Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1169 : Trụy ma dị biến
Ngày đăng: 12:58 19/04/20
Khi Hàn Lập nghe Lữ Lạc nói, trong lòng mới buông lỏng được một chút.
Xem ra so với dự đoán của bản thân cũng không sai lệch nhiều, cho dù không có hắn tự ra tay giải trừ phong ấn, Nam Cung Uyển cũng không bị ảnh hưởng gì. Chẳng qua, nếu phương pháp giải lời nguyền đã tới tay, thì tự nhiên không thể lãng phí được. Vẫn nên thi pháp một lần cho Nam Cung Uyển, để tránh lưu lại hậu quả không tốt về sau.
Ngay trong nháy mắt, trong lòng Hàn Lập đã ra quyết định.
Lúc nói chuyện phiếm, ba người đã đi tới phía trước cấm chế đại trận của Lạc Vân Tông.
Bởi vì ở trên đường, Lữ Lạc đã để lại một đạo truyền âm phù, cho nên khi hai người vừa bay đến, nhất thời toàn bộ đại trận đang tràn ngập trong màn sương mù kỳ ảo lập tức trở nên quay cuồng, dần dần tán loạn rồi biến mất.
Toàn bộ tòa trấn sơn đại trận bắt đầu bị tiêu trừ đi.
Hàn Lập thấy vậy liền cả kinh. Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói gì thì mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dưới sự hướng dẫn của hơn mười Kết Đan Kỳ tu sĩ tất cả đều nhanh chóng tập trung bắn vào sơn môn, ngay tức khắc một đôi đối(câu đối liễn ấy à) từ giữa không trung, phân biệt ra hai bên hiện ra, theo sau đó là một câu hô vang dội khắp nơi của hơn trăm người:
"Đệ tử Lạc Vân Tông, cung nghênh Hàn trưởng lão Nguyên Anh đại thành, quay về sơn môn." Sau những lời ca tụng hoan hỉ, chúng tu sĩ mang vẻ mặt hương phấn hướng về Hàn Lập thi lễ thật sâu. Hiển nhiên việc Hàn lập trở thành hậu kỳ đại tu sĩ đã được Lữ Lạc dùng truyền âm phù báo trước cho chúng đệ tử chuẩn bị tiếp đón.
Cho nên chúng đệ tử mới có thể bày ra nghi thức tiếp đón cực kì phô trương tại sơn môn này.
Nói chung một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đứng ở sơn môn đại biểu cho cái gì, thì chúng đệ tử Lạc Vân Tông đều dị thường hiểu rõ. Chẳng những Lạc Vân Tông lập tức trở thành Thiên Nam siêu cấp tông môn, nguồn tài nguyên tu luyện sẵn có hay chiếm cứ được sẽ vượt xa hơn trước rất nhiều. Bọn họ giờ đã là môn hạ của siêu cấp tông môn, tự nhiên mỗi người đều mừng rỡ như điên.
Hàn Lập hướng về Lữ Lạc ở một bên cười khổ hai tiếng.
"Lữ sư huynh, ta đây không phải là ngoại nhân, không nên dùng mấy nghi thức gây kinh động mọi người đến thế?"
"Ha ha, Hàn sư đệ sao lại nói đâu vậy. Sư đệ tiến giai trở thành đại tu sĩ, đệ tử bổn tông tự nhiên phải tiếp đón long trọng chứ. Thêm môt thời gian nữa, bổn tông còn muốn cử hành một cái đại điển chúc mừng hỉ sự này, đồng thời mời trưởng lão các môn phái khác đến dự lễ. Nếu không sao có thể xứng với thân phận hiện giờ của đệ được." Lữ Lạc cười ha ha rồi nói.
"Tùy sư huynh vậy. Chẳng qua là sư đệ đối với việc này không để ý nhiều lắm, đến lúc đó ra mặt xem như là đủ rồi." Hàn Lập chỉ biết ngậm ngùi bất đắc dĩ mà nói.
Dựa theo lệ thường ở Thiên Nam, nếu có tu sĩ nào tiến giai trở thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đích thật phải cử hành một hồi điển lễ long trọng dị thường, thông báo cho toàn bộ Thiên nam. Làm cho các tông môn khác xác nhận việc này, từ đó về sau xác lập rõ vị thế của vị đại tu sĩ này, cả địa vị siêu cấp tông môn của họ luôn.
