Phật Môn Ác Thê

Chương 1101 : Năng lực của hắn (1)

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Một người một hổ đồng loạt cúi đầu thì nhìn thấy trên dảy lụa có chữ viết. Âm Tế Thiên nghi hoặc nhặt nó lên, trên đó có viết bốn chữ mạnh mẽ rõ ràng: “Tặng cho Tịch Thiên!”



Âm Tế Thiên không khỏi sửng sốt, không phải là hắn làm Thôn Phách vui vẻ nên y mới tiện tay quăng pháp bảo này cho mình sao? Thế nhưng bốn chữ viết trên dảy lụa kia lại chứng minh rằng y cố tình đem nó tặng cho hắn, chẳng phải cái cớ hắn làm y hài lòng nên y mới đưa. Lại nói tiếp, đêm hôm đó quả thật Thôn Phách có chút kỳ quái, không biết vì lý do gì mà bắt hắn ra khỏi Bắc phủ chỉ để hỏi sự tình ở Duyên sơn, nếu có như vậy thì y hỏi ngay trong phòng cũng được, sao phải dẫn hắn ra ngoài? Còn nữa, lúc ấy hắn cũng chẳng làm gì khiến Thôn Phách buồn cười mà y lại bỗng nhiên cười to. Từ biểu cảm của y cũng đủ biết y rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý đồ nào khác. Âm Tế Thiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, mày nhăn chặt lại.



Không phải Thôn trưởng nói, sau khi lão và đạo lữ được Sứ Giả đưa đi thì Thần Sử giết hết tất cả mọi người trong Duyên sơn sao? Một khi đã như vậy, thì sao Thôn Phách có thể biết được chuyện hắn và Hiên Viên Duật cầu được Thần Duyên?



Thôn trưởng vì bảo vệ tính mạng chắc sẽ không kể cho Thôn Phách nghe, hơn nữa Thôn Phách không đến Duyên sơn đương nhiên không biết được những ai có mặt khi ấy, vì thế không có khả năng y tìm đến Thôn trưởng để hỏi chuyện. Chẳng nhẽ khi đó Thôn Phách cũng đang ở trên núi?



Nếu khi đó y thật sự có mặt ở Duyên sơn, với tính cách thích xen vào chuyện của người khác như Thôn Phách, y nhất định sẽ lượn đến trước mặt bọn họ. Thậm chí lúc Hiên Việt Duật giựt tóc hắn để cầu duyên thì Thôn Phách sẽ không thể nào đứng trơ mắt nhìn. Lại thêm, Thôn Phách bảo là y nghe nói, cho nên y sẽ không thể nào có mặt ở Duyên sơn lúc ấy!



Âm Tế Thiên nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đến sắp nổ tung cả đầu. Cuối cùng hắn quyết định tạm thời gạt chuyện Thôn Phách sang một bên, dù sao xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, biết hay không biết gì cũng đều như nhau mà thôi!



Bây giờ, Lôi Đình Hổ mới nói: “Ta thấy pháp bảo này trước khi được đưa cho ngài đã bị hạn chế một số mặt!”



Âm Tế Thiên kỳ quái nhìn nó: “Hạn chế?”



“Đúng vậy! Tỷ như lúc ngài gặp nguy hiểm hoặc là có ai đó ý đồ cướp lấy nó thì nó sẽ triệu hoán yêu thú từ pháp bảo đi ra. Tóm lại còn phải xem người đưa cho ngài pháp bảo này đã hạn chế những gì!”



Lúc gặp nguy hiểm sao?



Âm Tế Thiên híp mắt lại, nghĩ đến việc hai ngày trước bọn Thanh Bảo chỉnh hắn, có lẽ khi ấy Hắc Độc Báo nhận thấy hắn gặp nguy hiểm cho nên mới xông ra.
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn nó một cái, nhưng vẫn dựa theo lời Lôi Đình Hổ mà làm theo. Khi hắn vung mạnh lên, một đường khí vô hình phóng ra từ tay hắn, những nơi nó đi qua đều bị gió thổi cho rung động! Bất quá khi cách đại thụ khoảng năm trượng thì đường khí kia tan biến.



Âm Tế Thiên sửng sốt, khó có thể tin nhìn tay phải của mình. Cái gì vừa chui ra từ tay hắn vậy?



Lôi Đình Hổ giải thích: “Đây là mượn độ nhanh nhạy của ngài phóng ra một cơn gió, kết hợp với sức mạnh to lớn tạo thành một đường kình khí. Bất quá, lần đầu tiên kết hợp kiểu này cho nên thất bại là không thể tránh khỏi, nếu về sau ngài chăm chỉ luyện tập thì chuyện chém gãy cây đại thụ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”



Nghe vậy Âm Tế Thiên kích động nắm chặt tay lại, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”



Lôi Đình Hổ vừa nghe thì đôi mắt nghiêm túc kia bỗng xẹt qua một ý cười: “Ngài còn năng lực gì thì lấy ra đi!”



Âm Tế Thiên lắc đầu: “Không có!”



Hắn cho rằng nếu ở ngay trước mắt nó sử dụng năng lực khứu giác, vị giác, xúc giác thì Lôi Đình Hổ cũng không cảm nhận được, vì thế cũng không trưng ra làm gì! Lôi Đình Hổ dõi mắt theo hắn, xác nhận hắn không có nói dối thì mày nhíu lại than nhẹ một tiếng: “Có thể là do ngài mới độ kiếp nên có một số thứ ngài còn chưa phát hiện ra, bây giờ hằng ngày ngài nên chăm chỉ tìm kiếm xem ngài có năng lực mới nào nữa không!”



“Năng lực mới?” Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn nó! Lôi Đình Hổ gật đầu sau đó giương mắt nhìn sắc trời: “Trời không còn sớm nữa rồi, ngài muốn ở lại đây chờ nhóm tu sĩ đầu tiên tới hay là tự mình đi tìm bọn họ?”



“Đương nhiên là đi tìm bọn họ!” Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi mà trả lời luôn. Kỳ thực hắn muốn thử dùng thuấn di, loại năng lực này tốc độ vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng làm hắn rất hưng phấn, nó là năng lực hắn cảm thấy vừa lòng nhất. Lôi Đình Hổ không phản đối để hắn tùy ý làm gì hắn thích.



Âm Tế Thiên lấy đấu lạp đội lên rồi ôm Lôi Đình Hổ sử dụng thuật thuấn di. Khoảng ba khắc sau thì hắn đã chạy tới cách đó hơn ba nghìn dặm. Thẳng cho đến khi cách nhóm tu sĩ đầu tiên không gần không xa, mới không tình nguyện đứng ở một nơi không có yêu thú, vờ như tình cờ gặp phải.