Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1506 : Tử Ngọ Thạch
Ngày đăng: 13:02 19/04/20
"Nói như vậy, hiện tại chỉ còn ấn ký của ta sót lại trong cơ thể tiểu tử đó." Sắc mặt mỹ phụ đầu bạc có chút tái đi.
Hành trình tới Minh Hà chi địa lần này, không chỉ không có được thần nhũ mà ngay cả ma khí cũng có nguy cơ không thể lấy được.
Kỳ quái là Lục Túc lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, huyết bào nhân sau lúc kinh nộ ban đầu thì cũng lập tức trấn tĩnh trở lại. Trong mắt hắn tinh quang không ngừng chớp lên, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Mỹ phụ đầu bạc cũng không nói thêm, lập tức khoanh chân ngồi giữa hư không, tám đầu quỷ vương bên thân hóa thành âm khí nồng đậm bao phủ bà ta vào bên trong, giúp đề cao pháp lực mạnh mẽ thôi động ấn ký đột phá phong ấn của Hàn Lập.
Âm khí không ngừng quay cuồng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng quỷ khóc khiến người ra kinh hãi không thôi.
Hiển nhiên mỹ phụ đầu bạc đang vận dụng toàn lực! Thời gian thoáng chốc đã qua nửa canh giờ…
Tại trong quỷ vụ vẫn chưa có tin tức gì của mỹ phụ đầu bạc.
Lục Túc cùng huyết bào nhân vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, không ai liên tiếng thúc dục.
Qua một thời gian nữa, rốt cục truyền ra thanh âm tức giận của mỹ phụ đầu bạc:
"Ấn ký của ta cũng đã bị hủy. Chắc chắn tiểu tử này không thể tự mình làm việc này. Chẳng lẽ lại là chuyện tốt do Mộc Thanh làm!"
Hắc sắc vụ khí tiêu tán để lộ vẻ mặt đầy tức giận của mỹ phụ.
"Chưa chắc đã là do Mộc đạo hữu làm. Đối với nàng ta bảo vật trong ma phần tựa hồ còn quan trọng hơn cả thần nhũ." Huyết bào nhân sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói.
Cho dù ở đây không ai không phải lão gian hoạt nhưng lại không thể ngờ được hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ lại biết bí thuật tụ tập âm khí bài trừ ấn ký trong cơ thể Hàn Lập. Đương nhiên cũng một phần là do công pháp quỷ đạo hai người tu luyện có phần độc đáo.
"Mặc kệ là ai làm việc này, ta nếu biết sẽ không buông tha. Nhưng Địa Huyết huynh, ma khí đối với ngươi dường như cũng rất hữu dụng nhưng thấy ngươi ổn định như vậy thì chắc còn có chuẩn bị khác." Mỹ phụ tựa hồ nhớ tới điều gì đó, sắc mặt dịu xuống quay sang nhìn huyết bào nhân.
Lục Túc cũng nhìn về hướng huyết bào nhân, nét mặt mơ hồ mỉm cười.
Huyết bào nhân cũng cười, lát sau mới chậm rãi nói:
"Lão phu đúng là đã động một ít tay chân trên người Hàn tiểu tử. Nhưng muốn chuẩn xác tìm được hắn vẫn còn không ít khó khăn, vì nó không hữu hiệu như ấn ký. Chẳng qua để dò ra phương vị đại khái của hắn thì không thành vấn đề. Tiểu tử này quả thực vô cùng cẩn trọng, sau khi nhận của ta một bộ linh thị thì vẫn không hề mở ra, nếu không hắn đã trúng bí thuật của ta. Lúc đó đâu gặp nhiều chuyện như bây giờ."
Nghe huyết bào nhân nói vậy, nét mặt mỹ phụ đầu bạc thoáng tỏ vẻ quái dị, lập tức nhướng mày:
"Đạo hữu nói vậy có quá không! Thần thức của tiểu tử đó không kém, ngươi động tay chân trên linh thị hắn sao có thể không nhận ra."
