Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1168 : Hồi Tông (Trở về tông môn)
Ngày đăng: 12:58 19/04/20
"Sư phụ, lời này là có ý gì?" Điền Cầm Nhi có chút sợ hãi hỏi.
"Ngươi ở trong trúc lâu ngẩn ngơ cả một ngày, không biết cảm thụ được cái gì?" Hàn Lập cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại thản nhiên hỏi.
"Ta cũng không biết nữa, nhưng ta cảm giác rất là kỳ quái, có một số cái không thể nói rõ ràng được"
Điền Cầm Nhi lẩm bẩm nói.
"Nơi đó chính là địa phương cư ngụ của một người bạn cũ của ta năm xưa, nàng đồng dạng trên người cũng mang Long Ngâm Chi Thể, hơn nữa trời sinh có thiên phú về Trận Pháp, nhưng lại ra đi khi tuổi còn rất trẻ."
Hàn Lập chậm rãi nói
"A! Sư Phụ sao lúc ấy không xuất thủ cứu nàng?"
Điền Cầm Nhi ngẩn ra hỏi.
"Ta lúc đó ngay cả Kết Đan còn chưa có vượt qua, thì làm sao có thể cứu được nàng. Huống hồ ngày đó nàng gặp phải một việc khác, trong tâm sớm đã không để ý đến việc sống chết. Trận Pháp Thư mà ta đưa ngươi xem chính là một bộ điển tịch về trận pháp nàng năm đó lưu lại. Năm đó ta quen biết được vị Tân đạo hữu này thông qua một vi đạo hữu khác tên là Tề Vân Thiên, lúc ấy ta cũng mới chỉ Trúc Cơ không lâu, trong một lần tham gia đấu giá hội ở dưới lòng đất tại một phường thị …"
Hàn Lập cũng không ngại phiền toái, đem sự việc năm đó, làm như thế nào xảo ngộ Tề Vân Thiên, sau đó lại gặp Tân Như Âm như thế nào, cùng với nguyên nhân hai người làm sao lần lượt ngã xuống (chết đó), một chút cũng không có giấu diếm, từ từ kể lại.
Nói cho tới khi bản thân mình sau khi rời đi, rồi gặp lại hậu nhân thị nữ của Tân Như Âm, mới dừng lại không nói nữa.
Nhưng thiếu nữ khi nghe xong đã sớm trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới thở dài ra một hơi, mắt lộ ra một phần phức tạp nói.
"Nguyên lai là như vậy, chẳng lẽ sư phụ cho rằng ta chính là do người này luân hồi chuyển thế!"
"Vốn ta chỉ có ba phần hoài nghi, nhưng sau khi thấy phản ứng của ngươi ở trong trúc lâu, ta ít nhất có năm phần nắm chắc, nhưng điều này đối với ta như vậy cũng đủ rồi, xem ra việc luân hồi có hơn một nửa thật sự là tồn tại."
Hàn Lập cười hắc hắc nói.
"Vậy sư phụ nhân Cầm Nhi làm đồ đệ, dụng ý …"
Điền Cầm Nhi nghe thấy vậy, có chút bất an hỏi.
"Ngươi yên tâm, ta đúng là thật lòng muốn thu ngươi làm đồ đệ. Năm đó ta cùng Tân đạo hữu cũng coi như có chút giao tình, đối với thiên phú về trận pháp của Tân đạo hữu cũng vô cùng bội phục. Ta nhận ngươi làm đồ đệ, một mặt là nhìn ngươi có thể là đạo hữu chuyển thế, về phương diện khác là muốn bồi dưỡng ngươi về trận pháp chi đạo, muốn cho ngươi trở thành một trận pháp đại sư chân chính, về sau ta có thể có chỗ cần dùng. Đương nhiên, nếu ngươi bây giờ muốn thay đổi chủ ý, không muốn bái sư làm môn hạ của ta, ta cũng có thể đưa ngươi trở lại Loạn Tinh Hải."
Hàn Lập nhìn chằm chặp vào khuôn mặt cô gái, rồi từ từ nói.
"Ta cũng không biết ta có phải thật sự là bạn cũ của sư phụ chuyển thế hay không, nhưng cho dù là thực sự, việc kiếp trước ta một chút cũng không thể nhớ lại. Hiện giờ lấy thân phận là đại tu sĩ của sư phụ lại thu ta một tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ làm đệ tử. Cầm Nhi sao lại không biết tốt xấu, buông bỏ cơ duyên này chứ."
