Pháo Đài Số

Chương 92 :

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Susan theo lối cầu thang đi xuống tầng ham. Hơi nước dày đặc bao trùm TRANSLTR. Các tấm sàn ướt nhoèn vì hơi nước ngưng đọng. Cô suýt ngã vì để giầy không đủ độ bám. Cô phân vân không biết TRANSLTR còn duy trì hoạt động được bao lâu nữa. Còi báo động vẫn tiếp tục rú từng hồi. Hệ thống đèn báo động cứ hai phút lại nhấp nháy. Dưới đó ba tầng, những chiếc máy phát đang rung lên nặng nhọc. Susan biết công tắc mạch ở chỗ tận cùng của toà nhà, chỗ đang bị hơi nước mờ mịt bao phủ. Cô cảm thấy thời gian đã gần hết. Ở trên gác, Strathmore cầm khẩu Beretta trong tay. Ông đọc lại những gì vừa đánh máy và đặt tờ giấy xuống sàn nhà. Những gì ông sắp làm là một hành động hèn nhát, chắc chắn là thế. Ta là người sống sót, ông nghĩ. Ông nghĩ về con virus trong ngân hàng dữ liệu của NSA, về David Becker ở Tây Ban Nha, và về những kế hoạch cho cánh cửa hậu. Ông đã nói dối quá nhiều, và giờ thực sự cảm thấy hối lỗi. Ông biết đây là cách duy nhất để thoát khỏi trách nhiệm… cách duy nhất để thoát khỏi sự nhục nhã. Ông cẩn thận nâng khẩu súng, rồi nhắm mắt lại và bóp cò.



Susan xuống được khoảng sáu tầng thì nghe thấy tiếng súng. Tiếng nổ vang lên từ khá xa và gần như bị tiếng máy phát át đi.



Chưa bao giờ nghe thấy tiếng súng, ngoại trừ trên tivi, nhưng cô biết chắc đó là tiếng súng. Cô dừng lại một lúc, tiếng súng như vang lên trong tâm trí.



Hoảng hốt, cô nghĩ đến tình huống xấu nhất. Cô nhớ lại những ước mơ của ngài chỉ huy - cánh cửa hậu của Pháo Đài Số, nếu thành công sẽ là một kỳ tích. Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh con virus trong ngân hàng dữ liệu, cuộc hôn nhân đổ vỡ của ông, và cả cái gật đầu ủng hộ mà ông dành cho cô. Chân Susan loạng choạng, cô quay trở lên, tay không dám rời tay vịn cầu thang. Chỉ huy! Không! Susan thấy toàn thân như tê dại, đầu óc trống rỗng. Tiếng súng dội lại một lần nữa khiến cô rối bời. Lý trí mách bảo cô phải xuống tiếp nhưng đôi chân thì cứ bước ngược lên.



- Chỉ huy! - Lập tức cô quay trở lên, quên hẳn những nguy hiểm đang rình rập. Cô cố chạy thật nhanh, chạy mải miết rồi trượt ngã trên sàn kim loại. Phía trên đầu, hơi ẩm chẳng khác nào mưa phùn. Khi tới được đầu cầu thang và trèo lên, cô cảm thấy như bị đẩy lên trên bởi đám hơi nước khổng lồ đang bốc lên ngùn ngụt. Cô ngã lăn trên sàn Crypto, không khí lạnh giá như những mũi kìm châm vào từng thớ thịt. Chiếc áo blu trắng của cô dính bết vào người, toàn thân ướt sũng.


Những gì cô thấy thật kinh khủng. Một nửa khuôn mặt Hale bê bết máu. Máu bắn tung toé trên thảm trải sàn. Ôi lạy Chúa! Susan loạng choạng bước thụt lùi. Đó không phải là phát súng của ngài chỉ huy mà là của Hale.



Ngỡ ngàng, Susan đến bên cái xác. Rõ ràng là Hale đã tự giải thoát cho mình. Dây điện lúc trước được lấy ra từ máy in để dùng làm dây trói bị vứt ngổn ngang trên sàn, ngay bên cạnh thi thể to lớn của anh ta. Chắc mình đã để khẩu súng trên ghế, cô nghĩ. Vũng máu chảy ra từ vết đạn trong sọ anh ta giờ đã chuyển sang màu đen dưới ánh sáng xanh. Trên sàn, cạnh Hale, có một mẩu giấy. Susan loạng choạng bước qua và nhặt lên. Đó là một bức thư.



"Gửi những người bạn của tôi, tôi phải từ biệt cõi đời này trong nhục nhã vì những tội lỗi sau…" Susan không tin vào mắt mình, cô đang cầm trên tay một bức thư tuyệt mệnh. Susan đọc chậm chạp. Thật hoang đường - không hề giống Hale ngày thường một chút nào - tại sao lại là một danh sách các tội lỗi ở đây? Anh ta đã thú nhận tất cả, Hale thú nhận rằng NDAKOTA chỉ là một trò lừa đảo, chính anh ta đã thuê một kẻ hám tiền giết Ensei Tankado và lấy mất chiếc nhẫn, đẩy Phil Chartrukian rơi xuống tầng hầm, và cuối cùng lên kế hoạch bán Pháo Đài Số.



Susan nhìn dòng cuối cùng. Cô không muốn tin hai chữ ấy là có thật những con chữ cuối cùng khiến toàn thân cô tê dại. "Trên hết, tôi thành thực xin lỗi David Becker. Hãy tha lỗi cho tôi, tôi đã mù quáng vì tham vọng".



Susan đứng run rẩy bên xác Hale. Có tiếng chân chạy phía sau. Susan từ từ quay người lại.



Strathmore xuất hiện phía sau cửa sổ vỡ, mặt tái nhợt và thở không ra hơi. Ông nhìn xuống xác Hale, lặng người đi vì kinh ngạc. - Chúa ơi! - Ông nói - Chuyện gì thế này?