Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1505 : Thực lực của Hàn Lập

Ngày đăng: 13:02 19/04/20

Nghe huyết bào nhân nói vậy, mỹ phụ đầu bạc nhíu mày, ánh mắt không ngừng chớp động.

"Nói tới việc đi ma phần, sợ rằng trì hoãn không ít thời gian. Vạn nhất viện quân Phù Du Tộc bỗng nhiên đuổi tới thì ai cũng không thể rời đi." Lục Túc lên tiếng.

"Hắc hắc, nếu Phù Du Tộc có thể tiến vào không gian này nhanh như vậy thì tên Phù Du Tộc còn sót lại phụ thần vào khôi lỗi kia cũng không cần liều mạng với chúng ta như vậy. Lúc đó hắn cứ ngồi yên chờ viện quân tới chẳng phải tốt hơn sao. Trong khoảng thời gian ngắn Phù Du Tộc có người tiến nhập vào đây được hay không đương nhiên là khó đoán được nên việc này quả có chút mạo hiểm; nhưng Lục Túc huynh đã độc hưởng Minh Hà thần nhũ nên ta cảm thấy huynh có mạo hiểm cùng chúng ta một chút cũng không có gì quá khó chứ?" Huyết bào nhân cười hắc hắc.

Vẻ mặt Lục Túc không chút biểu tình, nhưng ánh mắt liên tục chuyển động cân nhắc lợi hại. Sau một lúc mới chậm rãi nói:

"Được! Ta cùng các ngươi đến ma phần một chuyến. Nhưng chỉ có thể giúp thu lấy hai kiện ma khí, muốn bảo vật nhiều hơn nữa thì đạo hữu cần trông chờ vào bản lĩnh của chính mình."

"Ha ha, một lời đã định! Về phần Thối Tinh Chuyên này tại hạ tin tưởng lời của Lục Túc huynh nên không cần xuất thủ." Huyết bào nhân cười ha hả, thân hình tự động lui về đằng sau mấy trượng.

Hình dáng tử huyết khôi lỗi lúc này thu nhỏ lại không lớn hơn thường nhân bao nhiêu cũng đồng dạng lui về đằng sau vài bước.

"Lam đạo hữu, ngươi định thế nào?" Thấy Địa Huyết lão quái đã đồng ý với điều kiện đề ra, Lục Túc chuyển mắt nhìn về phía mỹ phụ đầu bạc, trong mắt ẩn ẩn lệ mang.

"Điều kiện của ta cũng giống như Địa Huyết đạo hữu, chẳng qua ta còn muốn thử xem Thối Tinh Chuyên này có thật là không thể phá vỡ hay không." Đồng tử mỹ phụ đầu bạc co rút lại, do dự một chút rồi nhạt giọng nói.

"Có thể! Đạo hữu ra tay công kích đi." Lúc Túc lập tức đáp ứng rồi lùi lại đằng sau. Khối Thối Tinh Chuyên kia bay lên trên cao cách đỉnh đầu hắn bảy tám trượng, huyền phù bất động.

Mỹ phụ đầu bạc nhìn chằm chằm vào Thối Tinh Chuyên, mục quang nóng bỏng. Đoạn phất tay áo, tám gã quỷ vương nháy mắt liền nhập lên người bà ta.

Hắc quang chớp động, trên người mỹ phụ đầu bạc đã có thêm một tầng hắc sắc chiến giáp, trong tay cầm một cây quái chùy.

Cánh tay khẽ chuyển động, nhất thời một trận quái khiếu từ trên chùy phát ra, tám bóng ảnh khô lâu tại đầu chùy cũng bùng sáng.

Lục Túc đảo mắt qua quái chùy, thanh âm không chút thay đổi:

"Bảo vật này của đạo hữu tuy thần thông không nhỏ nhưng cũng không thể phá vỡ Thối Tinh Chuyên. Chẳng qua như trước đã nói, Lam đạo hữu chỉ nên công kích Thối Tinh Chuyên, nếu trong lúc công kích mà động tay chân hay làm điều gì khác thì đừng trách tại hạ trở mặt vô tình."

