Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1567 : Hỗn thiên địa cùng hồ lô
Ngày đăng: 13:02 19/04/20
Hàn Lập ẩn thân trong kiếm trận, thấy cảnh này thì trong lòng có chút trầm xuống.
Đối phương không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ, thân ở trong kiếm trận nhưng vẫn có thể điều động nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, mạnh mẽ đè ép kiếm trận.
Bất quá, đây cũng là vì cảnh giới tu vi của hắn kém nhiều so với đối phương.
Nếu cùng cấp thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào cảnh giới chi lực, dễ dàng đánh tan việc điều động thiên địa nguyên khí này.
Dù sao việc đánh tan dễ dàng hơn việc triệu hoán thiên địa nguyên khí nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tồn tại ngoài Luyện Hư Kỳ rất ít khi trực tiếp điều động thiên địa nguyên khí công kích đối phương, cho dù có thật sự làm như vậy, tốn sức tập hợp thiên địa chi lực, nhưng cảnh giới chênh lệch không nhiều thì rất dễ bị đối phương cướp quyền điều khiển, vì thế được không bằng mất.
Cho dù ngẫu nhiên trong tranh đấu có xuất hiện cảnh điều động thiên địa nguyên khí thì hơn phân nửa là muốn thi triển đại thần thông nào đó, pháp lực bản thân không đủ cho nên không thể không điều động thiên địa nguyên khí bổ sung.
Loại tình hình này phải có một người phụ kế bên để có thể tập trung điều động thiên địa nguyên khí, không bị người khác cướp đoạt.
Bất quá nói đến phạm vi điều động thiên địa nguyên khí tấn công địch thì cũng thường là mượn thiên địa lực trong phạm vi mười dặm, tận lực giảm bớt thời gian làm phép và phải cam đoan điều khiển lực ổn định.
Lúc này lão giả họ Đồ thấy cảnh giới Hàn Lập kém xa mình, mới dám không kiêng nể gì điều động nhiều thiên địa nguyên khí công kích kiếm trận.
Đối mặt với thủ đoạn này, Hàn Lập hiển nhiên cảm thấy đau đầu.
Bất quá lúc đầu Thanh Nguyên Tử dùng tu vi Luyện Hư Kỳ đánh với tồn tại Hợp Thể Kỳ, đối với việc thiên địa nguyên khí cường hành công kích cũng có đối sách.
Hàn Lập thở dài một hơi, mười ngón tay búng ra từng đạo pháp quyết vào trong kiếm trận.
Thanh sắc quang mạc chợt cuồng hiện vài cái, nguyên khí bên trong kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiếp theo quang mạc đang bị thiên địa nguyên khí đè ép, bỗng co rụt lại, thanh liên đột nhiên mở ra, quay tròn.
Trong nháy mắt, thanh sắc tuyền qua hiện lên bên ngoài quang mạc.
Tất cả thiên địa nguyên khí đều bị hút mạnh vào tuyền qua.
Trong nháy mắt, tất cả thiên địa nguyên khí đều bị kiếm trận thu nạp.
Quang mạc vốn lung lay, trong nháy mắt lần nữa ổn định lại.
Lão giả trong kiếm trận đang thúc dục phong hỏa chi trụ đánh vào quang mạc, thiên địa nguyên khí bên ngoài đột nhiên có biến hóa, hiển nhiên lão giả là người đầu tiên cảm ứng được.
Trong lòng lão giả cả kinh, tuyệt đối không nghĩ tới kiếm trận này còn có thần thông huyền diệu như thế.
Nói như vậy, hắn tụ tập thiên địa nguyên khí chẳng phải là làm tăng mạnh uy lực của kiếm trận sao.
Dưới sự kinh sợ, lão giả không cần suy nghĩ hét lớn một tiếng vang vọng khắp kiếm trận.
Thiên địa nguyên khí đang tụ tập bên ngoài kiếm trận, nhất thời sau tiếng hét bỗng bị một lưỡi đao gió chém tan.
Mà kiếm trận sau khi thu nạp nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, thanh sắc quang mạc trở nên càng xanh, độ dày không biết hơn xa lúc trước bao nhiêu.