Hàn Lập không tiện ra mặt phản đối bèn để lại đám môn ha đệ tử đang vây lấy xung quanh thi lễ, liền nhanh chóng tiến nhập vào nội môn, trực tiếp bước vào trong đại điện.
Hàn Lập ngồi ngay vị trí ở giữa đại điện, Lữ Lạc tuy cùng ngồi một chỗ với hắn nhưng xem ra hơi chật một chút. Hết thảy mọi việc đều lấy bộ dáng hắn làm chủ.
Thấy vậy, Hàn Lập cũng chưa vội nói ra tông môn mình còn một hai đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác, nếu không phải xem việc của hắn làm đầu chỉ sợ tông môn ngược lại sẽ gặp phải vấn đề khác lớn hơn nhiều. Nói cách khác, không chỉ có môn hạ đệ tử hoảng sợ, các tông môn tu tiên khác cũng kinh nghi, sớm muộn gì đều xảy ra nhiễu loạn.
Vì vậy mà Hàn Lập không có từ chối, chỉ lẳng lặng nhận thức về điều này. Bất quá hắn vẫn ngồi ở giữa đại điện mà chưa nói một lời nào cả.
Dù sao đã nhiều năm rồi hắn chưa trở về, hơn nửa trước đây cũng không hề quan tâm đến sự vật gì bên trong nội môn, tự nhiên hết thảy mọi việc đều giao cho vị sư huynh họ Lữ, xử lí mọi việc sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, trình độ tu vi của Lữ Lạc ở mức Nguyên Anh tuy không xuất sắc lắm, nhưng xử lí mọi việc trong nội môn rất gọn gàng ngăn nắp. Trước hết, để cho đám đệ tử Kết Đan kỳ vào trong, nhất nhất tam kiến Hàn Lập một chút. Sau đó mới thông báo chính thức tin tức Hàn Lập tiến giai trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Tiếp theo phân công ngay đám đệ tử đang tràn ngập hương phấn đó một vài nhiệm vụ, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị cho lễ đại điển vô cùng đặc biệt này.
Hàn Lập ung dung ngồi trên ghế, ánh mắt lướt nhẹ qua chúng đệ tử ở phía dưới.
Có tư cách đứng ở đây, đại bộ phận đều là đệ tử Kết Đan Kỳ, một ít trong đó là vài tên Trúc Cơ Kỳ, tất cả đều là những tu sĩ chuyên môn phụ trách những tục sự chấp sự trọng yếu của tông môn.
Vô luận ánh mắt hắn quét đến tên đệ tử nào, kẻ đó cũng không dám nhìn vào trực diện, chỉ có thể cúi đầu xuống tiếp tục công việc, đối với hắn vạn phần tôn kính.
Sau vài lần lướt qua, Hàn Lập lại phát hiện trong đám người phía dưới không có vị đệ tử kí danh Liễu Ngọc của mình cùng với nữ tử họ Tống Bạch Phượng Phong.
Trong lòng hắn ngẩn ra, có chút kỳ quái.
Sau khi Lữ Lạc đã phân phó xong, chúng đệ tử đều cung kính lĩnh mệnh rời khỏi đại điện, bắt đầu chuẩn bị cho đại điển vào mấy tháng sau.
"Lữ sư huynh, hình như ta không thấy Tống sư điệt a, chẳng lẽ sư điệt có chuyện quan trọng khác phải xuất môn?"
Lữ Lạc nghe vậy chỉ cười nhẹ, nói.
"Ha ha, Hàn sư đệ có điều không biết, Tống sư điệt đã đi Trụy Ma Cốc rồi. Tựa hồ như nàng muốn luyện chế loại linh đan nào đó, nhưng vì thiếu khuyết đi một loại linh thảo quý hiếm, giới linh thảo ở bên ngoài cũng đã sớm diệt sạch, đúng lúc lại có người từ trong Trụy Ma Cốc lấy được loại linh dược này."
"Vào Trụy Ma Cốc?" Hàn Lập nghe vậy liền biến sắc.