Điền Cầm Nhi vội vàng lắc đầu, ẩn hiện vẻ kinh hoàng, tựa hồ rất sợ Hàn Lập không muốn thu nàng làm đồ đệ.
Dù sao lúc trước nàng cũng vẫn chưa chính thức cử hành lễ bái sư, hiện giờ mới chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.
"Được rồi, nếu ngươi bái sư làm môn hạ của ta, cái khác ta không dám nói, nhưng có thể cho ngươi bình yên tu luyện đến Kết Đan Kỳ thì ta có vài phần nắm chắc."
Hàn Lập khẽ cười rồi nói.
"Cầm Nhi nguyện ý muốn bái người làm sư phụ, tuyệt không có hai lòng."
Thiếu nữ không chút do dự nói.
"Tốt! Chờ khi trở lại Lạc Vân Tông, ta sẽ chính thức đem ngươi thu làm môn hạ. Ta từ trước đến nay thật ra cũng chưa chính thức thu ai làm đồ đệ. Mới chỉ có thu qua một gã ký danh đệ tử, khi trở lại tông ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt."
Hàn Lập nhẹ nhàng cười nói.
(Lúc này Hàn lập đáng yêu thế! ai bảo HL không có tình cảm nào –DG
Biên – Tên Hàn đầu đất này gặp đúng hôm có bão nên mới nhũn ra thôi)
Thiếu nữ nghe thấy vậy, trong lòng liền buông lỏng, trên mặt liền hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Sau đó Hàn lập thúc giục pháp lực lên toàn thân, nhất thời độn quang nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt biết mất ở cuối chân trời.
-------o0o------
Mấy tháng sau, Hàn lập mang theo Điền Cầm Nhi một đường tiến nhập vào trong cảnh nội của Khê Quốc.
Lại qua mấy ngày sau, một đạo thanh hồng chói mắt xuất hiện ở phụ cận Vân Mộng Sơn Mạch, ngay khi cách sơn mạch khoảng cách hơn trăm dặm, đột nhiên một tiếng thét dài từ đạo thanh hồng phát ra.
Tiếng huýt gió thẳng hướng lên chín tầng mây, thanh âm vừa giống tiếng rồng ngâm lại tựa như phượng hót, làm cho các đám mây trên bầu trời một trận dao động, tất cả đều toán loạn quay cuồng bất định.
Thanh hồng cứ một đường độn tốc cực nhanh, không thể tin được, chỉ sau vài cái chớp động liền bay ra xa hơn mười dặm, mà trong tiếng huýt gió ẩn chứa linh lực vô cùng cường đại, tự nhiên đem toàn bộ tam đại tông môn ở trong Vân Mộng Sơn Mạch, tất cả đều kinh động.
Từ Nguyên Anh Kỳ trưởng lão cho tới các đệ tử Luyện khí cùng Trúc Cơ Kỳ xa xa đều nghe thấy được tiếng huýt gió này, sau khi nghe thấy tất cả trong lòng đều có một trận hoảng sợ
Những Nguyên Anh lão quái lúc này không thể ngồi yên, tất cả đều rời khỏi tông môn, tiến tới xem rốt cuộc là vị cao nhân nào giá lâm, đồng thời muốn biết vị đó là ai mà lại ở Vân Mộng Sơn Mạch lại không có cái gì Kiêng nể.
Vì vậy, ngay khi Hàn Lập vừa mới tiến vào sơn mạch khoảng hơn mười dặm, thì có năm đạo độn quang bắn nhanh tới nghênh tiếp, xem ra là Nguyên Anh tu sĩ của tam đại tông môn.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, bời vì sắp gặp lại Nam Cung Uyển lên hắn không thể kiềm chế được tâm tình mới thét dài một tiếng. Nhưng khi thấy năm đạo độn quang rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh lại
Độn quang liền thu liễm lại, tiếng huýt gió cũng dừng lại, người liền hiện ra cùng với Điền Cầm Nhi yên lặng dừng lại, hướng về phía năm đạo độn quang cẩn thận chăm chú ngóng nhìn.
Sau một lát, trên mặt hắn hiện ra một vẻ tươi cười hiếm gặp
Kết quả ngay khi năm đạo độn quang bắn tới cách khoảng hơn bốn mươi trượng đều dừng lại, tất cả độn quang đều thu liễm, hiện ra năm gã tu sĩ
Trong đó Hàn Lập nhận ra được hơn phân nửa.
