Pháo Đài Số

Chương 9091 :

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Tiếng còi báo động từ trung tâm Cryto đang vang lên không ngớt. Strathmore không biết Susan đã đi được bao lâu. Ông ngồi một mình trong bóng tối, tiếng o o phát ra từ dòng chữ TRANSTR như đang nhắc nhở. Mình vẫn là người sống sót…mình vẫn là người sống sót… Đúng vậy, ông nghĩ. Mình là người sống sót - nhưng là sự sống sót vô nghĩa chẳng có gì đáng tự hào cả. Thà chết còn hơn là sống trong bóng tối của sự ô nhục như thế này.



Nhục nhã- đó là những gì đang chờ đợi ông phía trước. Ông đã che dấu thông tin, đã cố tình không báo cáo giám đốc. Ông đã thả một con virus vào mạng máy tính an toàn nhất trên toàn liên bang! Chẳng còn gì nghi ngờ nữa, ông sẽ bị nguyền rủa cho tới chết. Ông dự định thể hiện tinh thần ái quốc, nhưng sự việc tiến triển ngược lại hoàn toàn. Chỉ còn lại cái chết và tội phản quốc. Sẽ có những phiên toà, hình phạt, dư luận công chúng. Ông đã phục vụ quốc gia với tất cả tấm lòng và sự chính trực bao nhiêu năm trời, để rồi đến phút cuối là một số không to tướng.



"Mình là người sống sót", ông thầm nghĩ. "Mày là kẻ nói dối". Cũng chính ông lại tự trả lời.



Đó là sự thực ông là một kẻ nói dối. Ông đã không trung thực hoàn toàn với mọi người. Susan Fletcher là một trong số những người đó. Có quá nhiều thứ ông đã không nói cho cô biết – những thứ giờ khiến ông cảm thấy xấu hổ với chính mình. Bao nhiêu năm trời hình ảnh của Susan cứ ám ảnh ông không rời. Đêm đêm ông mơ thấy cô, rồi gọi tên cô trong giấc ngủ. Ông không thể không nghĩ về cô. Trong tâm trí ông Susan thật tuyệt vời, thông minh và xinh đẹp. Vợ ông đã cố chịu đựng và bỏ qua cho ông, nhưng bà ấy đã thực sự tuyệt vọng khi gặp Susan. Bà Strathmore không bao giờ lên án chồng vì những tình cảm ấy. Bao lâu nay bà đã cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nhưng rồi nỗi đau ấy lớn dần vượt quá sức chịu đựng của con người. Bà tuyên bố li hôn vì không thể chung sống với cái bóng của một người đàn bà khác trong cuộc hôn nhân của họ.



Dần dần tiếng chuông báo động đã đánh thức Strathmore khỏi ảo tưởng. Ông cố gắng bật dậy để tìm cách thoát ra khỏi sự mê muội hiện tại. Bộ não của ông miễn cưỡng khẳng định những gì trái tim mình đã hoài nghi. Chỉ có một cách thực sự thoát khỏi tình trạng này, chỉ một cách mà thôi. Strathmore chăm chú nhìn bàn phím và bắt đầu gõ. Không cần bật màn hình, ông biết rõ mình đang làm gì. Ông gõ từng phím chữ chậm chạm nhưng dứt khoát:



"Những người bạn thân mến của tôi, hôm nay tôi sẽ từ biệt cõi đời này" Bằng cách này, sẽ chẳng còn ai nghi ngờ hay băn khoăn gì nữa.
Có vẻ càng giận dữ hơn ông ta nói: "Thế thì ngồi xuống! " Ai đó bên cạnh ra hiệu phải im lặng. Ông già mím môi và nhìn thẳng về phía trước. Becker nhắm nghiền mắt và cúi xuống thật thấp, phân vân không biết buổi lễ sẽ kéo dài đến bao giờ. Becker, vốn là người theo đạo Tin Lành, luôn cho rằng đặc điểm của đạo Thiên Chúa là dông dài và chậm chạp. Anh thầm ước cho đó là sự thật, vì ngay sau khi buổi lễ này kết thúc, anh sẽ buộc phải đứng dậy và theo mọi người ra ngoài. Mặc chiếc áo kaki sáng màu này hẳn anh sẽ khó thoát khỏi tay tên sát thủ kia.



Becker biết anh không còn sự lựa chọn nào khác. Cách duy nhất bây giờ là quỳ gối trên sàn nhà lạnh ngắt của thánh đường rộng lớn này. Cuối cùng ông già nọ cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa. Tất cả mọi người đều đã đứng dậy và đang hát thánh ca. Becker vẫn quỳ gối. Chân anh bắt đầu tê cứng như bị chuột rút. Chẳng có chỗ nào để duỗi chân ra cả. Hãy kiên nhẫn, anh nghĩ. Hãy kiên nhẫn. Anh nhắm mắt lại và thở thật sâu.



Chỉ vài phút sau, Becker cảm thấy có người đang đá mình. Anh nhìn lên. Ông già nọ đang đứng đó, bên phải anh, tức tối, chờ anh tránh ra khỏi đãy ghế. Becker hoảng hồn. Ông ta muốn ra về? Mình sẽ phải đứng dậy!



Becker ra hiệu bảo ông ta bước qua đầu anh. Ông già cố kiềm chế cơn giận của mình. Ông ta giật vạt áo, kéo chúng xuống đầy tức giận và ngả người về phía sau để cho anh thấy tất cả những người còn lại trong dãy ghế vẫn đang chờ ra khỏi đây. Becker nhìn sang trái và thấy người phụ nữ trước đó ngồi cạnh anh giờ không còn ở đó nữa. Những chiếc ghế bên trái hoàn toàn trống, người ta đã bước ra hành lang chính. Buổi hành lễ chưa thể kết thúc được! Không thể như thế! Mọi thứ vừa mới đến xong cơ mà!



Nhưng khi Becker nhìn thấy cậu bé ở điện thờ đứng cuối hàng và hai hàng người đơn lẻ đang di chuyển trên hành lang chính hướng tới điện thờ anh hiểu điều gì đang diễn ra. Lễ ban thánh thể. Anh rên rỉ. Những người Tây Ban Nha tiến hành nghi lễ này trước!