"Sư đệ yên tâm, loại linh dược này chỉ cần đến bên ngoài Trụy Ma Cốc là tìm được, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà sau cái lần các ngươi xông qua, nội môn Trụy Ma Cốc tuy vẫn nguy hiểm nhưng cấm chế ở bên ngoài đã yếu bớt nhiều năm rồi, làm cho không gian liệt phùng thất tung theo, ngay cả dấu vết cũng không thấy. Ở vùng ngoại vi ngoại trừ một vài khu cần cẩn thận với đám yêu thú ẩn giấu gần đó thì không còn khu vực nào nguy hiểm nữa. Mấy chục năm nay đã có không ít tu sĩ tìm kiếm ở ngoại cốc, hưởng được nhiều ưu đãi rồi đấy. À đúng rồi, Liễu sư điệt cùng với thị thiếp của sư đệ cũng đồng thời đi theo. Ba người đều đạt tu vi Kết Đan Kỳ, trong người mang theo nhiều món bảo vật khá tốt, hẳn là vô sự." Lữ Lạc vội vàng giải thích.
"Trụy Ma Cốc đã biến hóa, Liễu Ngọc cùng Mộ Phái Linh cũng đi nữa?" Hàn Lập có chút kinh ngạc thì thầm.
"Không biết sư đệ đã dùng linh đan diệu dược gì cho người thị thiếp của ngươi mà chỉ trong vòng trăm năm liền tiến giai lên Kết Đan trung kỳ. Tu luyện nhanh như vậy đến cả ta cũng phải kinh hãi không thôi, nói không chừng là nàng có thể tiến thêm một bậc nữa, trở thành tu sĩ Nguyên Anh Kỳ." Lữ Lạc mang dáng vẻ vừa tiếc nuối vừa kì quái nói.
"Ta có lưu lại vài đan dược trọng yếu, với tư chất của Phái Linh sẽ không có vấn đề gì đâu." Hàn Lập trong miệng khẽ thì thào, sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ lại lúc trước hắn chỉ định đến Đại Tấn khoảng mười năm rồi phản hồi, cho nên chỉ lưu lại một lượng đan dược không nhiều lắm.
Nếu nàng không ngừng liên tục dùng linh đan, thì trong vòng trăm năm tu vi tiến giai đến Kết Đan hậu kỳ không chừng cũng có thể.
Chẳng qua, hắn hiện tại đã muốn tự hành đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, ngạch nổi Điên Phượng Bồi Nguyên Anh Công chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới sử dụng được, những tính toán ban đầu thật sự đã trở nên khó dùng, bây giờ việc xử lí nàng như thế nào, hắn phải cân nhắc lại một cách kĩ lưỡng.
Dù sao mỗi người nơi này đều biết nàng chính là thị thiếp của mình, cho dù nàng có quyết tâm chạy khỏi đây, tuyệt đối sẽ không có gã nam tu nào dám ăn gan hùm, mạo hiểm đắc tội với một đại tu sĩ, cùng với nàng có những quan hệ mờ ám.
Hàn Lập sau một hồi cân nhắc băn khoăn, hướng về Lữ Lạc hàn huyên thêm chốc lát, rồi đột nhiên đứng dậy cáo từ, nói là phải đi xem tình hình của Nam Cung Uyển.
Lữ Lạc tự nhiên sẽ không ngăn trở hắn, vì thế mà hắn để Điền Cầm nhi tạm thời ở lại đại điện, tự bản thân sẽ lên đường thẳng tới nội môn cấm địa.
Một lát công phu sau, Hàn Lập đã xuất hiện ở trước mặt thạch thất ở cấm địa, tâm tình chợt dâng lên một hồi kích động, sau khi giải trừ cấm chế trên cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Thạch thất vẫn duy trì vẻ sạch sẽ dị thường, hết thảy tình cảnh đều giống với năm đó khi hắn rời đi, màn băng bích mang màu sắc long lánh vẫn đang vươn mình vững chải ở thạch môn đối diện.
Duy nhất một điểm không đồng nhất là trong màn băng bích đó, bộ dáng Nam Cung Uyển đã khôi phục lại dung mạo tuyệt thế khi xưa, giờ phút này trên khuôn mặt kiều diễm này đôi mắt tuyệt đẹp vẫn đang nhắm chặt, như muốn ngủ say đi không bao giờ tỉnh lại.
Thân hình Hàn Lập nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, thân thể thuấn di lập tức hiện ra trước màn băng bích đó.