"Ha ha, Lam đạo hữu không biết rồi. Trên linh thị của ta quả thực không có vấn đề, mà mấu chốt là ta bố trí trong linh thị "mộng dẫn huyết khế đại pháp" – đây là sáng tạo độc môn của ta. Chỉ cần dùng thần thức tập chung vào linh thị để dùng thử một lần thì tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi sự dẫn dụ của bí thuật này, còn dùng đến lần thứ hai, thứ ba thì cuối cùng tâm thần sẽ bị cuốn vào trong đó mà không biết. Chỉ tiếc rằng từ khi nhận được linh thị thì kẻ này đều không dùng qua một lần, nếu không ta nhất định có thể cảm ứng được mà khống chế hắn một cách vô hình." Huyết bào nhân tựa hồ cũng muốn nhanh tiến vào ma phần nên hiện tại không hề dấu diếm mà trực tiếp nói ra kế hoạch mình an bài.
Mỹ phụ đầu bạc khẽ biến sắc, nhất thời không nói lên lời.
Đôi mắt kép của Lục Túc cũng không ngừng chớp động, có chút ngạc nhiên.
"Nếu Hàn tiểu tử không trúng bẫy của ngươi thì hiện giờ ngươi làm cách nào để biết phương vị của hắn."
Mỹ phụ đầu bạc lại đặt câu hỏi.
"Rất đơn giản, ở trong linh thị ta có dùng một loại tài liệu tên là Tử Ngọ Thạch." Huyết bào nhân âm trầm cười.
"Tử Ngọ Thạch! Loại Tử Ngọ Thạch này cứ hai thời thần lại biến thành chí dương thuộc tính, là một loại đá kỳ lạ chuyên dùng để cảm ứng. Trong tay đạo hữu khẳng định là còn một khối khác. Cũng chỉ ở Minh Hà chi địa có âm khí dày đặc thì loại tài liệu cảm ứng này mới hữu dụng, nếu là trong hoàn cảnh bình thường thì ngay cả chúng ta cũng không thể phát hiện ra cảm ứng của nó. Không ngờ rằng đạo hữu lại đi tìm loại phế vật này, theo ta được biết loại đá này tại Thiên Nguyên đại lục chúng ta căn bản không có, cho dù tại hai khối đại lục khác cũng vô cùng thưa thớt. Đối với người tu đạo như chúng ta mà nói rất ít khi sử dụng thứ này." Lúc này đây, ngay cả Lục Túc cũng không khỏi mở miệng khen ngợi.
"Thứ này cũng không phải là do ta chủ động đi tìm mà là tại khi mới tu luyện, Thiên Sát lấy được nó trên người một gã dị tộc nhân ở đại lục khác. Ta đem một khối nhỏ đó trộn lẫn vào bên trong linh thị, hiện tại coi như có chỗ để dùng. Hai mảnh cảm ứng lẫn nhau chỉ trong nháy mắt, cho dù Hàn tiểu tử có dùng cấm chế gì phong ấn linh thị này thì cũng không thể chặt đứt mối liên hệ này. Trên thân hắn không có Tử Ngọ Thạch nên không thể phát hiện ra ảo diệu trong đó." Huyết bào nhân giảo trá nói.
"Ha ha, nếu vậy thì quá tốt. Chúng ta trước hết theo phương hướng cảm ứng lúc cuối trước khi ấn ký biến mất mà đi. Hiện tại cũng không quá lâu, đến lúc đó lại cảm ứng vài lần, hẳn là có thể tiếp cận. Chẳng qua ở trên đường còn cần phải cẩn thận tiểu tử Phù Du tộc cầm linh bảo trong tay. Linh bảo trong tay hắn tựa hồ là Ngũ Long Trát, bảo vật này đề danh trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, còn hai đầu Minh Lôi Thú sẽ không rời khỏi sào huyệt quá xa nên không cần lo lắng." Lục Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, thoáng đề tỉnh mọi người.
"Mà hai người chúng ta cũng không ngờ rằng Lục Túc đạo hữu lại có năng lực địch lại dị bảo như Ngũ Long Trát, mạnh mẽ bức lui con khôi lỗi kia." Mỹ phụ đầu bạc trong mắt chợt lóe kỳ quang, mỉm cười nói.