"Hàn … Hàn sư đệ, là ngươi?"
Đối diện một gã Lam bào trung niên đứng ở xa xa ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Lập, sau khi dừng lại, nhất thời vừa mừng vừa sợ hướng Hàn Lập lớn tiếng nói.
Hắn đúng là Lạc Vân Tông Lữ Lạc, năm đó mời Hàn Lập nhập môn đúng là trưởng lão Lữ Lạc
"Lữ sư huynh, dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Hàn Lập vừa cười vừa nói, hướng về Lữ Lạc ôm quyền nói.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu đã trở về núi, ta tưởng là ai lại có thân thông kinh người như vậy, hoá ra là Hàn huynh ngươi đã tiến giai tới hậu kỳ rồi."
Người nói chính là một gã tu sĩ thân mặc hồng bào, có bộ dạng như trẻ con môi hồng răng trắng, đúng là Cổ Kiếm Môn Hoả Long đồng tử. Nhưng hiện giờ trên mặt hắn hiện lên vẻ quỉ quái
"Lam huynh ngươi cũng đã tiến giai tới trung kỳ cảnh giới rồi sao?"
Hàn Lập liếc mắt đánh giá đồng tử một cái, vừa cười vừa nói.
"Hàn Huynh thực là biết nói đùa, Lam mỗ tiến giai tới trung kỳ như thế nào lại cùng việc đạo hữu trở thành đại tu sĩ có thể đánh đồng?"
Hoả Long đồng tử cố nuốt xuống một ngụm nước miếng, mới ha ha trả lời
Còn lại mấy người lúc này mới mạc nhiên cả kinh đồng thời dùng thần niệm đảo qua Hàn Lập, kết quả mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, thanh âm của Lữ Lạc lại khẽ run run nói.
"Việc này chính là sự thật sao, sư đệ ngươi đã là hậu kỳ đại tu sĩ."
"Đệ lần này du lịch quả thật cũng thu hoạch rất nhiều, mới có thể may mắn đột phá tới hậu kỳ."
Hàn Lập thần sắc không thay đổi, thong dong trả lời.
Lữ Lạc nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Trên mặt hiện ra vẻ tươi cười rạng rỡ.
"Chúc mừng Hàn huynh, không nghĩ tới, mới có hơn trăm năm không gặp mặt, mà Hàn đạo hữu đã tiến một bước dài trên con đường tu tiên, xem ra sau này Vân Mộng nhất mạch của chúng ta có thể uy chấn Thiên Nam rồi."
Nói lời này chính là vị trưởng lão họ Phùng mà Hàn Lập năm đó đã gặp qua một lần ở Bách Xảo Viện, người này sau khi sự kinh ngạc qua đi, liền nhiệt tình nói.
Hàn Lập chỉ mỉm cười gật gật đầu, cũng không có nói thêm gì nữa.
Tuy nói Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ cùng Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ đều gọi là Nguyên Anh tu sĩ, đồng thời vai vế cũng ngang hàng, nhưng sự chênh lệch trong đó, cho dù là ai đi chằng nữa cũng đều nhận thấy rõ ràng.
Những người khắc tự nhiên đứng trước mặt Hàn lập cái đầu cũng phải cúi thấp xuống một ít.
Còn lại hai tên nam tử nguyên anh tu sĩ với gương mặt xa lạ, phân biệt là hai gã trưởng lão vừa mới tiến giai của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện. Hai người này đứng trước mặt Hàn Lập, tự nhiên càng thêm mất tự nhiên, sau khi chào hỏi xong, cũng thức thời không nói thêm lời nào.
"Lam Huynh, Phùng Huynh các người trước tiên hãy về trước đi. Hàn mỗ rời tông môn cũng đã rất nhiều năm rồi, sợ rằng hiện giờ phải về trong tông môn, xum họp mấy ngày, sau đó mới có thể đi tới Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện hội kiến được, mấy vi đạo hữu như vậy thấy thế nào."
Hàn Lập ánh mắt chợt loé lên rồi nói
Hoả Long đồng tử cùng lão giả họ Phùng nghe thấy lời này, cũng không có nhiều lời, liền
tuyên bố sau khi trở về nhất định sẽ cùng các trưởng lão còn lại sẽ tự mình đi tới Lạc Vân Tông bái kiến Hàn Lập. Đợi sau khi được Hàn Lập đồng ý, liền ước định ba ngày sau sẽ tiến tới bái kiến, sau đó tất cả đều cáo lui rồi rời đi.