"Có thể phá vỡ hay không để lát nữa rồi hãy nói." Mỹ phụ đầu bạc căn bản không để ý tới lời uy hiếp của Lục Túc, lập tức ném quái chùy về phía đối diện.

Trong phút chốc, quỷ khí dày đặc, âm phong cuồn cuộn! Quái chùy nhanh chóng phóng lớn lên, tám đầu khô lâu khảm trên bề mặt không ngừng há miệng phát ra từng tráng quái khiếu.

Tiếp theo, từng đoàn lục diễm bỗng chốc bùng lên tại phụ cận đầu chùy, đem cả quái chùy hóa thành một hỏa cầu cực lớn.

Lục diễm này tựa hồ có uy lực không nhỏ, dưới sức lửa thiêu đốt của nó cả không gian xung quanh đều trở lên vặn vẹo mơ hồ.

Sắc mặt Lục Túc vẫn không chút thay đổi, khoanh tay đứng yên chờ mỹ phụ đầu bạc ra tay.

Huyết bào nhân thấy uy thế quái chùy thì hai mắt nhíu lại, huyết quang lập lòe đầy vẻ quỷ dị.

Mỹ phụ hét lớn một tiếng!

Quái chùy quay tròn một vòng rồi cuồng mãnh nện xuống khối chuyên lớn độ một xích kia.

Chỉ là trên đường cự chuy hạ xuống thì thân chùy đột nhiên rung lên, lục diễm tăng vọt biến hóa thành hàng trăm chùy ảnh từ bốn phương tám hướng đồng thời nện tới mặt chuyên.

Một kích này cơ hồ tương đương với hơn trăm đòn tấn công cùng một lúc.

Ánh mắt Lục Túc ngẩn ra nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch cười nhạt.

Tiếng nổ "ầm ầm" trên không trung vang lên liên miên không dứt, phảng phất như có hàng trăm tia sét đồng thời nổ vang khiến cho không khí quanh đó đều ông ông chấn động.

Sắc mặt huyết bào nhân khẽ biến.

Lúc chùy này đối kháng với hắc sắc quang trận dưới cung điện ngầm vẫn chưa thể hiện nhiều uy năng, nhưng đòn công kích hiện tại lại có thanh thế lớn đến vậy!

Còn về phần Thối Tinh Chuyên kia sớm đã bị lục mang chói mắt bao phủ bên trong, căn bản khó có thể nhìn ra tình hình thế nào.

Một lát sau, mỹ phụ đầu bạc phất tay trảo về phía hư không.

Nhất thời tất cả chùy ảnh đều tan biến, bản thể quái trùy hóa thành một đoàn lục quang bay vụt về.

Sau đó bà ta lại nhìn về phía Thối Tinh Chuyên, sắc mặt vô cùng khó coi.

Khối Thối Tinh Chuyên kia vừa chịu một đòn tấn công mãnh liệt vậy mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, bề mặt vẫn sáng bóng, ngay cả một vết xước cũng không lưu lại.

"Thế nào, hiện giờ Lam đạo hữu hẳn là đã tin tưởng lời tại hạ rồi chứ. Minh Hà thần nhũ này tại hạ cũng không thể lấy ra lúc trên đường để mà giở trò thâu long chuyển phượng được." Lục Túc bình tĩnh nói.

"Việc đã đến nước này, nói những thứ này nữa cũng vô dụng. Thần nhũ thuộc về ngươi, nhưng ngươi cũng cần cùng chúng ta đi đến ma phần một chuyến." Mỹ phụ đầu bạc buồn bực thở dài một hơi rồi nói.

Tiếp theo bà ta lại huy động hai tay kháp quyết, chiến giáp trên người cùng quái trùy lại một lần nữa hóa thành tám hắc ảnh.

"Vậy thì tốt rồi. Ma phần kia cũng không gần, chúng ta cho dù có đi mau hơn nữa cũng cần mất hơn nửa tháng thời gian, chẳng qua trước đó cần tìm một người đã." Lục Túc gật đầu, đưa tay lên không trung khẽ vẫy.