"Lam đạo hữu quá khen! Tên khôi lỗi kia cũng không phải là do ta bức bách mà tại tu vị của hắn không đủ để duy trì Ngũ Long Trát trong thời gian dài nên tất nhiên là phải tự thối lui. Nếu kéo dài thời gian hơn nữa thì tại hạ cũng sẽ phải vẫn lạc trước bảo vật này." Lục Túc sờ cằm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Mỹ phụ cùng huyết bào nhân liếc nhìn nhau, lại nhớ tới sự tình trong đại điện sau khi Hàn Lập đã chạy đi, sắc mặt không khỏi trắng lên.
Lúc đó, Ngũ Long Trát triển hiện thần thông quả thực là không thể tưởng tượng, nếu ngay từ đầu khôi lỗi kia khai triển toàn bộ uy lực thì hai người bọn họ nói không chừng đã sớm bỏ mạng tại đương trường.
"Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng đến việc này. Tên khôi lỗi kia ngay cả lúc cuối phát huy ra mười thành công lực của Ngũ Long Trát nhưng cũng cạn kiệt thần thức nên còn có thể tiếp tục gượng dậy nổi không lại là chuyên khác. Chúng ta chỉ cần cảnh giác không phân tán để hắn tiêu diệt riêng lẻ là được." Lục Túc lại khôi phục lại dáng vẻ thong dong, nói.
Vừa nghe lời này của Lục Túc, mỹ phụ cùng huyết bào nhân đều gật đầu tán đồng.
Kế tiếp, ba người tiếp tục thương lượng thêm một chút rồi khống chế độn quang bay về phương xa.
Tại một chỗ sâu trong Minh Hà chi địa, trước thạch động trong một dãybạch sắc sơn mạch. Huyết quang lóe lên. Một đầu huyết giáp khôi lỗi từ hư không xuất hiện, nó mới chỉ bước được vài bước thì linh quang trên người tán loạn, "rầm!" một tiếng, ngã xấp xuống đất.
Tiếp đó, một đạo ngân hồng từ trên người khôi lỗi bắn ra xoay tròn trên không trung rồi nhập vào động khẩu biến mất không thấy bóng dáng.
"Thế nào, sao trở lên chật vật như vậy! Chẳng lẽ uy lực Ngũ Long Trát của lão phu không đủ lớn?" Sau đó không lâu, từ trong động khẩu vang lên âm thanh già nua, bình đạm không chút sóng gợn.
Thế gian này dường như không có nhiều chuyện hấp dẫn được hắn.
"Ngũ Long Trát uy lực vô cùng, chỉ là vãn bối vô dụng, đến lúc cuối cùng thì thần thức không thể tiếp tục chống đỡ, nếu không đã có thể một lưới bắt hết bọn họ." Huyết giáp khôi lỗi hai mắt chợt lóe lục quang, thanh âm vô cùng cung kính.
"Thần thức không thể chống đỡ! Ngươi phải chăng đã hai lần vận dụng Ngũ Long Trát, hơn nữa lại trong thời gian quá dài?" Âm thanh già nua không chút cảm tình, giống như là đang nói đến một chuyện nhỏ bé không đáng để ý.
"Là do vãn bối tham tâm. Vãn bối ngay từ đầu không dùng toàn bộ uy lực của Ngũ Long Trát mà muốn đợi đám người ngoại lại này ra hết rồi đồng thời tiêu diệt, nhưng trăm triệu lần không ngờ được trong đó lại có một kẻ phản nghịch của bổn tộc tu luyện một loại thần thông có thể ngăn cản Ngũ Long Trát một lúc. Còn một số xếp đặt lúc trước do vãn bối bố trí cũng bất ngờ bị người phá hư nên đưa tới việc sắp thành lại bại." Huyết giáp khôi lỗi yếu ớt trả lời.
"Ra là vậy." Âm thanh già nua trong động khẩu "ừm" lên một tiếng rồi hoàn toàn yên lặng.
"Khương tiền bối, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ!" Bỗng nhiên hai mắt huyết giáp khôi lỗi huyết quang đại thịnh, thanh âm cũng lớn hơn vài phần.