Trong chớp mặt, ở lại cũng chỉ còn lại một mình Lữ Lạc
"Lữ sư huynh, hai tông khác đều có Nguyên Anh tu sĩ mới tiến giai, sao trong tông môn chúng ta không có Nguyên Anh tu sĩ nào mới tiến giai? lại để sư huynh vất vả tự mình đi nghênh đón tiểu đệ."
Hàn Lập chờ sau khi bốn người kia khống chế độn quang đi xa, mới nhíu mày hướng Lữ Lạc hỏi.
"Thật là hổ thẹn! Bổn tông trong vòng trăm năm nay nhờ vào uy danh của sư đệ, tuy rằng cũng thu được không ít đệ tử có tư chất cũng không tồi, nhưng tu vi lại quá thấp, gần nhất có hy vọng đột phá Nguyên Anh Kỳ thực sự cũng không có mấy người, chỉ có thể chờ mấy tên đệ tử có tư chất tốt dần dần trưởng thành mà thôi, tình hình khi đó khẳng định sẽ được cải thiện dần lên.
A! vị tiểu cô nương này là …"
Lữ Lạc trên mặt hiện vẻ xấu hổ, nhưng ánh mắt sau khi đảo qua Điền Cầm Nhi đứng phía sau Hàn Lập, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đây là một đệ tử ta mới thu được khi đi du lịch, vẫn còn chưa chính thức cử hành nghi lễ bái sư đâu!"
Hàn Lập cười nói.
"Tham kiến …sư bá!"
Điền Cầm Nhi cũng rất nhu thuận, lập tức tiến lên chỉnh đốn lại trang phụ rồi thi lễ. Mặc dù hiện giờ nàng mới chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, nhưng sau khi được Hàn Lập tự mình thu làm môn hạ, vì vậy cũng không lấy tu vi để luận bối phận như các đệ tử bình thường khác, có sự khác biệt.
"Ha ha! mau đứng lên đi. Không nghĩ tới rốt cuộc sư đệ cũng chính thức thu nhận đệ tử rồi. Ta đây phận làm sư bá cũng không có vật gì thích hợp, vậy đem một kiện pháp khí hộ thân mà ta sử dụng đưa cho ngươi đi."
Lữ Lạc cười ha ha nói, một tay đưa tới trữ vật túi ở eo lừng sờ môt cái, nhất thời một quả tinh cầu lấp lánh toả ra hồng quang xuất hiện ở trong tay, sau đó trực tiếp đưa cho Điền Cầm Nhi.
Điền Cầm Nhi đầu tiên là khẽ ngẩn ra, nhưng ngay tức khắc vui sướng rồi thi lễ, mừng rỡ nhận lấp pháp khí này.
Hàn Lập thấy vậy, chỉ cười một tiếng, sau đó hai người liền mang theo Điền Cầm Nhi thẳng tới Lạc Vân Tông phi độn mà đi.
Ở trên đường đi Lữ Lạc bắt đầu kể cho Hàn Lập đại khái một số tình huống của Lạc Vân Tông trong vòng một trăm năm qua. Trong đó chủ yếu là chuyện của Ngân Phát Lão giả Trình sư huynh toạ hoá cùng với việc Nam Cung Uyển vẫn chưa có thể giải khai được phong ấn.
Đối với việc toạ hoá của Ngân phát lão giả Trình sư huynh, trong lòng Hàn Lập sớm đã có dự đoán trước, nhưng khi nghe chính mồm Lữ Lạc kể lại, vẫn không tránh khỏi có chút cảm khái. Dù sao năm đó, vị Trình sư huynh này đối với Hàn Lập cũng không tệ.
Nhưng khi nghe đến Nam Cung Uyển vẫn còn ở trong băng động, trong lòng khẽ trầm xuống, trên mặt lộ ra vài phần khẩn trương.
Nhưng Lữ Lạc lại cười và giải thích:
"Sư đệ cũng không cần lo lắng, mặc dù đệ muội vẫn chưa giải khai được phong ấn, nhưng cũng đã từng tỉnh dậy qua rồi, cũng không có gì đáng ngại xảy ra, chỉ là ở trong động băng tu luyện công pháp nào đó, hiện giờ mà tiến hành giải khai phong ấn, ngược lại sẽ làm cho nàng bao nhiêu công sức lại đổ xuống sông xuống biển. "
"Ngươi ở trong trúc lâu ngẩn ngơ cả một ngày, không biết cảm thụ được cái gì?" Hàn Lập cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại thản nhiên hỏi.
