Phật Môn Ác Thê
Chương 115 : Mọc tóc rồi
Ngày đăng: 13:24 18/04/20
Sắc mặc Bắc Vũ Hoành vụt thay đổi, thân mình chớp lên một cái nháy mắt đã rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Vạn Vân Thiên và hơn mười vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: “Lão phu đi xem xem sao!”
Sáu tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng đi theo sau ông, mấy người còn lại thì vẫn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng không có ai có ý muốn đi theo giúp đỡ cả.
Rất nhanh Bắc Vũ Hoành đã đuổi kịp Bắc Minh, khuyên nhủ bảo: “Minh nhi, con đừng xúc động quá! Yêu thú kia chẳng phải là yêu thú bình thường đâu, theo như lời của Điện chủ Điện Thiên Tiêu thì rất có thể nó còn trên cả cấp 10. Con liều lĩnh xông tới như vậy chỉ có thể chết dưới móng vuốt của nó mà thôi.”
Lời của ông cũng không khiến Bắc Minh dừng bước, mà trái lại y còn tăng tốc chạy nhanh về phía xảy ra chuyện kia.
Bắc Vũ Hoành biết tính tình con trai mình rất cứng đầu, người mà y quan tâm, chuyện mà y đã quyết thì không thể nào thay đổi được.
Ông thở dài lắc đầu, gấp rút bám sát theo sau. Từ xa xa, đã nhìn thấy Âm Tế Thiên bị yêu thú hình hổ kia rượt đuổi, may mà Âm Tế Thiên dựa vào địa hình dày đặc đại thụ của khu rừng, trốn đông trốn tây mới có thể bình yên vô sự thoát khỏi sự tấn công của nó.
Theo lý thuyết Âm Tế Thiên sẽ không thể nào thoát khỏi con hổ kia được, nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ như có gió dưới chân, chạy còn nhanh hơn cả chuột nhắt.
Bắc Vũ Hoành nhướng mày: “Sao hắn có thể chạy nhanh như vậy chứ?”
“Có lẽ hắn dùng Tật Phong Phù mà con cho hắn”
Bắc Minh dồn hết sức lực vọt đến trước mặt Âm Tế Thiên, lấy tốc độ cực nhanh kéo hắn lên pháp khí rồi xoay người bỏ chạy.
Âm Tế Thiên nhìn thấy người giúp mình, trên mặt bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ: “Bắc Minh!”
Mặt Bắc Minh lạnh băng như ngày đông rét buốt, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, cả người y cứ như không còn chút độ ấm, dáng vẻ tựa hồ một chút cũng không quan tâm Âm Tế Thiên có trở lại bên cạnh mình hay không, chỉ là … khóe miệng lại cong lên một ý cười khó nhìn ra, điều đó đã bán đứng tâm trạng của y lúc này.
Bắc Minh liền ôm siết lấy eo Âm Tế Thiên, cúi đầu dùng sức mút lên đôi môi mềm mại kia, đem nỗi căng thẳng, sợ hãi và sự quan tâm lo lắng mấy ngày nay hòa sâu vào trong nụ hôn này.
Âm Tế Thiên như cảm nhận được tâm tư của Bắc Minh, nhanh chóng câu lấy cổ y, đáp lại sự nồng nàn này, xóa đi nỗi lo lắng nhiều ngày kia.
Đệ tử Bắc gia ngồi ở xung quanh thấy hai người không thèm quan tâm đến ai cả mà quấn quýt vào nhau, không khỏi trợn to mắt mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Bắc Sinh thấy một màn này, che miệng khẽ cười: “Quả nhiên câu nói đầu tiên của thiếu phu nhân đã thu phục được thiếu gia ngay!”
Bắc Đẩu thấy các đệ tử Bắc gia đều nhìn qua đây nên tò mò nhìn theo, lập tức sắc mặt trở nên xanh mét, nhanh chóng ra hiệu năm tên hộ vệ khác vây quanh Bắc Minh và Âm Tế Thiên, ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, mọi người càng nghe sắc mặt càng đỏ, cũng càng ngày càng nóng. Mãi tới khi có người ho khan thật lớn thì không khí mập mờ mới bình ổn trở lại.
Bắc Đẩu thấy người đến liền vội cung kính kêu: “Hoành trưởng lão.”
Hai người đang ôm hôn nghe thấy tiếng hô kia thì cũng dừng lại, nhưng vẫn lưu luyến không rời khẽ hôn hai má hoặc là nơi khóe mắt của đối phương, cho đến khi ổn định được hơi thở mới đứng dậy chỉnh chủ quần áo rồi đi ra khỏi vòng vây của hộ vệ.
“Cha” Bắc Minh gọi Bắc Vũ Hoành một tiếng, sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Âm Tế Thiên.
Bắc Vũ Hoành thấy một màn này, khóe mắt hơi giật nhẹ.
Bắc Minh đang cầm vạt áo Âm Tế Thiên, đột nhiên ngừng động tác lại, con ngươi đen xinh đẹp chợt co rút: “Mọc tóc rồi!”
Giọng của y lạnh như nước đá dưới 0 độ, vả lại trong đó còn dẫn theo một tia run rẩy khó nhận ra
Âm Tế Thiên khó hiểu giơ tay lên sờ đầu mình, lúc này liền đụng đến chân tóc thô cứng, sau đó buồn bực ngẩng đầu nhìn Bắc Minh: “Ta mọc tóc thì có gì lạ hay sao?”