Chính mình triệu tập thiên địa nguyên khí, ngược lại không cẩn thận đã trợ giúp đối thủ, chuyện mất mặt như thế truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho người trong tộc cười đến rụng răng sao.
Lão giả họ Đồ giận dữ, cười lạnh ba tiếng.
Tiếp theo hắn vỗ thiên linh cái, nhất thời một cổ hồng hoàng bạch sắc linh quang bay ra, thoáng cái liền hiện ra một hư ảnh thật lớn với diện mục mơ hồ.
Không chờ Hàn Lập nhìn rõ diện mục thật của hư ảnh, hư ảnh liền bay về phía lão giả.
Lão giả họ Đồ hống một tiếng dài, khuôn mặt thanh tú biến mất, trở nên cực kỳ hung dữ. Hình dáng cũng chợt cao lên sáu bảy trượng, trên trán mọc ra một cái sừng màu hồng dài nửa thước, da thịt thì đầy lân phiến đỏ đậm.
Trong chốc lát, lão giả bỗng biến thành một yêu ma đáng sợ.
Hắn dữ tợn cười, hai tay vung lên.
Một kim sắc tiểu phiến hiện ra, trên mặt có hỏa vụ lượn lờ.
Tay kia thì cầm một cái túi quỷ dị.
Hắn ném hai bảo vật lên trời, trong miệng phát ra những tiếng chú ngữ cổ quái mà Hàn Lập nghe không hiểu.
Tiểu phiên thoáng một cái, từ phía trên phun ra một cổ kim sắc hỏa diễm, mà cái túi thì phun ra một trận bão cát màu lam.
Lão giả há miệng, cũng phun ra một đoàn hỏa vẫn đỏ như máu.
Ba thứ này nhất thời dung hợp vào trong hỏa trụ đang tàn phá kiếm trận.
Trong chốc lát, hồng, lam, vàng, tam sắc quang mang hòa cùng nhau, sau đó hóa thành tam sắc phong hỏa lực, uy lực có thể làm rung chuyển thiên địa, bạo phát trong kiếm trận.
Hàn Lập thấy tình hình không ổn, liên tiếp thúc dục Xuân Lê Kiếm Trận biến hóa ra vô số huyễn thuật.
Nhưng vô luận huyễn hóa ra bất cứ thứ gì, đều bị tam sắc phong hỏa lực đốt cháy.
Bộ dáng Xuân Lê Kiếm Trận không thể ngăn cản nổi.
Thanh sắc quang mạc dưới sự công kích không ngừng của phong hỏa lực, một lát sau thì bắt đầu chợt sáng chợt tối.
Hàn Lập hít một hơi.
Bất quá hắn hoảng sợ như vậy, một nửa bởi vì tam sắc phong hỏa lực, một nửa khác chính là cái túi màu lam mà lão giả họ Đồ lấy ra sau khi biến thân.
Bảo vật này hắn thoạt nhìn rất quen, hình như là một kiện linh bảo trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, Hỗn Thiên Đại. Bảo vật này mặc dù xếp ở giữa bảng, nhưng lại có vài loại thần thông lợi hại, cho nên danh khí thật sự không nhỏ.
Nhiều năm trước, bảo vật này từng rơi vào tay một vị nhân tộc, nhưng sau khi vị này chết thì bảo vật cũng quỷ dị biến mất. Năm đó vì chiếm đoạt bảo vật này, rất nhiều tu sĩ cấp cao của các tộc tranh giành, nhưng không tìm ra chút manh mối.
Không hiểu thế nào lại rơi vào tay Giác Xi Tộc?
Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển vì một tiếng hừ nhẹ bỗng vang lên. Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Theo lời đồn thì kiện Hỗn Thiên Đại này không thể chỉ có chút thần thông ấy, chẳng lẽ chỉ là một kiện phỏng chế phẩm, hoặc là mình nhìn lầm?
Hàn Lập không thể phán đoán chính xác, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Mắt thấy kiếm trận không thể chống đỡ thêm, Hàn Lập híp mắt, một luồng hàn mang hiện lên.
