Phật Môn Ác Thê

Chương 1102 : Năng lực của hắn (2)

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Âm Tế Thiên tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, sau đó lấy thức ăn từ trong nhẫn không gian mà Bắc Minh đã chuẩn bị ra, cũng chẳng thèm hỏi Lôi Đình Hổ một câu, tự mình thưởng thức. Lôi Đình Hổ nhíu mày nghi hoặc nói: “Ngài còn có cảm giác đói bụng sao?”



Động tác của Âm Tế Thiên chợt ngừng lại. Vừa nghe Lôi Đình Hổ nói thì đột nhiên hắn nhớ ra, lúc rời đi Bắc hoàng thành tới nay hắn chưa ăn uống gì cả. Đúng là trước đó hắn có ăn Tích Cốc Đan, nhưng đã là chuyện hôm hắn bế quan, khi hắn bước ra khỏi phòng thì hiệu quả của nó cũng sớm hết rồi. Tuy nhiên, tính ra thì cũng vượt hơn 6 ngày rồi, thế nhưng hắn lại không cảm thấy đói bụng, hiện tại ăn cũng chỉ do buồn miệng mà thôi! Chẳng lẽ thân thể hắn đã qua kỳ Tích Cốc?



“Ta chỉ là buồn miệng!”



Âm Tế Thiên tiếp tục ăn, rồi đưa tay chỉ vào mấy con yêu thú đang sợ hãi núp sau đại thụ phía xa xa nhưng lại vì tò mò mà ngó đầu ra nhìn bọn họ: “Không phải ta bảo ngươi thu khí tức lại sao? Ngươi xem, yêu thú đều bị ngươi dọa sợ rồi, đợi khi nhóm tu sĩ kia tới thì ta phải giải thích với bọn họ như thế nào đây?”



Lôi Đình Hổ vừa nghe hắn nói, thiếu chút đã máu nóng dồn lên đến não mà tức chết! Mấy con yêu thú đó căn bản không phải sợ nó – hiểu không hả? Huống chi nó đã sớm đem khí tức trên người thu lại rồi!



“Chúng nó căn bản không phải sợ ta, mà là… mà là…”



Lôi Đình Hổ vừa không thể nói thật vừa không nghĩ ra lý do nào để lừa Âm Tế Thiên, thật cứ như người câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không thể nói ra! Lôi Đình Hổ bị hiểu lầm oan ức nhưng lại không phân bua được, đành phải quay sang đám yêu thú kia gầm một tiếng! Ngay lập tức, chúng nó sợ hãi chạy tán loạn! Âm Tế Thiên tức giận đánh một cái vào ót Lôi Đình Hổ: “Đã nói ngươi không được dọa chúng nó!”



Thật sự Lôi Đình hổ rất oan uổng, đành phải nhẹ giọng grừ grừ vài tiếng với nhóm yêu thú đằng xa. Âm Tế Thiên không biết Lôi Đình Hổ nói cái gì với chúng nó nhưng hơn mười con yêu thú trung cấp nơm nớp lo sợ vây quanh Âm Tế Thiên, sau đó chảy nước miếng ròng ròng mà nhìn điểm tâm trong tay hắn!



“Muốn ăn?” Âm Tế Thiên cầm điểm tâm huơ huơ trước mặt chúng nó.



Đám yêu thú gật đầu! Âm Tế Thiên vui vẻ nói: “Chúng nó hiểu lời ta nói kìa!”



Lôi Đình Hổ trợn trắng mắt: “Yêu thú từ cấp ba trở lên đã có linh trí, đương nhiên có thể hiểu được lời ngươi nói!”



Âm Tế Thiên mặc kệ, lấy thức ăn từ trong nhẫn không gian ra chia cho chúng nó. Ngay lúc yêu thú định há mồm thì Lôi Đình Hổ đột nhiên lên tiếng nói: “Có người đến, hơn nữa còn là vài đội người!”



Âm Tế Thiên thất kinh! Vốn định để Lôi Đình Hổ đuổi đám yêu thú đi, nhưng nghĩ lại nếu hắn tỏ ra bình thường rồi chạy đến tiếp cận bọn họ thì không khỏi bị hoài nghi. Chi bằng để đám yêu thú này ở cạnh hắn, nói không chừng nhóm tu sĩ đó sẽ cho rằng hắn là Ngự thú sư, như thế chuyện gia nhập đội ngũ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Lôi Đình Hổ tựa hồ cũng tính toán như vậy, cho nên chẳng đuổi đám yêu thú đi, lẳng lặng chờ đợi nhóm tu sĩ từ xa tới.
Đội trưởng hưng phấn hỏi: “Vậy đạo hữu có thể thuần phục giùm ta một con yêu thú cấp sáu không?”



Âm Tế Thiên lộ ra vẻ chần chừ, thầm nghĩ nếu muốn gia nhập đội thì nhất định phải thể hiện năng lực của mình, mới có thể khiến họ tin phục. Tên đội trưởng thấy hắn do dự, có chút ngại ngùng hỏi: “Phải chăng không tiện cho lắm?”



“Không phải!” Âm Tế Thiên vội phủ nhận: “Chỉ là ta chưa từng thuần phục qua yêu thú cấp sáu!”



Tên đội trưởng thấy hắn chẳng phải không muốn giúp mình thì vội vàng cười xòa: “Không có việc gì! Đạo hữu cứ thử xem, nếu không được thì thôi!”



Âm Tế Thiên nghe gã nói vậy thì yên lòng không ít: “Được!”



Sau đó hắn thừa dịp tên đội trưởng dồn lực chú ý vào đám yêu thú kia, bèn dùng đầu ngón tay cào cào mông hổ. Lôi Đình Hổ giật mình nhảy dựng lên. Tên đội trưởng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”



Lúc này, gã mới chú ý tới con mèo trên vai Âm Tế Thiên, cười hề hề vui vẻ: “Vì sao đạo hữu mang vật nuôi tới tham gia Thú Triều? Ngươi không sợ nó bị yêu thú ăn mất sao?”



Âm Tế Thiên giải thích: “Ta mang nó theo là để huấn luyện lá gan của nó! Nếu cứ nhìn thấy yêu thú là sợ thì sao có thể ở cùng một chỗ với ta, đúng không?”



Đội trưởng cười lớn: “Đạo hữu nói phải!”



Gã thả yêu thú gã vừa mới bắt được ra, là một con Sí Diễm Bàng rất lớn! Con Sí Diễm Bàng vừa thoát khỏi túi thú thì nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt lên, bốn phía nóng bức vô cùng, đến ngay cả nhóm yêu thú cấp năm chung quanh cũng bị khí nóng trên người nó làm lùi ra phía xa.



Sí Diễm Bàng kiêu ngạo ngưỡng cổ lên trời gáo thét, đồng thời miệng còn phun ra tia lửa, sau đó quay đầu hung ác trừng người đã bắt nó, một bộ dáng nếu không thiêu đối phương thành bột phấn nó nhất quyết không bỏ qua. Lúc này tên đội trưởng cả kinh lui một bước!



Sí Diễm Bàng hung hăng nhìn tên đội trưởng, thân mình càng lúc càng đỏ rực, nhiệt độ theo đó cũng tăng lên càng cao. Ngay lúc nó chuẩn bị phun lửa vào người tên đội trưởng thì khóe mắt liếc nhìn sang Âm Tế Thiên đang đứng bên cạnh gã.