Thối Tinh Chuyên chớp lên rồi biến mất trên hư không.

Ngay cả hai người phía đối diện cũng không thể nhìn ra vật ấy bị Lục Túc lấy đi thế nào. Mỹ phụ đầu bạc cùng huyết bào nhân liếc mắt nhìn nhau, sự kiêng kị với Lục Túc càng thêm sâu đậm.

"Trong cơ thể Hàn tiểu tử có ấn ký của ta, cho dù có chạy tới chân trời góc biển cũng không thể thoát được cảm ứng của ta. Lát nữa, ta sẽ thôi động ấn ký, để xem tiểu tử này chạy đến chỗ nào. Người này gan cũng thật lớn, dám thừa loạn bắt cóc môn hạ đệ tử của ta." Mỹ phụ đầu bạc nghe nhắc tới Hàn Lập, gương mặt lại hiện lên một tầng sát khí.

"Ha ha! Lam đạo hữu, ngươi biết rõ Hàn tiểu tử cùng hai đệ tử của ngươi có quan hệ không rõ. Hơn nữa còn định hấp thu âm khí của các nàng, khó trách người ta trở thành anh hùng cứu mỹ nhân. Bản thân ta cũng không khỏi bội phục tiểu tử này, chẳng những có thể bình yên thoát khỏi miệng Minh Lôi Thú mà còn dám ở trước mặt ta ngông nghênh cướp người rời đi. Chậc chậc, ngay cả hóa thân huyết khôi lỗi của ta khổ tu nhiều năm cũng không thể ngăn lại. Đây vốn không phải việc một gã tiểu bối dám làm!" Huyết bào nhân lại cười quái dị, chậc chậc xưng lạ.

"Hừ, lão quái vật ngươi từ khi nào lại xem trọng kẻ khác như vậy. Sao không thu về làm môn hạ, nói không chừng về sau trò giỏi hơn thầy!" Mỹ phụ đầu bạc sắc mặt trầm xuống, không khách khí nói.

"Lão phu tu luyện "huyết chi đạo pháp", trừ phi tiểu từ này nguyện ý thay huyết hoán tủy còn không thì không thể. Hơn nữa lão phu từ trước tới giờ quen sống một mình, chưa từng nghĩ đem thần thông của mình truyền cho người khác nên đâu cần thu đồ đệ." Địa Huyết cười nhạt.

"Tiểu tử này tuy tu vị không cao nhưng trên người chỉ sợ có không ít bí mật. Hơn nữa dám đi theo con đường pháp thể song tu, còn tu luyện tới trình độ như vậy. Vô luận là thần thông hay pháp lực đều hơn hẳn người cùng thế hệ. Nếu có một ngày hắn thực sự có thể tiến cấp đến cảnh giới chúng ta thì chỉ sợ mấy người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Đương nhiên điều này cũng chỉ là giả thuyết mà thôi, pháp thể song tu tiến giai vô cùng khó khăn, gian khổ hơn hẳn so với phương pháp tu luyện bình thường." Lục Túc từ từ nói.

"Pháp thể song tu? Đạo hữu không nhìn nhầm đó chứ, sao có thể biết việc này?" Mỹ phụ đầu bạc có chút giật mình khẽ hô lên.

Huyết bào nhân nghe vậy, huyết mang trong mắt chợt lóe, tựa hồ cũng bất ngờ.

"Không có gì, tại hạ sở hữu một loại thiên phú thần thông có thể nhìn thấy độ mạnh mẽ của thân thể một người. Tiểu tử này cũng không phải là người Phi Linh Tộc mà xác thực là tu sĩ Nhân tộc tại một góc hẻo lánh ở Thiên Nguyên đại lục. Chỉ là không biết như thế nào lại trà trộn vào trong đợt thí luyện Thánh Tử của Phi Linh Tộc. Theo ta được biết, Nhân tộc tại Thiên Nguyên đại lục là một trong mấy tộc có thân thể yếu nhất. Vậy nhưng thân thể tiểu tử này lại rất mạnh mẽ, thậm chí không hề kém ta. Binh khí bảo vật phổ thông chỉ sợ đều không thể chém đứt được thân thể của hắn. Luận thực lực chân chính hắn có thể so được với cấp bậc Linh Suất hậu kỳ, thậm chí người này nếu còn thần thông độc đáo thì hơn phân nửa Linh Suất hậu kỳ cũng không phải đối thủ." Lục Túc dường như biết rõ chi tiết về Hàn Lập như lòng bàn tay, thản nhiên nói ra.