Hắn kinh ngạc nhìn vào nữ tử trong băng bích, thần sắc nhất thời trở nên phức tạp dị thường.
Đúng lúc này, giai nhân trong băng bích chợt khẽ động hàng lông mi dài, chậm rãi mở hai mắt ra, ngay vừa lúc đối diện với ánh mắt Hàn Lập, cả hai nhìn vào nhau.
Nhất thời hai người kinh ngạc nhìn vào nhau, không nói được lời nào.
Một hồi thật lâu sau, nữ tử bỗng nhiên cười nhợt nhạt, rồi ôn nhu nói.
"Chàng đã trở về. Lần này, thật sự đúng là chàng!"(câu gì khó hiểu vậy: lần này, vất vả??) (à còn nữa, mấy đoạn như vầy nên để câu nói nhân vật ra sau sẽ hay hơn chứ)
Ở trong Trụy Ma Cốc sâu hút, tại một nơi không rõ tên gọi lấy tòa đại sơn làm chỗ dựa, đột nhiên truyền lại một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một cỗ hắc khí nồng đậm từ một động vô danh nào đó bốc lên cuồn cuộn, rồi lập tức nhoáng lên một cái, từng trận hắc khí xoay điên cuồng trong nháy mắt đã tràn ngập cả mấy trăm trượng chiều rộng, cơ hồ như muốn đem nửa bầu trời che kín hoàn toàn đi, khiến cho ai thấy cũng phải liên tưởng đến cảnh cự đại yêu ma chuẩn bị hạ thế, thanh thế cực kỳ kinh người.
"Hắc hắc, chỉ cần sử dụng lượng ma khí còn lưu lại của gã Cổ Ma kia, trong vòng trăm năm là có thể tiến giai lên Nguyên Anh trung kỳ, ngay cả Huyền Âm ma khí cũng tu luyện tới hai tầng cuối cùng. Mạo hiểm đến Trụy Ma Cốc lớn đến như vậy, quả nhiên là quyết định chính xác. Nếu như ở trong cốc mà còn tìm thêm được vài món bảo vật thì cho dù lần sau có gặp lại hắn, ta bất tất phải sợ hãi. Sau đó, lại tìm cách lẻn vào Ma Uyên vạn trượng, mượn dùng ma khí trong đó quán chú khối thể ma thi này thêm một thời gian, nói không chừng có thể đột phá được cả Nguyên Anh hậu kỳ nữa."
"Ha ha, đám ma tu kia sợ ma khí nổ cho tan xác, nhưng thân ta là ma thi, không có gì phải sợ cả. Đến lúc đó, khi đã tiến giai hậu kỳ thành công thì việc giết hắn, cắn nuốt lấy Nguyên Thần của hắn sẽ dễ như trở bàn tay. Khi đó ta chính là hắn, hắn chính là ta, trong thiên hạ chỉ có thể có một Hàn Lập mà thôi!" Một âm thanh khô khốc từ luồng hắc khí ầm ầm truyền ra, tức thì người này trở nên điên cuồng cười loạn lên. Sau đó hắc khí đột nhiên tuôn ra một trận thẳng đến một phương nào đó cuồn cuộn bay đi.
Trong nháy mắt bên ngoài Trụy Ma Cốc đã không còn bóng dáng của kẻ nào nữa, nhưng một nơi nào đó trong rừng trúc, một đoàn hồng quang vụt hiện lên, sau một cái xoay nhanh, liền như tia chớp vội vàng vụt mất.
Sau đó một tiếng quát vang lên, bỗng nhiên từ rừng trúc bắn ra ba đạo sắc kiếm quang khác nhau nhanh chóng đuổi theo luồng hồng quang với một tốc độ kinh người.
Ba đạo kiếm quang nhanh chóng bao lấy xung quanh, từ trong hồng quang liền truyền ra một tiếng oa oa, vô cùng kì quái. Ngay sau đó thân hình hơn một trượng của con quái điểu theo ánh lửa, rơi thẳng xuống dưới.
Một đạo quang bạch hồng từ rừng trúc phóng ra, rồi lóe lên hiện ngay tại nơi con quái điểu rơi xuống, đó là một nữ tử xinh đẹp mặc bạch sam.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vào hư không khẽ chộp một cái, nhất thời thân thể của quái điểu hóa thành một đóa tử sắc linh thảo, bị nàng giữ chặt vào tay.