Nghe đồn Thanh Nguyên Tử dùng kiếm trận này có thể đối phó tồn tại Hợp Thể Kỳ, mặc dù không phải là giả, nhưng hơn phân nửa bởi vì Thanh Nguyên Tử đã tu luyện kiếm quyết này đến mấy tầng cuối, cho nên mới có thể phát huy mười hai thành uy lực.
Mặc dù hắn cũng có thể luyện chế ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng công pháp tu luyện cũng không phải chỉ chuyên về kiếm trận này, cho nên vài loại thần thông có thể nói là sát chiêu khác vẫn không thể thi triển.
Cho nên không thể vây khốn được lão giả trước mắt.
Bất quá vì hấp thu nhiều thiên địa nguyên khí, làm cho kiếm trận có một loại thần thông uy lực không nhỏ, có thể miễn cưỡng thi triển.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, dường như nghĩ tới điều gì.
Loại thần thông này vô cùng lợi hại, một khi thi triển ra, bất luận có hữu hiệu hay không thì sợ rằng bản thân kiếm trận cũng lập tức bị phá hỏng.
Nhưng tình huống trước mắt cũng có thể thử một lần.
Nếu không hiệu quả thì chỉ có thể vận dụng vài loại biến thân trong Kinh Chập Thập Nhị Biến đại chiến với đối phương một hồi. Nếu vẫn không được thì hắn vẫn còn rất nhiều phù lục cùng Phệ Kim Trùng.
Bởi vậy dù đại chiến với vị Hợp Thể Sơ Kỳ cho đến giờ, hắn vẫn trấn định.
Sau một khắc, Hàn Lập cũng lẩm bẩm trong miệng.
Nhất thời một màn khó tin xuất hiện trong kiếm trận.
Chỉ thấy thanh sắc quang mạc trở nên mơ hồ, bỗng nhiên hiện ra một cây đại thụ khổng lồ.
Lúc vừa mới xuất hiện thì chỉ mấy tấc, nhưng sau một khắc thì cuồng trướng tới mấy trượng.
Đại thụ nở hoa kết quả, dưới ánh mắt giật mình của lão giả, ngưng kết thành một tiểu hồ lô xanh biếc.
Hồ lô chỉ bằng cái bát, nhìn cực kỳ bình thường.
Nhưng sau một khác, thanh liên trong quang mạc rung lên, phun ra vô số đạo kiếm ảnh dài một tấc, tất cả đều chui vào trong hồ lô.
Theo đó mặt ngoài hồ lô bỗng hiện ra một đạo thanh sắc kiếm ấn.
Ban đầu thì mờ nhạt như không thấy.
Nhưng khi lượng lớn ngũ sắc quang hà rót vào trong hồ lô thì kiếm ấn trở nên vô cùng rõ, chớp động ngũ sắc quang mang.
Lão giả họ Đồ mặc dù không biết đây là thần thông gì, nhưng hồ lô xuất hiện quỷ dị như thế thì hiển nhiên trong lòng rất bất an.
Lúc này hắn không suy nghĩ, hư không đánh ra một trảo lớn về phía hồ lô.
Nhất thời tam sắc phong hỏa lực trong kiếm trận bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành tam sắc đại thủ, khí thế hung hãn đánh về phía hồ lô.
Nếu hồ lô chỉ là vật bình thường, lấy biểu hiện đáng sợ của tam sắc phong hỏa lực trước đó, sợ rằng đại thủ không cần trực tiếp tiếp xúc thì đã đem hồ lô đốt thành khói.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên từ trên cao truyền đến một từ lạnh lùng của Hàn Lập: "Trảm."
Hồ lô quay tròn, bỗng nhiên đảo ngược, quang mang lưu chuyển một trận, chợt lóe, phun ra một kiếm quang dài cỡ một thước.
Ngũ sắc kiếm quang chớp động linh quang không ngừng, phù văn lớn nhỏ tịa gần kiếm quang không ngừng lập lòe.
Kiếm quang chỉ chợt lóe lên liền biến to lên một trượng.
Tiếp theo cự kiếm nhắm ngay hướng tam sắc đại thủ hư không chém ra một nhát.
Vô thanh vô tức, nhìn như không có chút uy lực nào.
Nhưng tam sắc đại thủ không chút dấu hiệu bỗng phân ra làm hai, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Phương hướng cự kiếm thay đổi, mục tiêu tiếp theo là lão giả cách đó không xa.
