Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1566 : Hỏa Mộc Tương Khắc

Ngày đăng: 13:02 19/04/20

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt chợt lóe, thân hình thoáng một cái, người liền xuất hiện trên đỉnh hắc sơn, dùng mũi chân nhẹ điểm một cái.

Nhất thời hắc sắc tiểu sơn phát ra một trận hôi bạch dị mang, hình thể đại trướng, chỉ một chút liền hóa to hơn ba trăm trượng.

Nguyên bản lão giả họ Đồ còn có thể miễn cưỡng nâng đỡ tiểu sơn, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai chân trùng xuống, hãm sâu vào mặt đất đến hai bắp chân.

Đúng là lão giả chỉ bằng vào sức mạnh bản thân thì không thể nâng ngọn núi lên, cho nên khôgn thể không đem lực lượng chuyển hóa lên mặt đất.

Hàn Lập thấy vậy, mặt không biểu tình, nhưng lại giẫm lên ngọn tiểu sơn một lần nữa.

Nguyên bản Nguyên từ thần sơn đã rất nặng, giờ phút này còn cộng thêm cự lực của Hàn Lập.

Hắc sắc sơn phong thoáng một cái ầm ầm hạ xuống, đem thân hình lão giả hoàn toàn đè dưới ngọn núi, không hề nhìn thấy thân ảnh lão giả nữa. Nhưng Hàn Lập thấy vậy lại càng phòng bị, hắn không thật sự cho rằng chỉ đơn giản thế này lại có thể đánh chết tồn tại Hợp thể kỳ. bộp. Hắn khôgn nói hai lời chắp tay bắt quyết, một cánh tay khác trắng nõn như ngọc nhẹ hướng về phía hắc sắc tiểu sơn bên dưới điểm một cái, thể tích tiếp tục cuồng trướng. Đồng thời một cổ ngũ sắc quang diễm từ ngón tay trắng nõn cuồn cuộn tuôn ra đánh xuống ngọn núi phía dưới. Nơi ngũ sắc quang diễm đi qua, một tầng ngũ sắc hàn băng từ đáy lan rộng, chỉ một lát đã biến mặt đất xung quanh mười trượng thành hàn băng. Mà hắc sắc tiểu sơn đã cao hơn ngàn trượng, hình thái không khác chút nào so với ngọn núi thật.

Dưới tình thế như vậy, nhưng hàn Lập vãn không có ý dừng tay, linh quang ngoài thân chợt lóe, hóa thành một đạo thanh hồng bắn qua một bên, thanh quang sau khi chợt lóe thì quỷ dị biến mất vào hư không.

Lấy trung tâm hắc sắc cự phong, không trung bốn phía bỗng nhiên truyền tới tiếng ầm ầm trầm thấp, một khẩu thanh sắc tiểu kiếm hiện ra từ hư không, nhưng lập tức thanh quang chợt lóe, hóa thành một thanh liên cực lớn.

Liên hoa này xoay tròn, nhất thời bốn phía ẩn hiện tàn ảnh, càng lúc càng nhiều liên ảnh hiện ra, hơn nữa cùng dần dần từ hư hóa thành thật.

Trong lúc nhất thời, khắp trời đều là liên hoa chớp động, quang hoa liên kết cùng nhau, hình thành quang mạc thật lớn, đem lão giả hoàn toàn vây lại trong đó. Hàn Lập nhân cơ hội này phát động Xuân Lê kiếm trận.

Đúng lúc này, một tiếng hống cực kỳ giận dữ truyền ra từ dưới đáy núi, tiếp theo một trận chú ngữ xa lạ huyền ảo liên tiếp vang lên.

Hư không gần đó đột nhiên hiện ra từng đợt hồng sắc quang hà, lúc bắt đầu chỉ là mười mấy đợt, nhưng theo tiếng chú ngữ ngày càng nhanh kia thì hồng hà cũng ngày càng nhiều. Chỉ một lát sau, không trung phảng phất như hoàn toàn bị nhiễm đỏ.

Cùng lúc đó, nhiệt độ trở nên cực kỳ cao, đủ để đem một người bình thường trong nháy mắt nướng thành than.

Nhưng lập tức tiếng chú ngữ xé gió dừng lại, tất cả hồng hà đều hướng hàn băng trên mặt đất.

Phảng phất như có tiếng sét đánh liên tiếp phát ra từ dưới đất.

Tiếp theo vài tiếng "phốc phốc" buồn bực vang lên, từng đạo xích hồng quang trụ to lớn phá băng bắn ra.

Quang trụ chỉ chớp động vài cái, lớp băng liền nhanh chóng tan ra. mặt đất trong hồng quang gần đó, trong nháy mắt tan ra thành chất lỏng màu đỏ đậm.

Cơ hồ chỉ vài lần hô hấp, một mảnh đất khổng lồ đã biến thành hồ dung nham.