"Nhờ? Ta nhớ rõ là giao dịch giữa ta và ngươi đã xong, không nên vọng tưởng ta sẽ xuất thủ vì Phù Du Tộc các ngươi!" Âm thanh già nua trở lên lạnh như băng.
"Vãn bối sao dám nghĩ đến việc này, vãn bối chỉ cầu Khương tiền bối dùng một tia tàn niệm của vãn bối vi dẫn, dùng phá giới thuật tiếp dẫn bản thể của vãn bối tới Minh Hà chi địa. Những người đó đoạt đi thần nhũ nếu không thể thu hồi giết chết bọn chúng thì tội của vãn bối không nhẹ." Không ngờ huyết giáp khôi lỗi lại nói như vậy.
"Để bản thể của ngươi tới đây, ngươi không hồ đồ chứ. Phù Du tộc các ngươi không thể sinh tồn lâu tại Minh Hà chi địa, lâu thì chỉ một năm sớm thì mấy tháng, các ngươi sẽ bị âm khí xâm thực mà đại giảm tu vị. Hơn nữa nghe như ngươi nói thì mấy kẻ kia tu vị cũng không kém, cho dù bản thể ngươi tới đây thì hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ khi bọn chúng liên thủ. Chẳng lẽ còn muốn mượn dùng Ngũ Long Trát của lão phu thêm một lần?" Thanh âm già nua có chút kinh ngạc.
"Quả thực vãn bối dự tính mượn Ngũ Long Trát thêm một lần, nhưng lại không nhất định cần dùng đến nó. Bản thể vãn bối còn mang theo một Thần Sào tới đây." Huyết giáp khôi lỗi cắn răng nói.
"Thần Sào! Hắc hắc, ta không nghe lầm chứ! Vì vài tên Kim Phù cấp mà lại muốn dùng tới vật ấy. Chưa nói tới ngươi có khả năng vận dụng nó không mà ta nhớ không nhầm thì nó nằm trong tay mấy lão bất tử trong tộc các ngươi. Cho dù là trong tộc thì chưa tới mức sinh tử tồn vong thì cũng sẽ không vận dụng." Lúc này, âm thanh già nua lại có thêm một tia hứng thú.
Hành trình tới Minh Hà chi địa lần này, không chỉ không có được thần nhũ mà ngay cả ma khí cũng có nguy cơ không thể lấy được.
Kỳ quái là Lục Túc lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, huyết bào nhân sau lúc kinh nộ ban đầu thì cũng lập tức trấn tĩnh trở lại. Trong mắt hắn tinh quang không ngừng chớp lên, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Mỹ phụ đầu bạc cũng không nói thêm, lập tức khoanh chân ngồi giữa hư không, tám đầu quỷ vương bên thân hóa thành âm khí nồng đậm bao phủ bà ta vào bên trong, giúp đề cao pháp lực mạnh mẽ thôi động ấn ký đột phá phong ấn của Hàn Lập.
Âm khí không ngừng quay cuồng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng quỷ khóc khiến người ra kinh hãi không thôi.
Hiển nhiên mỹ phụ đầu bạc đang vận dụng toàn lực! Thời gian thoáng chốc đã qua nửa canh giờ…
Tại trong quỷ vụ vẫn chưa có tin tức gì của mỹ phụ đầu bạc.
Lục Túc cùng huyết bào nhân vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, không ai liên tiếng thúc dục.
Qua một thời gian nữa, rốt cục truyền ra thanh âm tức giận của mỹ phụ đầu bạc:
"Ấn ký của ta cũng đã bị hủy. Chắc chắn tiểu tử này không thể tự mình làm việc này. Chẳng lẽ lại là chuyện tốt do Mộc Thanh làm!"
Hắc sắc vụ khí tiêu tán để lộ vẻ mặt đầy tức giận của mỹ phụ.
"Chưa chắc đã là do Mộc đạo hữu làm. Đối với nàng ta bảo vật trong ma phần tựa hồ còn quan trọng hơn cả thần nhũ." Huyết bào nhân sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói.