"Ta cũng không biết nữa, nhưng ta cảm giác rất là kỳ quái, có một số cái không thể nói rõ ràng được"
Điền Cầm Nhi lẩm bẩm nói.
"Nơi đó chính là địa phương cư ngụ của một người bạn cũ của ta năm xưa, nàng đồng dạng trên người cũng mang Long Ngâm Chi Thể, hơn nữa trời sinh có thiên phú về Trận Pháp, nhưng lại ra đi khi tuổi còn rất trẻ."
Hàn Lập chậm rãi nói
"A! Sư Phụ sao lúc ấy không xuất thủ cứu nàng?"
Điền Cầm Nhi ngẩn ra hỏi.
"Ta lúc đó ngay cả Kết Đan còn chưa có vượt qua, thì làm sao có thể cứu được nàng. Huống hồ ngày đó nàng gặp phải một việc khác, trong tâm sớm đã không để ý đến việc sống chết. Trận Pháp Thư mà ta đưa ngươi xem chính là một bộ điển tịch về trận pháp nàng năm đó lưu lại. Năm đó ta quen biết được vị Tân đạo hữu này thông qua một vi đạo hữu khác tên là Tề Vân Thiên, lúc ấy ta cũng mới chỉ Trúc Cơ không lâu, trong một lần tham gia đấu giá hội ở dưới lòng đất tại một phường thị …"
Hàn Lập cũng không ngại phiền toái, đem sự việc năm đó, làm như thế nào xảo ngộ Tề Vân Thiên, sau đó lại gặp Tân Như Âm như thế nào, cùng với nguyên nhân hai người làm sao lần lượt ngã xuống (chết đó), một chút cũng không có giấu diếm, từ từ kể lại.
Nói cho tới khi bản thân mình sau khi rời đi, rồi gặp lại hậu nhân thị nữ của Tân Như Âm, mới dừng lại không nói nữa.
Nhưng thiếu nữ khi nghe xong đã sớm trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới thở dài ra một hơi, mắt lộ ra một phần phức tạp nói.
"Nguyên lai là như vậy, chẳng lẽ sư phụ cho rằng ta chính là do người này luân hồi chuyển thế!"
"Vốn ta chỉ có ba phần hoài nghi, nhưng sau khi thấy phản ứng của ngươi ở trong trúc lâu, ta ít nhất có năm phần nắm chắc, nhưng điều này đối với ta như vậy cũng đủ rồi, xem ra việc luân hồi có hơn một nửa thật sự là tồn tại."
Hàn Lập cười hắc hắc nói.
"Vậy sư phụ nhân Cầm Nhi làm đồ đệ, dụng ý …"
Điền Cầm Nhi nghe thấy vậy, có chút bất an hỏi.
"Ngươi yên tâm, ta đúng là thật lòng muốn thu ngươi làm đồ đệ. Năm đó ta cùng Tân đạo hữu cũng coi như có chút giao tình, đối với thiên phú về trận pháp của Tân đạo hữu cũng vô cùng bội phục. Ta nhận ngươi làm đồ đệ, một mặt là nhìn ngươi có thể là đạo hữu chuyển thế, về phương diện khác là muốn bồi dưỡng ngươi về trận pháp chi đạo, muốn cho ngươi trở thành một trận pháp đại sư chân chính, về sau ta có thể có chỗ cần dùng. Đương nhiên, nếu ngươi bây giờ muốn thay đổi chủ ý, không muốn bái sư làm môn hạ của ta, ta cũng có thể đưa ngươi trở lại Loạn Tinh Hải."
Hàn Lập nhìn chằm chặp vào khuôn mặt cô gái, rồi từ từ nói.
"Ta cũng không biết ta có phải thật sự là bạn cũ của sư phụ chuyển thế hay không, nhưng cho dù là thực sự, việc kiếp trước ta một chút cũng không thể nhớ lại. Hiện giờ lấy thân phận là đại tu sĩ của sư phụ lại thu ta một tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ làm đệ tử. Cầm Nhi sao lại không biết tốt xấu, buông bỏ cơ duyên này chứ."
