Pháo Đài Số

Chương 89 :

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Mặt trời chiếu muôn ngàn tia nắng ban mai ấm áp xuống những mái nhà vùng Seville và rọi vào từng ngõ hẻm. Tiếng chuông nhà thờ từ tháp Giralda vang lên báo hiệu một ngày mới. Đây là thời điểm mà mọi cư dân ở đây đều đón chờ. Ở mọi nơi trong thành phố cổ này, những cánh cổng bỗng rộng mở và người người đổ ra đường. Sự sống giống như dòng máu chảy đều khắp các mạch máu của vùng Santa Cruz, tất cả đều hướng về trung tâm trái tim của thị trấnt hướng về cốt lõi của lịch sử, hướng về Chúa, hướng về thánh đường linh thiêng nhất.



Đâu đó trong tâm trí Becker vang vọng tiếng chuông. Mình đã chết hay còn sống? Anh mở mắt một cách miễn cưỡng và hé nhìn tia nắng đầu tiên của buổi bình minh. Anh biết rõ mình đang ở đâu. Anh quan sát xung quanh và tìm kiếm kẻ đang muốn sát hại mình.



Nhưng người đàn ông đeo kính gọng kim loại ấy đã biến mất. Thay vào đó là những gia đình người Tây Ban Nha trong những bộ trang phục lịch lãm, bước qua cổng rồi hoà vào dòng người trên đường, chuyện trò và cười nói. Phía cuối hẻm, khuất tầm mắt Becker, Hulchot đang lầm rầm nguyền rủa đầy tức tối. Lúc đầu chỉ có một đôi vợ chồng ngăn cản hắn tiếp cận con mồi. Hulohot tin chắc họ sẽ đi khỏi. Nhưng tiếng chuông cứ liên tục vang lên và mọi người đua nhau đổ ra đường.




Một bên mạng sườn của Becker như đang bị thiêu đốt, nhưng anh cảm thấy máu đã ngừng chảy. Anh tiếp tục đi. Đâu đó phía sau anh là tên sát thủ đang lăm lăm khẩu súng trong tay. Becker cúi đầu xuống thật thấp và len vào giữa những tốp người đang trên đường đến nhà thờ. Không còn xa nữa. Anh có thể cảm nhận được điều đó. Đám người lúc một đông hơn. Con hẻm rộng dần ra. Giờ không còn như một dòng suối nhỏ nữa, con đường mở ra như một dòng sông lớn. Khi đi vòng qua chỗ rẽ, Becker đột nhiên nhìn thấy, sừng sững trước mắt anh - thánh đường và tháp Giralda.



Tiếng chuông dội inh ỏi vào những bức tường cao của toà tháp. Mọi người dồn lại, tất cả đều mặc trang phục màu đen, đều băng qua quảng trường và hướng về cửa thánh đường Seville. Becker cố gắng chen ngang để hướng tới Mateu Gago, nhưng anh bị mắc kẹt.



Anh bị ép chặt, vai liền vai, từ đầu gối đến ngón chân đều bị mắc trong đám đông đang chen lấn xô đẩy. Cảm nhận của những người Tây Ban Nha về khoảng cách bao giờ cũng khác với mọi dân tộc khác. Becker bị ép chặt giữa hai bà béo, cả hai đều nhắm nghiền mắt và mặc cho đám đông đưa họ đi. Họ lầm rầm cầu nguyện, tay nắm chặt tràng hạt. Khi đám đông hợp thành một khối chặt như nêm, Becker một lần nữa cố gắng rẽ phải, nhưng đám đông cản anh lại. Người thì đi nhanh, người thì xô đẩy, người thì nhắm mắt phó mặc và còn có người chỉ lầm rầm cầu nguyện. Anh cố xoay người lại, cố tạo một lực đẩy ngược lại đám đông đang xô đẩy. Nhưng vô ích. Chẳng khác nào bơi ngược dòng trên một khúc sông nước chảy xiết và sâu tới cả dặm. Anh vẫn cố xoay người. Những cánh cửa Thánh đường hiện ra lờ mờ trước mắt anh như điểm khởi đầu của một hành trình tăm tối mà anh không hề muốn dcm thân vào. David Becker nhận ra anh đang tiến vào nhà thờ.