Xem ra so với dự đoán của bản thân cũng không sai lệch nhiều, cho dù không có hắn tự ra tay giải trừ phong ấn, Nam Cung Uyển cũng không bị ảnh hưởng gì. Chẳng qua, nếu phương pháp giải lời nguyền đã tới tay, thì tự nhiên không thể lãng phí được. Vẫn nên thi pháp một lần cho Nam Cung Uyển, để tránh lưu lại hậu quả không tốt về sau.
Ngay trong nháy mắt, trong lòng Hàn Lập đã ra quyết định.
Lúc nói chuyện phiếm, ba người đã đi tới phía trước cấm chế đại trận của Lạc Vân Tông.
Bởi vì ở trên đường, Lữ Lạc đã để lại một đạo truyền âm phù, cho nên khi hai người vừa bay đến, nhất thời toàn bộ đại trận đang tràn ngập trong màn sương mù kỳ ảo lập tức trở nên quay cuồng, dần dần tán loạn rồi biến mất.
Toàn bộ tòa trấn sơn đại trận bắt đầu bị tiêu trừ đi.
Hàn Lập thấy vậy liền cả kinh. Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói gì thì mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dưới sự hướng dẫn của hơn mười Kết Đan Kỳ tu sĩ tất cả đều nhanh chóng tập trung bắn vào sơn môn, ngay tức khắc một đôi đối(câu đối liễn ấy à) từ giữa không trung, phân biệt ra hai bên hiện ra, theo sau đó là một câu hô vang dội khắp nơi của hơn trăm người:
"Đệ tử Lạc Vân Tông, cung nghênh Hàn trưởng lão Nguyên Anh đại thành, quay về sơn môn." Sau những lời ca tụng hoan hỉ, chúng tu sĩ mang vẻ mặt hương phấn hướng về Hàn Lập thi lễ thật sâu. Hiển nhiên việc Hàn lập trở thành hậu kỳ đại tu sĩ đã được Lữ Lạc dùng truyền âm phù báo trước cho chúng đệ tử chuẩn bị tiếp đón.
Cho nên chúng đệ tử mới có thể bày ra nghi thức tiếp đón cực kì phô trương tại sơn môn này.
Nói chung một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đứng ở sơn môn đại biểu cho cái gì, thì chúng đệ tử Lạc Vân Tông đều dị thường hiểu rõ. Chẳng những Lạc Vân Tông lập tức trở thành Thiên Nam siêu cấp tông môn, nguồn tài nguyên tu luyện sẵn có hay chiếm cứ được sẽ vượt xa hơn trước rất nhiều. Bọn họ giờ đã là môn hạ của siêu cấp tông môn, tự nhiên mỗi người đều mừng rỡ như điên.
Hàn Lập hướng về Lữ Lạc ở một bên cười khổ hai tiếng.
"Lữ sư huynh, ta đây không phải là ngoại nhân, không nên dùng mấy nghi thức gây kinh động mọi người đến thế?"
"Ha ha, Hàn sư đệ sao lại nói đâu vậy. Sư đệ tiến giai trở thành đại tu sĩ, đệ tử bổn tông tự nhiên phải tiếp đón long trọng chứ. Thêm môt thời gian nữa, bổn tông còn muốn cử hành một cái đại điển chúc mừng hỉ sự này, đồng thời mời trưởng lão các môn phái khác đến dự lễ. Nếu không sao có thể xứng với thân phận hiện giờ của đệ được." Lữ Lạc cười ha ha rồi nói.
"Tùy sư huynh vậy. Chẳng qua là sư đệ đối với việc này không để ý nhiều lắm, đến lúc đó ra mặt xem như là đủ rồi." Hàn Lập chỉ biết ngậm ngùi bất đắc dĩ mà nói.
Dựa theo lệ thường ở Thiên Nam, nếu có tu sĩ nào tiến giai trở thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đích thật phải cử hành một hồi điển lễ long trọng dị thường, thông báo cho toàn bộ Thiên nam. Làm cho các tông môn khác xác nhận việc này, từ đó về sau xác lập rõ vị thế của vị đại tu sĩ này, cả địa vị siêu cấp tông môn của họ luôn.