Lão giả họ Đồ thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Đối phương không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ, thân ở trong kiếm trận nhưng vẫn có thể điều động nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, mạnh mẽ đè ép kiếm trận.
Bất quá, đây cũng là vì cảnh giới tu vi của hắn kém nhiều so với đối phương.
Nếu cùng cấp thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào cảnh giới chi lực, dễ dàng đánh tan việc điều động thiên địa nguyên khí này.
Dù sao việc đánh tan dễ dàng hơn việc triệu hoán thiên địa nguyên khí nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tồn tại ngoài Luyện Hư Kỳ rất ít khi trực tiếp điều động thiên địa nguyên khí công kích đối phương, cho dù có thật sự làm như vậy, tốn sức tập hợp thiên địa chi lực, nhưng cảnh giới chênh lệch không nhiều thì rất dễ bị đối phương cướp quyền điều khiển, vì thế được không bằng mất.
Cho dù ngẫu nhiên trong tranh đấu có xuất hiện cảnh điều động thiên địa nguyên khí thì hơn phân nửa là muốn thi triển đại thần thông nào đó, pháp lực bản thân không đủ cho nên không thể không điều động thiên địa nguyên khí bổ sung.
Loại tình hình này phải có một người phụ kế bên để có thể tập trung điều động thiên địa nguyên khí, không bị người khác cướp đoạt.
Bất quá nói đến phạm vi điều động thiên địa nguyên khí tấn công địch thì cũng thường là mượn thiên địa lực trong phạm vi mười dặm, tận lực giảm bớt thời gian làm phép và phải cam đoan điều khiển lực ổn định.
Lúc này lão giả họ Đồ thấy cảnh giới Hàn Lập kém xa mình, mới dám không kiêng nể gì điều động nhiều thiên địa nguyên khí công kích kiếm trận.
Đối mặt với thủ đoạn này, Hàn Lập hiển nhiên cảm thấy đau đầu.
Bất quá lúc đầu Thanh Nguyên Tử dùng tu vi Luyện Hư Kỳ đánh với tồn tại Hợp Thể Kỳ, đối với việc thiên địa nguyên khí cường hành công kích cũng có đối sách.
Hàn Lập thở dài một hơi, mười ngón tay búng ra từng đạo pháp quyết vào trong kiếm trận.
Thanh sắc quang mạc chợt cuồng hiện vài cái, nguyên khí bên trong kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiếp theo quang mạc đang bị thiên địa nguyên khí đè ép, bỗng co rụt lại, thanh liên đột nhiên mở ra, quay tròn.
Trong nháy mắt, thanh sắc tuyền qua hiện lên bên ngoài quang mạc.
Tất cả thiên địa nguyên khí đều bị hút mạnh vào tuyền qua.
Trong nháy mắt, tất cả thiên địa nguyên khí đều bị kiếm trận thu nạp.
Quang mạc vốn lung lay, trong nháy mắt lần nữa ổn định lại.
Lão giả trong kiếm trận đang thúc dục phong hỏa chi trụ đánh vào quang mạc, thiên địa nguyên khí bên ngoài đột nhiên có biến hóa, hiển nhiên lão giả là người đầu tiên cảm ứng được.
Trong lòng lão giả cả kinh, tuyệt đối không nghĩ tới kiếm trận này còn có thần thông huyền diệu như thế.
Nói như vậy, hắn tụ tập thiên địa nguyên khí chẳng phải là làm tăng mạnh uy lực của kiếm trận sao.
Dưới sự kinh sợ, lão giả không cần suy nghĩ hét lớn một tiếng vang vọng khắp kiếm trận.
Thiên địa nguyên khí đang tụ tập bên ngoài kiếm trận, nhất thời sau tiếng hét bỗng bị một lưỡi đao gió chém tan.
Mà kiếm trận sau khi thu nạp nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, thanh sắc quang mạc trở nên càng xanh, độ dày không biết hơn xa lúc trước bao nhiêu.
Chính mình triệu tập thiên địa nguyên khí, ngược lại không cẩn thận đã trợ giúp đối thủ, chuyện mất mặt như thế truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho người trong tộc cười đến rụng răng sao.