Cho dù ở đây không ai không phải lão gian hoạt nhưng lại không thể ngờ được hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ lại biết bí thuật tụ tập âm khí bài trừ ấn ký trong cơ thể Hàn Lập. Đương nhiên cũng một phần là do công pháp quỷ đạo hai người tu luyện có phần độc đáo.
"Mặc kệ là ai làm việc này, ta nếu biết sẽ không buông tha. Nhưng Địa Huyết huynh, ma khí đối với ngươi dường như cũng rất hữu dụng nhưng thấy ngươi ổn định như vậy thì chắc còn có chuẩn bị khác." Mỹ phụ tựa hồ nhớ tới điều gì đó, sắc mặt dịu xuống quay sang nhìn huyết bào nhân.
Lục Túc cũng nhìn về hướng huyết bào nhân, nét mặt mơ hồ mỉm cười.
Huyết bào nhân cũng cười, lát sau mới chậm rãi nói:
"Lão phu đúng là đã động một ít tay chân trên người Hàn tiểu tử. Nhưng muốn chuẩn xác tìm được hắn vẫn còn không ít khó khăn, vì nó không hữu hiệu như ấn ký. Chẳng qua để dò ra phương vị đại khái của hắn thì không thành vấn đề. Tiểu tử này quả thực vô cùng cẩn trọng, sau khi nhận của ta một bộ linh thị thì vẫn không hề mở ra, nếu không hắn đã trúng bí thuật của ta. Lúc đó đâu gặp nhiều chuyện như bây giờ."
Nghe huyết bào nhân nói vậy, nét mặt mỹ phụ đầu bạc thoáng tỏ vẻ quái dị, lập tức nhướng mày:
"Đạo hữu nói vậy có quá không! Thần thức của tiểu tử đó không kém, ngươi động tay chân trên linh thị hắn sao có thể không nhận ra."
"Ha ha, Lam đạo hữu không biết rồi. Trên linh thị của ta quả thực không có vấn đề, mà mấu chốt là ta bố trí trong linh thị "mộng dẫn huyết khế đại pháp" – đây là sáng tạo độc môn của ta. Chỉ cần dùng thần thức tập chung vào linh thị để dùng thử một lần thì tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi sự dẫn dụ của bí thuật này, còn dùng đến lần thứ hai, thứ ba thì cuối cùng tâm thần sẽ bị cuốn vào trong đó mà không biết. Chỉ tiếc rằng từ khi nhận được linh thị thì kẻ này đều không dùng qua một lần, nếu không ta nhất định có thể cảm ứng được mà khống chế hắn một cách vô hình." Huyết bào nhân tựa hồ cũng muốn nhanh tiến vào ma phần nên hiện tại không hề dấu diếm mà trực tiếp nói ra kế hoạch mình an bài.
Mỹ phụ đầu bạc khẽ biến sắc, nhất thời không nói lên lời.
Đôi mắt kép của Lục Túc cũng không ngừng chớp động, có chút ngạc nhiên.
"Nếu Hàn tiểu tử không trúng bẫy của ngươi thì hiện giờ ngươi làm cách nào để biết phương vị của hắn."
Mỹ phụ đầu bạc lại đặt câu hỏi.
"Rất đơn giản, ở trong linh thị ta có dùng một loại tài liệu tên là Tử Ngọ Thạch." Huyết bào nhân âm trầm cười.
"Tử Ngọ Thạch! Loại Tử Ngọ Thạch này cứ hai thời thần lại biến thành chí dương thuộc tính, là một loại đá kỳ lạ chuyên dùng để cảm ứng. Trong tay đạo hữu khẳng định là còn một khối khác. Cũng chỉ ở Minh Hà chi địa có âm khí dày đặc thì loại tài liệu cảm ứng này mới hữu dụng, nếu là trong hoàn cảnh bình thường thì ngay cả chúng ta cũng không thể phát hiện ra cảm ứng của nó. Không ngờ rằng đạo hữu lại đi tìm loại phế vật này, theo ta được biết loại đá này tại Thiên Nguyên đại lục chúng ta căn bản không có, cho dù tại hai khối đại lục khác cũng vô cùng thưa thớt. Đối với người tu đạo như chúng ta mà nói rất ít khi sử dụng thứ này." Lúc này đây, ngay cả Lục Túc cũng không khỏi mở miệng khen ngợi.