Hàn Lập không tiện ra mặt phản đối bèn để lại đám môn ha đệ tử đang vây lấy xung quanh thi lễ, liền nhanh chóng tiến nhập vào nội môn, trực tiếp bước vào trong đại điện.
Hàn Lập ngồi ngay vị trí ở giữa đại điện, Lữ Lạc tuy cùng ngồi một chỗ với hắn nhưng xem ra hơi chật một chút. Hết thảy mọi việc đều lấy bộ dáng hắn làm chủ.
Thấy vậy, Hàn Lập cũng chưa vội nói ra tông môn mình còn một hai đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác, nếu không phải xem việc của hắn làm đầu chỉ sợ tông môn ngược lại sẽ gặp phải vấn đề khác lớn hơn nhiều. Nói cách khác, không chỉ có môn hạ đệ tử hoảng sợ, các tông môn tu tiên khác cũng kinh nghi, sớm muộn gì đều xảy ra nhiễu loạn.
Vì vậy mà Hàn Lập không có từ chối, chỉ lẳng lặng nhận thức về điều này. Bất quá hắn vẫn ngồi ở giữa đại điện mà chưa nói một lời nào cả.
Dù sao đã nhiều năm rồi hắn chưa trở về, hơn nửa trước đây cũng không hề quan tâm đến sự vật gì bên trong nội môn, tự nhiên hết thảy mọi việc đều giao cho vị sư huynh họ Lữ, xử lí mọi việc sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, trình độ tu vi của Lữ Lạc ở mức Nguyên Anh tuy không xuất sắc lắm, nhưng xử lí mọi việc trong nội môn rất gọn gàng ngăn nắp. Trước hết, để cho đám đệ tử Kết Đan kỳ vào trong, nhất nhất tam kiến Hàn Lập một chút. Sau đó mới thông báo chính thức tin tức Hàn Lập tiến giai trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Tiếp theo phân công ngay đám đệ tử đang tràn ngập hương phấn đó một vài nhiệm vụ, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị cho lễ đại điển vô cùng đặc biệt này.
Hàn Lập ung dung ngồi trên ghế, ánh mắt lướt nhẹ qua chúng đệ tử ở phía dưới.
Có tư cách đứng ở đây, đại bộ phận đều là đệ tử Kết Đan Kỳ, một ít trong đó là vài tên Trúc Cơ Kỳ, tất cả đều là những tu sĩ chuyên môn phụ trách những tục sự chấp sự trọng yếu của tông môn.
Vô luận ánh mắt hắn quét đến tên đệ tử nào, kẻ đó cũng không dám nhìn vào trực diện, chỉ có thể cúi đầu xuống tiếp tục công việc, đối với hắn vạn phần tôn kính.
Sau vài lần lướt qua, Hàn Lập lại phát hiện trong đám người phía dưới không có vị đệ tử kí danh Liễu Ngọc của mình cùng với nữ tử họ Tống Bạch Phượng Phong.
Trong lòng hắn ngẩn ra, có chút kỳ quái.
Sau khi Lữ Lạc đã phân phó xong, chúng đệ tử đều cung kính lĩnh mệnh rời khỏi đại điện, bắt đầu chuẩn bị cho đại điển vào mấy tháng sau.
"Lữ sư huynh, hình như ta không thấy Tống sư điệt a, chẳng lẽ sư điệt có chuyện quan trọng khác phải xuất môn?"
Lữ Lạc nghe vậy chỉ cười nhẹ, nói.
"Ha ha, Hàn sư đệ có điều không biết, Tống sư điệt đã đi Trụy Ma Cốc rồi. Tựa hồ như nàng muốn luyện chế loại linh đan nào đó, nhưng vì thiếu khuyết đi một loại linh thảo quý hiếm, giới linh thảo ở bên ngoài cũng đã sớm diệt sạch, đúng lúc lại có người từ trong Trụy Ma Cốc lấy được loại linh dược này."
"Vào Trụy Ma Cốc?" Hàn Lập nghe vậy liền biến sắc.
