta nghe nói."

Nho sinh lúc này trong lòng khẽ buông lỏng, môi khẽ nhúc nhích truyền âm nói với lão giả.

Xem ra cho dù khoảng cách xa như vậy, mà hắn cũng không dám dùng cách nói chuyện bình thường nói chuyện với nhau.

"Tất nhiên là không giả rồi, linh áp trên người đối phương so với sư phụ của chúng ta còn đáng sợ hơn mấy lần, mà người này cũng không phải là một trong tam đại tu sĩ mà chúng ra nghe nói. Chẳng lẽ chúng ta gặp được một gã đại tu sĩ thứ tư mới xuất hiện?"

Hắc phu lão giả nói ra một câu, tựa hồ cũng không có khẳng định.

"Nếu thật sự là như vậy, chắc người này mới tiến giai thành công, nếu không sớm đã chấn động toàn bộ Thiên Nam rồi." Nho sinh thì thào nói.

"Bỏ đi, mặc kệ đối phương là ai, ở đâu? Cho dù sư phụ có ở đây cũng không dám đắc tội với người này, chúng ta tốt nhất là hãy mau chóng đem nơi này trả lại, tránh phải việc chọc giận đối phương, không lại rách việc."

Lão giả sắc mặt khó coi nói.

"Lời của sư huynh thật có lý, ta sẽ lập tức đi phân phó thuộc hạ. Thật đáng tiếc cho một nơi tốt như thế này để cho bản môn cư trú."

Nho sinh thở dài, có chút tiếc rẻ đối với nơi đây.

"Hừ! Chúng ta lần này coi như đã gặp may mắn, may mà lúc trước ngươi nhận Phụng Chí làm môn hạ, nếu không có hắn vừa rồi nói vài lời, nhìn hành động phá bỏ cấm chế vừa rồi của đối phương, nói không chừng sẽ lập tức động thủ đối với chúng ra.

Ta cũng thật không ngờ, cái tên đệ tử này của ngươi lại có thể cùng vị tiền bối cao nhân này có chút quan hệ. Sư đệ chẳng lẽ trước kia sư đệ không có nghe nói qua một chút việc này sao, mà cũng không biết lúc trước chủ nhân ở đây là hạng người nào, mà lại có thể quen biết cùng một vị Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ."


Sau khi Hắc Phu Lão Giả hít sâu một hơi rồi nói.

"Lời này của sư huynh đúng là làm khó ta, sư huynh cũng biết đấy! Mặc dù ta nhận tên Phụng Chí này làm đệ tử, chẳng qua là chú ý đến tu vi bản thân của hắn là một tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, còn đối với chuyện tình của hắn ta quả thật cũng không rõ ràng lắm, còn về việc chủ nhân ban đầu của trúc lâu này, bản thân ta cũng đã hỏi qua một lần. Dù sao nơi đây trước kia có một ít cấm chế, tuy rằng có chút đơn giản, nhưng cũng có chút xảo diệu và thực dụng. Nhưng người này hình như cũng chỉ là một gã Luyện Hư Kỳ, vì vậy ta cũng không có để trong lòng."

Nho sinh cũng có chút nghi hoặc trả lời.

"Luyện Khí kỳ tu sĩ cùng Nguyên Anh Hậu Kỳ tu tĩ, cho dù chuyện xảy ra có lâu đi chăng nữa cũng không phải cách quá xa."

Lão giả hơi có chút miễn cưỡng nói.

Nho sinh nghe thấy vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ một cái.

Tiếp đó, hai người cũng không dám chậm trễ nữa, mang theo những tu sĩ khác bay xuống những khu kiến trúc phía dưới, sau đó ra lệnh một tiếng, nhất thời có khoảng ba bốn trăm môn hạ đệ tử bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Lúc này Hàn Lập lại đang dẫn theo Điền Cầm Nhi đi tới một toà trúc lâu nằm trong một khu rừng trúc tươi tốt

Trúc lâu này tuy rằng vô cùng sạch sẽ, nhưng vừa nhìn thì cũng biết nó cũng đã trải vô số năm tháng rồi.

Bên cạch Phụng Chí vừa dẫn đường, vừa mở miệng có chút lấy lòng giải thích:

"Trúc Lâu này sau khi được di chuyển tới đây, vãn bối theo lời gia mẫu phân phó, cứ một thời gian nhất định, lại gia trì thêm một ít linh quang, phòng ngừa việc mục nát, hư hỏng, hơn nữa hàng ngày đều đến đây dọn dẹp một chút."