"Thứ này cũng không phải là do ta chủ động đi tìm mà là tại khi mới tu luyện, Thiên Sát lấy được nó trên người một gã dị tộc nhân ở đại lục khác. Ta đem một khối nhỏ đó trộn lẫn vào bên trong linh thị, hiện tại coi như có chỗ để dùng. Hai mảnh cảm ứng lẫn nhau chỉ trong nháy mắt, cho dù Hàn tiểu tử có dùng cấm chế gì phong ấn linh thị này thì cũng không thể chặt đứt mối liên hệ này. Trên thân hắn không có Tử Ngọ Thạch nên không thể phát hiện ra ảo diệu trong đó." Huyết bào nhân giảo trá nói.
"Ha ha, nếu vậy thì quá tốt. Chúng ta trước hết theo phương hướng cảm ứng lúc cuối trước khi ấn ký biến mất mà đi. Hiện tại cũng không quá lâu, đến lúc đó lại cảm ứng vài lần, hẳn là có thể tiếp cận. Chẳng qua ở trên đường còn cần phải cẩn thận tiểu tử Phù Du tộc cầm linh bảo trong tay. Linh bảo trong tay hắn tựa hồ là Ngũ Long Trát, bảo vật này đề danh trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, còn hai đầu Minh Lôi Thú sẽ không rời khỏi sào huyệt quá xa nên không cần lo lắng." Lục Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, thoáng đề tỉnh mọi người.
"Mà hai người chúng ta cũng không ngờ rằng Lục Túc đạo hữu lại có năng lực địch lại dị bảo như Ngũ Long Trát, mạnh mẽ bức lui con khôi lỗi kia." Mỹ phụ đầu bạc trong mắt chợt lóe kỳ quang, mỉm cười nói.
"Lam đạo hữu quá khen! Tên khôi lỗi kia cũng không phải là do ta bức bách mà tại tu vị của hắn không đủ để duy trì Ngũ Long Trát trong thời gian dài nên tất nhiên là phải tự thối lui. Nếu kéo dài thời gian hơn nữa thì tại hạ cũng sẽ phải vẫn lạc trước bảo vật này." Lục Túc sờ cằm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Mỹ phụ cùng huyết bào nhân liếc nhìn nhau, lại nhớ tới sự tình trong đại điện sau khi Hàn Lập đã chạy đi, sắc mặt không khỏi trắng lên.
Lúc đó, Ngũ Long Trát triển hiện thần thông quả thực là không thể tưởng tượng, nếu ngay từ đầu khôi lỗi kia khai triển toàn bộ uy lực thì hai người bọn họ nói không chừng đã sớm bỏ mạng tại đương trường.
"Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng đến việc này. Tên khôi lỗi kia ngay cả lúc cuối phát huy ra mười thành công lực của Ngũ Long Trát nhưng cũng cạn kiệt thần thức nên còn có thể tiếp tục gượng dậy nổi không lại là chuyên khác. Chúng ta chỉ cần cảnh giác không phân tán để hắn tiêu diệt riêng lẻ là được." Lục Túc lại khôi phục lại dáng vẻ thong dong, nói.
Vừa nghe lời này của Lục Túc, mỹ phụ cùng huyết bào nhân đều gật đầu tán đồng.
Kế tiếp, ba người tiếp tục thương lượng thêm một chút rồi khống chế độn quang bay về phương xa.
Tại một chỗ sâu trong Minh Hà chi địa, trước thạch động trong một dãybạch sắc sơn mạch. Huyết quang lóe lên. Một đầu huyết giáp khôi lỗi từ hư không xuất hiện, nó mới chỉ bước được vài bước thì linh quang trên người tán loạn, "rầm!" một tiếng, ngã xấp xuống đất.
Tiếp đó, một đạo ngân hồng từ trên người khôi lỗi bắn ra xoay tròn trên không trung rồi nhập vào động khẩu biến mất không thấy bóng dáng.