Điền Cầm Nhi vội vàng lắc đầu, ẩn hiện vẻ kinh hoàng, tựa hồ rất sợ Hàn Lập không muốn thu nàng làm đồ đệ.
Dù sao lúc trước nàng cũng vẫn chưa chính thức cử hành lễ bái sư, hiện giờ mới chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.
"Được rồi, nếu ngươi bái sư làm môn hạ của ta, cái khác ta không dám nói, nhưng có thể cho ngươi bình yên tu luyện đến Kết Đan Kỳ thì ta có vài phần nắm chắc."
Hàn Lập khẽ cười rồi nói.
"Cầm Nhi nguyện ý muốn bái người làm sư phụ, tuyệt không có hai lòng."
Thiếu nữ không chút do dự nói.
"Tốt! Chờ khi trở lại Lạc Vân Tông, ta sẽ chính thức đem ngươi thu làm môn hạ. Ta từ trước đến nay thật ra cũng chưa chính thức thu ai làm đồ đệ. Mới chỉ có thu qua một gã ký danh đệ tử, khi trở lại tông ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt."
Hàn Lập nhẹ nhàng cười nói.
(Lúc này Hàn lập đáng yêu thế! ai bảo HL không có tình cảm nào –DG
Biên – Tên Hàn đầu đất này gặp đúng hôm có bão nên mới nhũn ra thôi)
Thiếu nữ nghe thấy vậy, trong lòng liền buông lỏng, trên mặt liền hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Sau đó Hàn lập thúc giục pháp lực lên toàn thân, nhất thời độn quang nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt biết mất ở cuối chân trời.
-------o0o------
Mấy tháng sau, Hàn lập mang theo Điền Cầm Nhi một đường tiến nhập vào trong cảnh nội của Khê Quốc.
Lại qua mấy ngày sau, một đạo thanh hồng chói mắt xuất hiện ở phụ cận Vân Mộng Sơn Mạch, ngay khi cách sơn mạch khoảng cách hơn trăm dặm, đột nhiên một tiếng thét dài từ đạo thanh hồng phát ra.
Tiếng huýt gió thẳng hướng lên chín tầng mây, thanh âm vừa giống tiếng rồng ngâm lại tựa như phượng hót, làm cho các đám mây trên bầu trời một trận dao động, tất cả đều toán loạn quay cuồng bất định.
Thanh hồng cứ một đường độn tốc cực nhanh, không thể tin được, chỉ sau vài cái chớp động liền bay ra xa hơn mười dặm, mà trong tiếng huýt gió ẩn chứa linh lực vô cùng cường đại, tự nhiên đem toàn bộ tam đại tông môn ở trong Vân Mộng Sơn Mạch, tất cả đều kinh động.
Từ Nguyên Anh Kỳ trưởng lão cho tới các đệ tử Luyện khí cùng Trúc Cơ Kỳ xa xa đều nghe thấy được tiếng huýt gió này, sau khi nghe thấy tất cả trong lòng đều có một trận hoảng sợ
Những Nguyên Anh lão quái lúc này không thể ngồi yên, tất cả đều rời khỏi tông môn, tiến tới xem rốt cuộc là vị cao nhân nào giá lâm, đồng thời muốn biết vị đó là ai mà lại ở Vân Mộng Sơn Mạch lại không có cái gì Kiêng nể.
Vì vậy, ngay khi Hàn Lập vừa mới tiến vào sơn mạch khoảng hơn mười dặm, thì có năm đạo độn quang bắn nhanh tới nghênh tiếp, xem ra là Nguyên Anh tu sĩ của tam đại tông môn.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, bời vì sắp gặp lại Nam Cung Uyển lên hắn không thể kiềm chế được tâm tình mới thét dài một tiếng. Nhưng khi thấy năm đạo độn quang rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh lại
Độn quang liền thu liễm lại, tiếng huýt gió cũng dừng lại, người liền hiện ra cùng với Điền Cầm Nhi yên lặng dừng lại, hướng về phía năm đạo độn quang cẩn thận chăm chú ngóng nhìn.
Sau một lát, trên mặt hắn hiện ra một vẻ tươi cười hiếm gặp
Kết quả ngay khi năm đạo độn quang bắn tới cách khoảng hơn bốn mươi trượng đều dừng lại, tất cả độn quang đều thu liễm, hiện ra năm gã tu sĩ
Trong đó Hàn Lập nhận ra được hơn phân nửa.