"Ồ! Thì ra ngươi cũng là người hữu tâm."

Hàn Lập khoé miệng khẽ nhếch, quay đầu lại nói, sau đó tiếp tục đi vào bên trông đại sảnh của trúc lâu, rồi liếc mắt đảo qua mọi nơi.

Nếu hắn không nhớ nhầm, nơi này trong trúc lâu chính là một gian năm đó Tân Như Âm cư trú, nhưng giờ vật cũ vẫn vậy mà giai nhân đã qua đời.

Hàn Lập trong lòng có chút cảm khái thầm nghĩ như vậy, ánh mắt liền xoay chuyển, rồi dừng lại trên mặt Điền Cầm Nhi đứng ở bên cạnh, kết quả trong lòng hơi khẽ động.

Bởi vì lúc này đôi mắt của thiếu nữ toát ra một vẻ mơ màng, đang vuốt ve các đồ dùng bên cạnh trong đại sảnh, đồng thời chậm rãi đi lại mọi nơi, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra vẻ ngẩn ngơ, cứ như bị ma nhập vậy, không khống chế được bản thân

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Hàn Lập không khỏi hiện lên một tia phức tạp

Tiếp theo hắn khẽ trầm mặc một chút, liền hướng lão giả Trúc Cơ Kỳ bên cạnh khoát tay một cái rồi phân phó nói:

"Ngươi trước tiên cứ rời khỏi đây đi, ta cùng tiểu đồ ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ngươi lại tới đây một chuyến."

Hàn Lập trong giọng nói mang đầy vẻ xúc động, lão giả trong lòng có chút giật mình, vội vàng kính cẩn đáp ứng, cũng không dám nói thêm cái gì lặng lẽ lui ra ngoài.

Hàn lập thân hình nhoáng lên một cái, người liền an vị tại một góc trong đại sảnh, hai mắt khép hờ rồi ngồi xuống dưỡng thần, tuỳ ý để Điền Cầm Nhi tại nơi ở cũ của Tân Âm Như chậm rãi du đãng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phụng Chí với tâm lo lắng không yên đi tới chỗ Hàn Lập, nhưng khi tới nơi lại phát hiện không thấy Hàn Lập cũng thiếu nữ đâu nữa, chỉ thấy trên một mặt bàn của trúc lâu để lại một bình đan dược, còn trong trúc lâu không thấy một bóng người nào cả.

Lão giả thấy vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ để lại đan dược cho hắn, tự nhiên không phải là chuyện đùa.

Hắn lúc này liền đem bình đan dược này cẩn thận thu vào, đồng thời trong lòng liền quyết định chủ ý, chính mình cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ thật tốt khu trúc lâu này, vạn nhất vị tiền bối này một ngày đó trong lòng nổi hứng, lại tới nơi này thăm nom, nói không chừng bản thân mình lại có thêm một chút cơ duyên.

-------o0o--------

Không đề cập tới vị hậu nhân này của Tiểu Mai trong lòng đang suy nghĩ gì. Lúc này Hàn Lập mang theo Điền Cầm Nhi đã phi độn cách đó ở ngoài trăm vạn dặm.

Nhưng thiếu nữ lúc này trong mắt vẫn còn mang vẻ mơ hồ chưa tỉnh, ngược lại có phần hoảng hốt, bộ dạng có vẻ tâm thần còn chưa hoàn toàn yên ổn.

"Sư phụ, người vì sao lại mang ta tới chỗ kia, mà trúc lâu kia cùng ta có quan hệ gì sao?" Nguyên bản từ khi rời khỏi ngọn núi, vẫn không nói gì, đột nhiên thiếu nữ có chút khác thường mở miệng hỏi.

"Vốn ta cũng không thể khẳng định là cùng ngươi có quan hệ gì, nhưng hiện giờ xem ra quả cũng có chút quan hệ."

Hàn Lập nhàn nhạt quay đầu lại nói.

"Điều đó … điều đó …"

"Không biết ngươi có tin tưởng việc luân hồi cùng kiếp trước kiếp này không?"

Cô gái đang định mở miệng muốn hỏi lại cái gì, liền bị Hàn Lập hỏi một câu, làm cho trong lòng nàng khẽ run lên, nhất thời không thể mở miệng.

Sau đó trên khuôn mặt thanh tú của nàng, bỗng nhiên thần sắc đại biến.