Nghe được Lục Túc đánh giá cao Hàn Lập như vậy, mỹ phụ đầu bạc cùng huyết bào nhân lại quay sang nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được nét sợ hãi.

Bọn họ mặc dù biết Hàn Lập không phải là tồn tại bình thường nhưng tuyệt không ngờ rằng lại đến mức như thế, mà chỉ cho rằng hắn ngang bằng với Linh Suất sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi. Nhưng bây giờ nghe Lục Túc nói vậy thì tựa hồ đối phương đã là tồn tại cao nhất dưới Hợp Thể.

"Linh Tướng hậu kỳ lại có thực lực của Linh Suất hậu kỳ! Ngay cho dù thế gian này đúng là có một số thần thông nghịch thiên nhưng thực lực của người này lại có thể vươn qua cả ba giai, bốn cảnh giới – quả thực là không thể tin nổi." Mỹ phụ đầu bạc không quá tin tưởng, nói.

"Hắc hắc, Lam đạo hữu, Lục Túc huynh nói vậy bản thân ta tin tưởng. Trước kia ta cũng đã từng gặp qua một gã tu sĩ Nhân tộc tu vị Luyện Hư kỳ, kết quả thấy người này chỉ bằng một bộ kiếm trận lại có thể chém tồn tại Hợp Thể sơ kỳ. Nhân tộc tuy rằng nhỏ yếu nhưng lại có không ít pháp môn thần thông cổ quái, thật không thể coi thường." Huyết bào nhân ánh mắt lóe kỳ quang, lên tiếng.

Mỹ phụ đầu bạc hừ lạnh một tiếng, thần sắc trên mặt vô cùng khó đoán, cũng không biết là tin tưởng lời hai người kia hay không.

"Được rồi, tiểu tử này cho dù có không ít bí mật hơn nữa tiềm lực không nhỏ nhưng hắn cũng phải tiến từng bước mới được. Hiện tại trọng yếu nhất là tìm được người. Không biết hắn dùng phương pháp nào tạm thời che đi ấn ký ngăn cản cảm ứng. Chẳng qua khi hai vị cùng nhau thôi động ấn ký thì chắc chắn hắn sẽ không thể kiên trì bao lâu. Ừm, phải nhanh một chút để còn đi tới ma phần, hai vị đạo hữu hay là hãy cùng thi pháp đi." Lục Túc bình tĩnh nói.

"Lời của Lục Túc huynh rất đúng. Lam đạo hữu, chúng ta… Không ổn rồi! Ấn ký của ta sao đã bị hủy diệt!" Huyết bào nhân cười nhẹ một tiếng gật đầu đồng ý rồi quay sang nói với mỹ phụ, bỗng nhiên huyết vụ quanh hắn run lên, trong miệng phát ra thanh âm kinh nộ.

"Có việc gì vậy? Để ta thử xem!" Mỹ phụ đầu bạc cả kinh, vội vàng nhắp mắt bắt đầu thôi động pháp quyết.

Kết quả, một lát sau hai mắt mỹ phụ trợn lên, sắc mặt dữ tợn:

"Ấn ký của ta tuy vẫn còn tồn tại nhưng hắn che chắn cũng hết sức lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn không thể đột phá phong ấn. Lục Túc huynh, hai người chúng ta cùng nhau thôi động đi."

"Cùng nhau thôi động… chỉ sợ không thể. Ấn kỳ của ta còn bị hủy diệt trước cả Địa Huyết đạo hữu." Lục Túc nhạt giọng nói.

"Cái gì!"

Mỹ phụ đầu bạc cùng huyết bào nhân nghe vậy thì trợn trừng bốn mắt.