"Hàn … Hàn sư đệ, là ngươi?"
Đối diện một gã Lam bào trung niên đứng ở xa xa ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Lập, sau khi dừng lại, nhất thời vừa mừng vừa sợ hướng Hàn Lập lớn tiếng nói.
Hắn đúng là Lạc Vân Tông Lữ Lạc, năm đó mời Hàn Lập nhập môn đúng là trưởng lão Lữ Lạc
"Lữ sư huynh, dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Hàn Lập vừa cười vừa nói, hướng về Lữ Lạc ôm quyền nói.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu đã trở về núi, ta tưởng là ai lại có thân thông kinh người như vậy, hoá ra là Hàn huynh ngươi đã tiến giai tới hậu kỳ rồi."
Người nói chính là một gã tu sĩ thân mặc hồng bào, có bộ dạng như trẻ con môi hồng răng trắng, đúng là Cổ Kiếm Môn Hoả Long đồng tử. Nhưng hiện giờ trên mặt hắn hiện lên vẻ quỉ quái
"Lam huynh ngươi cũng đã tiến giai tới trung kỳ cảnh giới rồi sao?"
Hàn Lập liếc mắt đánh giá đồng tử một cái, vừa cười vừa nói.
"Hàn Huynh thực là biết nói đùa, Lam mỗ tiến giai tới trung kỳ như thế nào lại cùng việc đạo hữu trở thành đại tu sĩ có thể đánh đồng?"
Hoả Long đồng tử cố nuốt xuống một ngụm nước miếng, mới ha ha trả lời
Còn lại mấy người lúc này mới mạc nhiên cả kinh đồng thời dùng thần niệm đảo qua Hàn Lập, kết quả mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, thanh âm của Lữ Lạc lại khẽ run run nói.
"Việc này chính là sự thật sao, sư đệ ngươi đã là hậu kỳ đại tu sĩ."
"Đệ lần này du lịch quả thật cũng thu hoạch rất nhiều, mới có thể may mắn đột phá tới hậu kỳ."
Hàn Lập thần sắc không thay đổi, thong dong trả lời.
Lữ Lạc nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Trên mặt hiện ra vẻ tươi cười rạng rỡ.
"Chúc mừng Hàn huynh, không nghĩ tới, mới có hơn trăm năm không gặp mặt, mà Hàn đạo hữu đã tiến một bước dài trên con đường tu tiên, xem ra sau này Vân Mộng nhất mạch của chúng ta có thể uy chấn Thiên Nam rồi."
Nói lời này chính là vị trưởng lão họ Phùng mà Hàn Lập năm đó đã gặp qua một lần ở Bách Xảo Viện, người này sau khi sự kinh ngạc qua đi, liền nhiệt tình nói.
Hàn Lập chỉ mỉm cười gật gật đầu, cũng không có nói thêm gì nữa.
Tuy nói Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ cùng Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ đều gọi là Nguyên Anh tu sĩ, đồng thời vai vế cũng ngang hàng, nhưng sự chênh lệch trong đó, cho dù là ai đi chằng nữa cũng đều nhận thấy rõ ràng.
Những người khắc tự nhiên đứng trước mặt Hàn lập cái đầu cũng phải cúi thấp xuống một ít.
Còn lại hai tên nam tử nguyên anh tu sĩ với gương mặt xa lạ, phân biệt là hai gã trưởng lão vừa mới tiến giai của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện. Hai người này đứng trước mặt Hàn Lập, tự nhiên càng thêm mất tự nhiên, sau khi chào hỏi xong, cũng thức thời không nói thêm lời nào.
"Lam Huynh, Phùng Huynh các người trước tiên hãy về trước đi. Hàn mỗ rời tông môn cũng đã rất nhiều năm rồi, sợ rằng hiện giờ phải về trong tông môn, xum họp mấy ngày, sau đó mới có thể đi tới Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện hội kiến được, mấy vi đạo hữu như vậy thấy thế nào."
Hàn Lập ánh mắt chợt loé lên rồi nói
Hoả Long đồng tử cùng lão giả họ Phùng nghe thấy lời này, cũng không có nhiều lời, liền
tuyên bố sau khi trở về nhất định sẽ cùng các trưởng lão còn lại sẽ tự mình đi tới Lạc Vân Tông bái kiến Hàn Lập. Đợi sau khi được Hàn Lập đồng ý, liền ước định ba ngày sau sẽ tiến tới bái kiến, sau đó tất cả đều cáo lui rồi rời đi.