"Sư đệ yên tâm, loại linh dược này chỉ cần đến bên ngoài Trụy Ma Cốc là tìm được, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà sau cái lần các ngươi xông qua, nội môn Trụy Ma Cốc tuy vẫn nguy hiểm nhưng cấm chế ở bên ngoài đã yếu bớt nhiều năm rồi, làm cho không gian liệt phùng thất tung theo, ngay cả dấu vết cũng không thấy. Ở vùng ngoại vi ngoại trừ một vài khu cần cẩn thận với đám yêu thú ẩn giấu gần đó thì không còn khu vực nào nguy hiểm nữa. Mấy chục năm nay đã có không ít tu sĩ tìm kiếm ở ngoại cốc, hưởng được nhiều ưu đãi rồi đấy. À đúng rồi, Liễu sư điệt cùng với thị thiếp của sư đệ cũng đồng thời đi theo. Ba người đều đạt tu vi Kết Đan Kỳ, trong người mang theo nhiều món bảo vật khá tốt, hẳn là vô sự." Lữ Lạc vội vàng giải thích.
"Trụy Ma Cốc đã biến hóa, Liễu Ngọc cùng Mộ Phái Linh cũng đi nữa?" Hàn Lập có chút kinh ngạc thì thầm.
"Không biết sư đệ đã dùng linh đan diệu dược gì cho người thị thiếp của ngươi mà chỉ trong vòng trăm năm liền tiến giai lên Kết Đan trung kỳ. Tu luyện nhanh như vậy đến cả ta cũng phải kinh hãi không thôi, nói không chừng là nàng có thể tiến thêm một bậc nữa, trở thành tu sĩ Nguyên Anh Kỳ." Lữ Lạc mang dáng vẻ vừa tiếc nuối vừa kì quái nói.
"Ta có lưu lại vài đan dược trọng yếu, với tư chất của Phái Linh sẽ không có vấn đề gì đâu." Hàn Lập trong miệng khẽ thì thào, sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ lại lúc trước hắn chỉ định đến Đại Tấn khoảng mười năm rồi phản hồi, cho nên chỉ lưu lại một lượng đan dược không nhiều lắm.
Nếu nàng không ngừng liên tục dùng linh đan, thì trong vòng trăm năm tu vi tiến giai đến Kết Đan hậu kỳ không chừng cũng có thể.
Chẳng qua, hắn hiện tại đã muốn tự hành đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, ngạch nổi Điên Phượng Bồi Nguyên Anh Công chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới sử dụng được, những tính toán ban đầu thật sự đã trở nên khó dùng, bây giờ việc xử lí nàng như thế nào, hắn phải cân nhắc lại một cách kĩ lưỡng.
Dù sao mỗi người nơi này đều biết nàng chính là thị thiếp của mình, cho dù nàng có quyết tâm chạy khỏi đây, tuyệt đối sẽ không có gã nam tu nào dám ăn gan hùm, mạo hiểm đắc tội với một đại tu sĩ, cùng với nàng có những quan hệ mờ ám.
Hàn Lập sau một hồi cân nhắc băn khoăn, hướng về Lữ Lạc hàn huyên thêm chốc lát, rồi đột nhiên đứng dậy cáo từ, nói là phải đi xem tình hình của Nam Cung Uyển.
Lữ Lạc tự nhiên sẽ không ngăn trở hắn, vì thế mà hắn để Điền Cầm nhi tạm thời ở lại đại điện, tự bản thân sẽ lên đường thẳng tới nội môn cấm địa.
Một lát công phu sau, Hàn Lập đã xuất hiện ở trước mặt thạch thất ở cấm địa, tâm tình chợt dâng lên một hồi kích động, sau khi giải trừ cấm chế trên cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Thạch thất vẫn duy trì vẻ sạch sẽ dị thường, hết thảy tình cảnh đều giống với năm đó khi hắn rời đi, màn băng bích mang màu sắc long lánh vẫn đang vươn mình vững chải ở thạch môn đối diện.
Duy nhất một điểm không đồng nhất là trong màn băng bích đó, bộ dáng Nam Cung Uyển đã khôi phục lại dung mạo tuyệt thế khi xưa, giờ phút này trên khuôn mặt kiều diễm này đôi mắt tuyệt đẹp vẫn đang nhắm chặt, như muốn ngủ say đi không bao giờ tỉnh lại.
Thân hình Hàn Lập nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, thân thể thuấn di lập tức hiện ra trước màn băng bích đó.
Hắn kinh ngạc nhìn vào nữ tử trong băng bích, thần sắc nhất thời trở nên phức tạp dị thường.