Hắc sắc sơn phong đang quay cuồng trong dung nham, từ từ lặn xuốgn phía dưới, trong nháy mắt đã chìm hơn phân nửa vào trong dum nham. "Quả nhiên chỉ dựa vào một chút lực thì khôgn thể làm tổn thương đến các hạ!". Thanh âm Hàn lập bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng thản nhiên truyền đến.

Trong dòng dung nham, hắc sắc sơn phong kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành hơn một trượng, sau đó nhỏ dần. cuối cùng hóa thành một đạo quang ba bay ra.

Nhưng khi bay ra khỏi dung nham được mấy trượng, trong dung nham bỗng truyền tới tiếng xé gió của lão giả họ Đồ: "Động phủ lão phu đang thiếu một vật trang trí, bảo vật này khôgn tệ, lưu lại cho ta".

Dứt lời, dung nham trong hồ lập tức dâng lên cao hơn mười trượng, hồng quang chợt lóe, hóa thành một bàn tay to đỏ đậm, một tay chộp lấy hắc sắc tiểu sơn vào trong. Hồng quang trên tay chợt lóe, bộ dáng muốn lôi hắc sơn xuống hồ dung nham.

Ngay cả khi Hàn Lập thu hồi hơn phân nửa uy lực của hắc sơn, nhưng sức nặng của Nguyên từ thần sơn cũng không phải chỉ một bàn tay huyễn hóa ra là có thể dễ dàng lay chuyển.

Hắc sắc tiểu sơn chớp động vài cái, vẫn không hề di động chút nào trong đại thủ, nhưng dưới sự kiềm chế, nó đồng dạng cũng khôgn thể dễ dàng bay về phía thanh sắc quang mạc gần đó.

Nhưng Hàn Lập phát ra một tiếng hừ lạnh, khôgn gian bốn phía đại thủ chợt ba động, vô số thanh ti từ trong hư khôgn quỷ dị hiện ra.

Chúng vây lấy đại thủ kia, thanh mang chớp động, đại thủ do dung nham biến thành lập tức bị chém tan tành, năm ngón tay rơi xuống.

kể từ đó, hắc sắc tiểu sơn nhân cơ hội này lần nữa nhanh chóng bỏ chạy, chỉ thấy ô quang sau vài lần chớp động liền chui vào trong quang mạc không thấy bóng dáng. Mà thanh ti cũng theo đó biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện. "Quả nhiên có chút thần thông, trách không được lại có dũng khí ngạnh kháng trước mặt lão phu!". Lão giả dường như vẫn chưa tức giận, nhưgn lời nói lại vô cùng âm trầm.

Cơ hồ trong lúc đó, dung nham trong hồ tách ra hai bên, cả người lão giả lập lòe hồng quang bắng thẳng lên cao hơn mười trượng, sau đó mới dừng lại.

Sắc mặt hắn mang theo một tia cảnh giác, ánh mắt âm sâm đảo qua mọi nơi.

"Kiếm trận!" Thần sắc lão giả vừa động, liếc mắt một cái đã nhìn ra vài phần.

Bất quá ngay lúc thân hình lão giả hiện ra, thanh liên bốn phía nhất loạt phát ra quang mang, vô số cánh liên hoa bắn ra.

Trên đường bay, chúng lại chợt lóe, hóa thành từng đạo phong nhận, lấy khí thế phô thiên cái địa bắn nhanh về phía lão giả.

Sắc mặt lão giả trầm xuống, không thấy thúc dục pháp quyết, chỉ là hồng quang ngoài thân chợt cuồng trướng, hóa thành một tầng quang mạc đỏ đậm bao phủ bản thân lại. "Phốc phốc", phong nhận phảng phất như thiêu thân lao vào lửa, đụng vào người lão giả liền hóa thành hỏa cầu, trong nháy mắt bị đốt cháy hết.

Vị Giác Xi tộc này không biết tu luyện loại công pháp hỏa thuộc tính nào, dĩ nhiên lại bá đạo đến như thế, ngay cả chúc tiễn mà liên hoa huyễn hóa cũng có thể trực tiếp đốt tan rã.

Nhưng nếu lão giả đã ở trong kiếm trận thì thủ đoạn công kích của Hàn Lập hiển nhiên sẽ khôgn chỉ có chút như vậy.

Trong tích tắc khi phong nhận không có hiệu quả, thanh quang trên trời cao đại phóng, một thanh sắc cự mộc bỗng hiện ra, tiếp theo đập thẳng xuống. Nhìn kỹ thì thấy trong thanh quang có lẫn hắc quang, tựa hồ vô cùng trầm trọng. Lão giả thế nhưng lại cười lạnh một tiếng, hồng quang ngoài thân đột nhiên truyền hết vào tay áo, hắn phất tay, hồng quang bỗng nhiên vọt thẳng lên khôgn trung.

