Phật Môn Ác Thê

Chương 109 : Ta nhận thua

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Sau khi ánh sáng vàng len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi xuống người Âm Tế Thiên thì cơn đau trên khắp cơ thể vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu. Bất quá, tay chân vẫn không chút sức lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn trăng mọc dần lên, đến khi trăng lặn xuống, bầu trời từ từ sáng tỏa. Hắn im lặng nằm trên mặt đất suốt một ngày hai đêm, cho đến tận sáng sớm ngày thứ ba, Âm Tế Thiên mới cảm giác được cả người như sống lại.



Hắn xoay người đứng dậy, lúc làm vài động tác thư giãn gân cốt thì phát hiện y bào đặc chế mà Bắc Minh làm riêng cho hắn từ màu trắng đã trở thành đen đúa và ẩm ướt, giờ chỉ có cái khố rách rách mướt mướt là còn che được trên người. Âm Tế Thiên đành phải tìm kiếm trong túi Càn Khôn mà Vô Tịnh đã chuẩn bị trước đó, lúc hắn thò tay định lấy một cái áo ra thì nhìn thấy chiếc nhẫn không gian đang đeo trên ngón tay. Động tác của hắn hơi ngừng lại, nhớ tới chiếc nhẫn này là Bắc Duy đưa cho hắn lúc rời khỏi Bắc hoàng thành, gã nói nó được Bắc Minh làm ra để tặng hắn, bên trong có đầy đủ đồ dùng dành cho Thú Triều. Âm Tế Thiên chua xót mỉm cười. Nếu đã chuẩn bị đầy đủ vật cần thiết rồi, sao lại không cho hắn tham gia Thú Triều, chẳng nhẽ muốn dỗ dành hắn thôi sao? Âm Tế Thiên thả quần áo vào lại trong túi Càn Khôn, lật tới lật lui đồ vật trong chiếc nhẫn. Bắc Minh rất cẩn thận cho nên chiếc nhẫn này không giống với những chiếc nhẫn không gian khác, phải cần thần thức mới lấy được đồ vật, nó giống như túi Càn Khôn mà Vô Tịnh chuẩn bị cho hắn, chỉ cần nghĩ đến thứ cần lấy thì nó sẽ tự động đưa tới tay. Hơn nữa, Bắc Minh chuẩn bị rất chu đáo, từ cái ăn cho đến cái mặc, còn có rất nhiều phù chú, pháp khí, pháp bảo, thêm các loại đan dược không cần linh lực cũng có thể dùng được. Âm Tế Thiên càng nhìn trong lòng càng phức tạp, cuối cùng phì cười một tiếng. Được rồi! Bắc Minh, ta nhận thua! Ngươi rất bản lĩnh, có thể dỗ dành được ta! Bất quá, chuyện Bắc Minh nhất thời đổi ý không cho hắn tham gia Thú Triều vẫn khiến hắn rất tức giận!



Lôi Đình Hổ đi dạo một vòng trở về thì nhìn thấy Âm Tế Thiên nhìn Nhẫn không gian cười ngây ngô, mày nhăn chặt lại nói: “Nếu ngài đã có thể cử động thì ta sẽ đưa ngài trở về!” Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta không muốn trở về bây giờ!” Sau khi trở về, mọi người đều đánh nhau với yêu thú, để hắn và hộ vệ ngồi ngốc ở trong sân, nói thử xem có bao nhiêu là buồn chán cơ chứ? “Vậy ngài muốn đi đâu? Ta đưa ngài đi!” Mắt Âm Tế Thiên sáng lên: “Ta muốn tham gia Thú Triều!” Nếu Bắc Minh không dẫn hắn đi, vậy hắn sẽ tự đi, hắn rất tự tin bản thân có thể đối phó với những yêu thú cấp thấp. Lôi Đình Hổ sửng sốt giễu cợt cười một tiếng. Âm Tế Thiên nghe ra sự chế nhạo của nó, mày nhăn tít lại, bất mãn hỏi: “Ta không thể tham gia Thú Triều sao?” “Không phải!” Lập tức Lôi Đình Hổ nghiêm túc lắc đầu. Bất quá nó cảm thấy nếu Âm Tế Thiên tham gia Thú Triều thì khẳng định chắc chắn là đám yêu thú kia không đánh cũng bại! Âm Tế Thiên lườm nó một cái: “Vậy ngươi cười cái gì?” Lôi Đình Hổ không giải thích mà nói lái sang chuyện khác: “Ta vừa ra ngoài dạo một vòng, không quá một ngày nữa sẽ có tu sĩ đến đây, ngài có thể mượn cớ mà gia nhập đội nhóm của bọn họ, ta cảm thấy…” Nó liếc mắt nhìn xuống hạ bộ như ẩn như hiện của Âm Tế Thiên: “Ta cảm thấy bây giờ ngài nên thay quần áo đi thì hơn!”



Âm Tế Thiên nhìn theo ánh mắt của nó, cúi xuống thì thấy cái khố rách mướt chẳng che lấp được gì, ngay lập tức ngẩng phắc đầu lên nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa về phía Lôi Đình Hổ. Sau đó trốn sau gốc cây lớn, lấy đồ từ trong nhẫn không gian mà Bắc Minh đã chuẩn bị cho hắn thay vào. Trong nhẫn có tổng cộng năm bộ quần áo, mỗi bộ quần áo đều được đoán chế



() qua, linh khí cực dư thừa, hẳn là mỗi bộ đều trên cấp bảo phẩm.


Lôi Đình Hổ nghe thấy lời lẩm bẩm của hắn, nhưng không mở miệng giải thích, chỉ chăm chú liếc hắn một cái rồi hỏi: “Chuông này là ngài nhặt được?” Nếu không thì sao hắn không biết cách gọi yêu thú ra ngoài!



“Thì… xem như là người khác cho đi!” Âm Tế Thiên nhớ, vì hắn làm cho Thôn Phách vui vẻ nên y mới đưa chuông tặng hắn.



Lôi Đình Hổ kỳ lạ hỏi: “Đưa chuông cho ngài mà lại không nói phương pháp gọi yêu thú ra sao?”



Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta thấy y chỉ muốn trêu chọc ta, đầu tiên là khiến ta vui vẻ một chút sau đó khiến ta hụt hẫng mất mát”



Lôi Đình Hổ lại không cho là thế, chẳng có ai trong Tu Chân giới lại ngốc như vậy, dùng linh bảo để trêu đùa một người? Huống chi bên trong còn có một Hắc Độc Báo cấp tám, trêu chọc một người mà trả giá cỡ này thì quá lớn rồi! Lôi Đình Hổ lại cẩn thận nhìn cái chuông lần nữa! Bởi vì Âm Tế Thiên cầm chuông trong tay khiến nó trông cũng không rõ ràng lắm đành phải đưa tay khều lấy cái chuông. Lúc này, Lôi Đình Hổ lại quên mất mình vẫn còn là hình thú đương nhiên là không cầm được cái chuông. Ngay khi cái chân nó đụng tới bề mặt bóng loáng của cái chuông thì bị trượt xuống, đồng thời móng vuốt sắc bén vô tình mắc vào dây lụa đỏ. Cứ như vậy dây lụa bị nó kéo tuột, rớt xuống mặt đất. Một người một hổ cúi đầu nhìn, thấy bên trong dây lụa đỏ hình như có chữ viết!