"Thế nào, sao trở lên chật vật như vậy! Chẳng lẽ uy lực Ngũ Long Trát của lão phu không đủ lớn?" Sau đó không lâu, từ trong động khẩu vang lên âm thanh già nua, bình đạm không chút sóng gợn.
Thế gian này dường như không có nhiều chuyện hấp dẫn được hắn.
"Ngũ Long Trát uy lực vô cùng, chỉ là vãn bối vô dụng, đến lúc cuối cùng thì thần thức không thể tiếp tục chống đỡ, nếu không đã có thể một lưới bắt hết bọn họ." Huyết giáp khôi lỗi hai mắt chợt lóe lục quang, thanh âm vô cùng cung kính.
"Thần thức không thể chống đỡ! Ngươi phải chăng đã hai lần vận dụng Ngũ Long Trát, hơn nữa lại trong thời gian quá dài?" Âm thanh già nua không chút cảm tình, giống như là đang nói đến một chuyện nhỏ bé không đáng để ý.
"Là do vãn bối tham tâm. Vãn bối ngay từ đầu không dùng toàn bộ uy lực của Ngũ Long Trát mà muốn đợi đám người ngoại lại này ra hết rồi đồng thời tiêu diệt, nhưng trăm triệu lần không ngờ được trong đó lại có một kẻ phản nghịch của bổn tộc tu luyện một loại thần thông có thể ngăn cản Ngũ Long Trát một lúc. Còn một số xếp đặt lúc trước do vãn bối bố trí cũng bất ngờ bị người phá hư nên đưa tới việc sắp thành lại bại." Huyết giáp khôi lỗi yếu ớt trả lời.
"Ra là vậy." Âm thanh già nua trong động khẩu "ừm" lên một tiếng rồi hoàn toàn yên lặng.
"Khương tiền bối, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ!" Bỗng nhiên hai mắt huyết giáp khôi lỗi huyết quang đại thịnh, thanh âm cũng lớn hơn vài phần.
"Nhờ? Ta nhớ rõ là giao dịch giữa ta và ngươi đã xong, không nên vọng tưởng ta sẽ xuất thủ vì Phù Du Tộc các ngươi!" Âm thanh già nua trở lên lạnh như băng.
"Vãn bối sao dám nghĩ đến việc này, vãn bối chỉ cầu Khương tiền bối dùng một tia tàn niệm của vãn bối vi dẫn, dùng phá giới thuật tiếp dẫn bản thể của vãn bối tới Minh Hà chi địa. Những người đó đoạt đi thần nhũ nếu không thể thu hồi giết chết bọn chúng thì tội của vãn bối không nhẹ." Không ngờ huyết giáp khôi lỗi lại nói như vậy.
"Để bản thể của ngươi tới đây, ngươi không hồ đồ chứ. Phù Du tộc các ngươi không thể sinh tồn lâu tại Minh Hà chi địa, lâu thì chỉ một năm sớm thì mấy tháng, các ngươi sẽ bị âm khí xâm thực mà đại giảm tu vị. Hơn nữa nghe như ngươi nói thì mấy kẻ kia tu vị cũng không kém, cho dù bản thể ngươi tới đây thì hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ khi bọn chúng liên thủ. Chẳng lẽ còn muốn mượn dùng Ngũ Long Trát của lão phu thêm một lần?" Thanh âm già nua có chút kinh ngạc.
"Quả thực vãn bối dự tính mượn Ngũ Long Trát thêm một lần, nhưng lại không nhất định cần dùng đến nó. Bản thể vãn bối còn mang theo một Thần Sào tới đây." Huyết giáp khôi lỗi cắn răng nói.
"Thần Sào! Hắc hắc, ta không nghe lầm chứ! Vì vài tên Kim Phù cấp mà lại muốn dùng tới vật ấy. Chưa nói tới ngươi có khả năng vận dụng nó không mà ta nhớ không nhầm thì nó nằm trong tay mấy lão bất tử trong tộc các ngươi. Cho dù là trong tộc thì chưa tới mức sinh tử tồn vong thì cũng sẽ không vận dụng." Lúc này, âm thanh già nua lại có thêm một tia hứng thú.