Nơi hồng quang đi qua, thanh sắc cự mộc chỉ hạ xuống được vài chục trượng thì liền hóa thành khói xanh tiêu tán.

"Tiểu tử, đừng phí tâm cơ, kiếm trận nếu có thuộc tính khác thì có khả năng tạo một chút phiền toái cho lão phu, nhưng nếu chỉ đơn thuần là pháp trận mộc thuộc tính thì căn bản vô dụng. Lão phu phá trận này bất quá chỉ là chuyện nhấc tay". Lão giả đột nhiên lớn tiếng quát.

Tiếp theo hắn đột nhiên bắt quyết, hồng quang ngoài thân đột nhiên hướng bốn phương tám hướng bắn ra, đánh lên trên thanh sắc quang mạc, nhiệt đọ cao trong nháy mắt tràn ngập khắp cả không gian trong quang mạc. Trên mặt lão giả mang theo một tia đắc ý.

Dựa theo suy nghĩ của hắn, công pháp hỏa thuộc tính vốn bá đạo, đối mặt với cấm chế mộc thuộc tính thì hiển nhiên có thể dễ dàng phá vỡ, vì thế kiếm trận này sẽ nhanh chóng bị phá. Sau đó dựa vào tu vi cường đại, nhất cử diệt sát đối thủ có chút phiền toái trước mắt này.

Tiếng "oanh long long" trầm muộn liên tiếp truyền đến, ngay từ đầu quang mạc bốn phía đích xác giống như lão giả nghĩ, bị quang trụ dễ dàng xuyên thủng thành lỗ hổng lớn, bộ dáng thanh liên sẽ lập tức bị hỏng mất.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lão giả cảm thấy cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, quang mạc bốn phía thanh liên trong nháy mắt biến mất, nhưng bản thân hắn lại ở trong một chỗ xa lạ, bốn phía đều là đại thụ cao hơn mười trượng. "Ảo thuật!" Ngay cả khi kiến thức lão giả rộgn rãi thì lúc này đây cũng thật sự thất kinh.

Ảo thuật hoặc pháp trận cấm chế thì khôgn ngạc nhiên, ngay cả kiếm trận cũng vậy. Nhưgn đây là lần đầu tiên lão giả nhìn thấy kiếm trận pha lẫn ảo thuật.

Bất quá lão giả họ Đồ lập tức khôi phục trấn định, tay bắt quyết, hồng quang ngoài thân chợt hiện, một đạo hỏa trụ cuồn cuộn xích diễm phóng lên cao. Lão giả há miệng, phun tiếp một đạo phù toản. Phù toản chợt lóe lên, hóa thành cơn lốc xông thẳng vào hỏa trụ.

Trong phút chốc gió và lửa giao nhau, nguyên bản hỏa trụ chỉ có một trượng, giờ phút này biến thành hơn mười trượng, thanh thế cực kỳ to lớn.

Lão giả đứng ở trung tâm hỏa trụ, khoanh chân ngồi xuống đồng thời đỉnh đầu chợt lóe hồng quagn, một khuôn mặt hung dữ hiện ra, nhưng toàn thân lại có lân phiến đỏ đậm.

Trong nháy mắt khi hư ảnh xuất hiện, thiên địa nguyên khí khu vực gần đó đều bị điều động. Từng ngũ sắc quang điểm nhỏ như hạt đậu, tại phương viên mười dặm xung quanh, rừng rậm, cỏ cây gần đó đều nhổ gốc, chúng tựa hồ đều bị triệu hoán, điên cuồng tuôn về phía kiếm trận.

Vô số quang điểm từ trên không trung hạ xuống, nhưng khi đến gần kiếm trận lập tức bị một mảnh thanh sắc kiếm quang chắn bên ngoài.

Các loại quang mang khác nhau bay múa trong kiếm quang, bạo liệt hóa thành một đoàn ngũ sắc vụ khí, nhưng số lượng quang điểm thật sự rất nhiều, giống như vô cùng, vô tận.

Trong chốc lát, vụ khí sau khi bạo liệt liền hợp lại thành chất lỏng, làm cho thanh sắc kiếm quang đang bay múa cũng dần trì hoãn, dần trở nên mất linh.

Mà đồng thời lúc đó, lão giả họ Đồ thúc dục hỏa trụ to lớn, đồng dạng phát tán tàn phá kiếm trận. Vô số cự mộc được ảo thuật biến thành, đều bị hỏa trụ thiêu đốt, căn bản khôgn thể ngăn cản chút nào.

Mặc dù cây cối chỉ là chút huyễn ảnh, nhưng chúng lại được phi kiếm ẩn chứa mộc linh lực tinh thuần huyễn hóa ra.

Cho nên cây cối dưới hỏa lực mạnh như thế liền bị thiêu đốt hết, nhất thời cảnh sắc bốn phía lão giả trở nên mơ hồ, một lần nữa hiện ra cảnh sắc chân thật ban đầu.