Đúng lúc này, giai nhân trong băng bích chợt khẽ động hàng lông mi dài, chậm rãi mở hai mắt ra, ngay vừa lúc đối diện với ánh mắt Hàn Lập, cả hai nhìn vào nhau.
Nhất thời hai người kinh ngạc nhìn vào nhau, không nói được lời nào.
Một hồi thật lâu sau, nữ tử bỗng nhiên cười nhợt nhạt, rồi ôn nhu nói.
"Chàng đã trở về. Lần này, thật sự đúng là chàng!"(câu gì khó hiểu vậy: lần này, vất vả??) (à còn nữa, mấy đoạn như vầy nên để câu nói nhân vật ra sau sẽ hay hơn chứ)
Ở trong Trụy Ma Cốc sâu hút, tại một nơi không rõ tên gọi lấy tòa đại sơn làm chỗ dựa, đột nhiên truyền lại một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một cỗ hắc khí nồng đậm từ một động vô danh nào đó bốc lên cuồn cuộn, rồi lập tức nhoáng lên một cái, từng trận hắc khí xoay điên cuồng trong nháy mắt đã tràn ngập cả mấy trăm trượng chiều rộng, cơ hồ như muốn đem nửa bầu trời che kín hoàn toàn đi, khiến cho ai thấy cũng phải liên tưởng đến cảnh cự đại yêu ma chuẩn bị hạ thế, thanh thế cực kỳ kinh người.
"Hắc hắc, chỉ cần sử dụng lượng ma khí còn lưu lại của gã Cổ Ma kia, trong vòng trăm năm là có thể tiến giai lên Nguyên Anh trung kỳ, ngay cả Huyền Âm ma khí cũng tu luyện tới hai tầng cuối cùng. Mạo hiểm đến Trụy Ma Cốc lớn đến như vậy, quả nhiên là quyết định chính xác. Nếu như ở trong cốc mà còn tìm thêm được vài món bảo vật thì cho dù lần sau có gặp lại hắn, ta bất tất phải sợ hãi. Sau đó, lại tìm cách lẻn vào Ma Uyên vạn trượng, mượn dùng ma khí trong đó quán chú khối thể ma thi này thêm một thời gian, nói không chừng có thể đột phá được cả Nguyên Anh hậu kỳ nữa."
"Ha ha, đám ma tu kia sợ ma khí nổ cho tan xác, nhưng thân ta là ma thi, không có gì phải sợ cả. Đến lúc đó, khi đã tiến giai hậu kỳ thành công thì việc giết hắn, cắn nuốt lấy Nguyên Thần của hắn sẽ dễ như trở bàn tay. Khi đó ta chính là hắn, hắn chính là ta, trong thiên hạ chỉ có thể có một Hàn Lập mà thôi!" Một âm thanh khô khốc từ luồng hắc khí ầm ầm truyền ra, tức thì người này trở nên điên cuồng cười loạn lên. Sau đó hắc khí đột nhiên tuôn ra một trận thẳng đến một phương nào đó cuồn cuộn bay đi.
Trong nháy mắt bên ngoài Trụy Ma Cốc đã không còn bóng dáng của kẻ nào nữa, nhưng một nơi nào đó trong rừng trúc, một đoàn hồng quang vụt hiện lên, sau một cái xoay nhanh, liền như tia chớp vội vàng vụt mất.
Sau đó một tiếng quát vang lên, bỗng nhiên từ rừng trúc bắn ra ba đạo sắc kiếm quang khác nhau nhanh chóng đuổi theo luồng hồng quang với một tốc độ kinh người.
Ba đạo kiếm quang nhanh chóng bao lấy xung quanh, từ trong hồng quang liền truyền ra một tiếng oa oa, vô cùng kì quái. Ngay sau đó thân hình hơn một trượng của con quái điểu theo ánh lửa, rơi thẳng xuống dưới.
Một đạo quang bạch hồng từ rừng trúc phóng ra, rồi lóe lên hiện ngay tại nơi con quái điểu rơi xuống, đó là một nữ tử xinh đẹp mặc bạch sam.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vào hư không khẽ chộp một cái, nhất thời thân thể của quái điểu hóa thành một đóa tử sắc linh thảo, bị nàng giữ chặt vào tay.