Lão giả họ Đồ giận dữ, cười lạnh ba tiếng.
Tiếp theo hắn vỗ thiên linh cái, nhất thời một cổ hồng hoàng bạch sắc linh quang bay ra, thoáng cái liền hiện ra một hư ảnh thật lớn với diện mục mơ hồ.
Không chờ Hàn Lập nhìn rõ diện mục thật của hư ảnh, hư ảnh liền bay về phía lão giả.
Lão giả họ Đồ hống một tiếng dài, khuôn mặt thanh tú biến mất, trở nên cực kỳ hung dữ. Hình dáng cũng chợt cao lên sáu bảy trượng, trên trán mọc ra một cái sừng màu hồng dài nửa thước, da thịt thì đầy lân phiến đỏ đậm.
Trong chốc lát, lão giả bỗng biến thành một yêu ma đáng sợ.
Hắn dữ tợn cười, hai tay vung lên.
Một kim sắc tiểu phiến hiện ra, trên mặt có hỏa vụ lượn lờ.
Tay kia thì cầm một cái túi quỷ dị.
Hắn ném hai bảo vật lên trời, trong miệng phát ra những tiếng chú ngữ cổ quái mà Hàn Lập nghe không hiểu.
Tiểu phiên thoáng một cái, từ phía trên phun ra một cổ kim sắc hỏa diễm, mà cái túi thì phun ra một trận bão cát màu lam.
Lão giả há miệng, cũng phun ra một đoàn hỏa vẫn đỏ như máu.
Ba thứ này nhất thời dung hợp vào trong hỏa trụ đang tàn phá kiếm trận.
Trong chốc lát, hồng, lam, vàng, tam sắc quang mang hòa cùng nhau, sau đó hóa thành tam sắc phong hỏa lực, uy lực có thể làm rung chuyển thiên địa, bạo phát trong kiếm trận.
Hàn Lập thấy tình hình không ổn, liên tiếp thúc dục Xuân Lê Kiếm Trận biến hóa ra vô số huyễn thuật.
Nhưng vô luận huyễn hóa ra bất cứ thứ gì, đều bị tam sắc phong hỏa lực đốt cháy.
Bộ dáng Xuân Lê Kiếm Trận không thể ngăn cản nổi.
Thanh sắc quang mạc dưới sự công kích không ngừng của phong hỏa lực, một lát sau thì bắt đầu chợt sáng chợt tối.
Hàn Lập hít một hơi.
Bất quá hắn hoảng sợ như vậy, một nửa bởi vì tam sắc phong hỏa lực, một nửa khác chính là cái túi màu lam mà lão giả họ Đồ lấy ra sau khi biến thân.
Bảo vật này hắn thoạt nhìn rất quen, hình như là một kiện linh bảo trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, Hỗn Thiên Đại. Bảo vật này mặc dù xếp ở giữa bảng, nhưng lại có vài loại thần thông lợi hại, cho nên danh khí thật sự không nhỏ.
Nhiều năm trước, bảo vật này từng rơi vào tay một vị nhân tộc, nhưng sau khi vị này chết thì bảo vật cũng quỷ dị biến mất. Năm đó vì chiếm đoạt bảo vật này, rất nhiều tu sĩ cấp cao của các tộc tranh giành, nhưng không tìm ra chút manh mối.
Không hiểu thế nào lại rơi vào tay Giác Xi Tộc?
Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển vì một tiếng hừ nhẹ bỗng vang lên. Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Theo lời đồn thì kiện Hỗn Thiên Đại này không thể chỉ có chút thần thông ấy, chẳng lẽ chỉ là một kiện phỏng chế phẩm, hoặc là mình nhìn lầm?
Hàn Lập không thể phán đoán chính xác, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Mắt thấy kiếm trận không thể chống đỡ thêm, Hàn Lập híp mắt, một luồng hàn mang hiện lên.
Nghe đồn Thanh Nguyên Tử dùng kiếm trận này có thể đối phó tồn tại Hợp Thể Kỳ, mặc dù không phải là giả, nhưng hơn phân nửa bởi vì Thanh Nguyên Tử đã tu luyện kiếm quyết này đến mấy tầng cuối, cho nên mới có thể phát huy mười hai thành uy lực.