Trong chớp mặt, ở lại cũng chỉ còn lại một mình Lữ Lạc
"Lữ sư huynh, hai tông khác đều có Nguyên Anh tu sĩ mới tiến giai, sao trong tông môn chúng ta không có Nguyên Anh tu sĩ nào mới tiến giai? lại để sư huynh vất vả tự mình đi nghênh đón tiểu đệ."
Hàn Lập chờ sau khi bốn người kia khống chế độn quang đi xa, mới nhíu mày hướng Lữ Lạc hỏi.
"Thật là hổ thẹn! Bổn tông trong vòng trăm năm nay nhờ vào uy danh của sư đệ, tuy rằng cũng thu được không ít đệ tử có tư chất cũng không tồi, nhưng tu vi lại quá thấp, gần nhất có hy vọng đột phá Nguyên Anh Kỳ thực sự cũng không có mấy người, chỉ có thể chờ mấy tên đệ tử có tư chất tốt dần dần trưởng thành mà thôi, tình hình khi đó khẳng định sẽ được cải thiện dần lên.
A! vị tiểu cô nương này là …"
Lữ Lạc trên mặt hiện vẻ xấu hổ, nhưng ánh mắt sau khi đảo qua Điền Cầm Nhi đứng phía sau Hàn Lập, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đây là một đệ tử ta mới thu được khi đi du lịch, vẫn còn chưa chính thức cử hành nghi lễ bái sư đâu!"
Hàn Lập cười nói.
"Tham kiến …sư bá!"
Điền Cầm Nhi cũng rất nhu thuận, lập tức tiến lên chỉnh đốn lại trang phụ rồi thi lễ. Mặc dù hiện giờ nàng mới chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, nhưng sau khi được Hàn Lập tự mình thu làm môn hạ, vì vậy cũng không lấy tu vi để luận bối phận như các đệ tử bình thường khác, có sự khác biệt.
"Ha ha! mau đứng lên đi. Không nghĩ tới rốt cuộc sư đệ cũng chính thức thu nhận đệ tử rồi. Ta đây phận làm sư bá cũng không có vật gì thích hợp, vậy đem một kiện pháp khí hộ thân mà ta sử dụng đưa cho ngươi đi."
Lữ Lạc cười ha ha nói, một tay đưa tới trữ vật túi ở eo lừng sờ môt cái, nhất thời một quả tinh cầu lấp lánh toả ra hồng quang xuất hiện ở trong tay, sau đó trực tiếp đưa cho Điền Cầm Nhi.
Điền Cầm Nhi đầu tiên là khẽ ngẩn ra, nhưng ngay tức khắc vui sướng rồi thi lễ, mừng rỡ nhận lấp pháp khí này.
Hàn Lập thấy vậy, chỉ cười một tiếng, sau đó hai người liền mang theo Điền Cầm Nhi thẳng tới Lạc Vân Tông phi độn mà đi.
Ở trên đường đi Lữ Lạc bắt đầu kể cho Hàn Lập đại khái một số tình huống của Lạc Vân Tông trong vòng một trăm năm qua. Trong đó chủ yếu là chuyện của Ngân Phát Lão giả Trình sư huynh toạ hoá cùng với việc Nam Cung Uyển vẫn chưa có thể giải khai được phong ấn.
Đối với việc toạ hoá của Ngân phát lão giả Trình sư huynh, trong lòng Hàn Lập sớm đã có dự đoán trước, nhưng khi nghe chính mồm Lữ Lạc kể lại, vẫn không tránh khỏi có chút cảm khái. Dù sao năm đó, vị Trình sư huynh này đối với Hàn Lập cũng không tệ.
Nhưng khi nghe đến Nam Cung Uyển vẫn còn ở trong băng động, trong lòng khẽ trầm xuống, trên mặt lộ ra vài phần khẩn trương.
Nhưng Lữ Lạc lại cười và giải thích:
"Sư đệ cũng không cần lo lắng, mặc dù đệ muội vẫn chưa giải khai được phong ấn, nhưng cũng đã từng tỉnh dậy qua rồi, cũng không có gì đáng ngại xảy ra, chỉ là ở trong động băng tu luyện công pháp nào đó, hiện giờ mà tiến hành giải khai phong ấn, ngược lại sẽ làm cho nàng bao nhiêu công sức lại đổ xuống sông xuống biển. "