Mặc dù hắn cũng có thể luyện chế ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng công pháp tu luyện cũng không phải chỉ chuyên về kiếm trận này, cho nên vài loại thần thông có thể nói là sát chiêu khác vẫn không thể thi triển.
Cho nên không thể vây khốn được lão giả trước mắt.
Bất quá vì hấp thu nhiều thiên địa nguyên khí, làm cho kiếm trận có một loại thần thông uy lực không nhỏ, có thể miễn cưỡng thi triển.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, dường như nghĩ tới điều gì.
Loại thần thông này vô cùng lợi hại, một khi thi triển ra, bất luận có hữu hiệu hay không thì sợ rằng bản thân kiếm trận cũng lập tức bị phá hỏng.
Nhưng tình huống trước mắt cũng có thể thử một lần.
Nếu không hiệu quả thì chỉ có thể vận dụng vài loại biến thân trong Kinh Chập Thập Nhị Biến đại chiến với đối phương một hồi. Nếu vẫn không được thì hắn vẫn còn rất nhiều phù lục cùng Phệ Kim Trùng.
Bởi vậy dù đại chiến với vị Hợp Thể Sơ Kỳ cho đến giờ, hắn vẫn trấn định.
Sau một khắc, Hàn Lập cũng lẩm bẩm trong miệng.
Nhất thời một màn khó tin xuất hiện trong kiếm trận.
Chỉ thấy thanh sắc quang mạc trở nên mơ hồ, bỗng nhiên hiện ra một cây đại thụ khổng lồ.
Lúc vừa mới xuất hiện thì chỉ mấy tấc, nhưng sau một khắc thì cuồng trướng tới mấy trượng.
Đại thụ nở hoa kết quả, dưới ánh mắt giật mình của lão giả, ngưng kết thành một tiểu hồ lô xanh biếc.
Hồ lô chỉ bằng cái bát, nhìn cực kỳ bình thường.
Nhưng sau một khác, thanh liên trong quang mạc rung lên, phun ra vô số đạo kiếm ảnh dài một tấc, tất cả đều chui vào trong hồ lô.
Theo đó mặt ngoài hồ lô bỗng hiện ra một đạo thanh sắc kiếm ấn.
Ban đầu thì mờ nhạt như không thấy.
Nhưng khi lượng lớn ngũ sắc quang hà rót vào trong hồ lô thì kiếm ấn trở nên vô cùng rõ, chớp động ngũ sắc quang mang.
Lão giả họ Đồ mặc dù không biết đây là thần thông gì, nhưng hồ lô xuất hiện quỷ dị như thế thì hiển nhiên trong lòng rất bất an.
Lúc này hắn không suy nghĩ, hư không đánh ra một trảo lớn về phía hồ lô.
Nhất thời tam sắc phong hỏa lực trong kiếm trận bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành tam sắc đại thủ, khí thế hung hãn đánh về phía hồ lô.
Nếu hồ lô chỉ là vật bình thường, lấy biểu hiện đáng sợ của tam sắc phong hỏa lực trước đó, sợ rằng đại thủ không cần trực tiếp tiếp xúc thì đã đem hồ lô đốt thành khói.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên từ trên cao truyền đến một từ lạnh lùng của Hàn Lập: "Trảm."
Hồ lô quay tròn, bỗng nhiên đảo ngược, quang mang lưu chuyển một trận, chợt lóe, phun ra một kiếm quang dài cỡ một thước.
Ngũ sắc kiếm quang chớp động linh quang không ngừng, phù văn lớn nhỏ tịa gần kiếm quang không ngừng lập lòe.
Kiếm quang chỉ chợt lóe lên liền biến to lên một trượng.
Tiếp theo cự kiếm nhắm ngay hướng tam sắc đại thủ hư không chém ra một nhát.
Vô thanh vô tức, nhìn như không có chút uy lực nào.
Nhưng tam sắc đại thủ không chút dấu hiệu bỗng phân ra làm hai, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Phương hướng cự kiếm thay đổi, mục tiêu tiếp theo là lão giả cách đó không xa.
Lão giả họ Đồ thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời biến đổi.