Phật Môn Ác Thê

Chương 116 : Ngươi lặp lại lần nữa

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Không phải trước đây hắn từng để tóc dài rồi hay sao, mặc dù kia là do tác dụng của Thôi Phát Trà, thế nhưng tóc dài thôi mà, Bắc Minh đâu cần phải làm quá lên như vậy chứ?



Bắc Minh nhìn cái đầu nhu nhú chân tóc của Âm Tế Thiên, ánh mắt càng ngày càng đen kịt, làm người ta không hiểu được y đang suy nghĩ gì.



Bắc Vũ Hoành liếc mắt nhìn sang, sau đó nỉ non: “Dù sao đi nữa thì tuổi thọ của người phàm cũng ngắn ngủi hơn so với người tu chân!”



Bắc Vũ Hoành lại thở dài nói: “Tịch Thiên, ban nãy là xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại chọc tới con yêu thú lợi hại như vậy?”



“Cái này… chuyện này…” Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn liếc sang Bắc Vũ Hoành, có chút khó xử hỏi: “Ta nhất định phải nói sao?”



Bắc Vũ Hoành gật đầu: “Chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này trước các đại môn phái!”



Bắc Minh nhìn vẻ mặt khó xử của Âm Tế Thiên, mày nhăn chặt lại: “Chẳng lẽ không thể nói ra?”



“Ta chỉ sợ sau khi nói ra sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người khác!”



Âm Tế Thiên nhỏ giọng lí nhí, chỉ có vài người bên cạnh mới nghe được. Tròng mắt Bắc Vũ Hoành co lại, khuôn mặt ôn hòa củng trở nên nghiêm túc: “Tịch Thiên, ngươi không thể nói chuyện giật gân như vậy!”



Âm Tế Thiên nhìn ông: “Hoành trưởng lão, chờ đến khi ngài nghe ta nói xong mọi chuyện thì ngài tự mình quyết định xem có nên nói ra hay không”.



Bắc Vũ Hoành lộ ra vẻ chần chừ, sau đó dùng linh lực làm một tấm chắn bao lại ông cùng với Bắc Minh và Âm Tế Thiên, những người khác đều bị ngăn trở bên người.



“Nói đi! những người khác sẽ không nghe được đâu!”



Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn Bắc Minh, hỏi: “Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta đi Duyên sơn cầu duyên không?”



Bắc Minh nhớ lại chuyện đó, sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn trả lời: “Nhớ! Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm đó?”



Âm Tế Thiên gật đầu: “Sau khi ngươi bế quan không lâu, ta đến thôn Đậu Hoa mua đồ ăn thì thôn trưởng có nói với ta một chuyện! Hắn nói hôm đó hắn cũng có lên đỉnh Duyên sơn cầu duyên, thậm chí còn nhìn thấy chuyện xảy ra sau khi Thần Sử tống chúng ta ra khỏi Duyên sơn!”




“Thân mình ngươi ổn chứ?”



“Không bị thương chứ?”



Sau đó cùng sửng sốt, lập tức Âm Tế Thiên bật cười, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh cũng ẩn ẩn vẻ nét vui vẻ: “Lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa đi!”



Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn y: “Câu nào cơ?”



“Chính là chúng ta…” Bắc Minh hơi cúi đầu, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Câu mà trước khi chúng ta hôn môi đó!”



Đây là lần đầu tiên Tịch Thiên bày tỏ tình cảm của hắn với mình, đương nhiên y sẽ muốn nghe nhiều hơn rồi. Phừng một cái, hai má Âm Tế Thiên đỏ bừng lên, nhanh chóng nguýt y: “Ta quên mất lúc đó đã nói gì rồi!”



Nhất định là não hắn bị hun nóng cho nên mới nói với Bắc Minh câu kia. Hiện giờ, vừa nhớ tới hắn đã muốn đập đầu chết luôn cho rồi!



“A…” Bắc Minh đột nhiên che ***g ngực mình. Âm Tế Thiên cả kinh, vội vàng đỡ lấy y: “Làm sao vậy? Không phải bệnh lại phát tác đó chứ?”



“Ừ!” Bắc Minh vun tay ôm Âm Tế Thiên vào ***g ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên tai hắn, nỉ non: “Nếu ngươi lặp lại lời trước đó, ta nhất định sẽ không sao nữa!”



Âm Tế Thiên nghe y nói vậy, lập tức biết y là giả bộ bệnh, tức giận nghiến răng nói: “Bắc Minh!”



“Ta nghiêm túc đấy!”



Âm Tế Thiên chả thèm tin lời của y, đẩy Bắc Minh ra rồi xoay người rời đi! Thế nhưng mới đi được hai bước, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Bắc Đẩu hô: “Chủ tử!”



Âm Tế Thiên cuống quít xoay người, thì thấy cả người Bắc Minh mềm nhũn. Tim nhất thời đập hụt một nhịp, ngay sau đó thân mình lóe lên, dùng tốc độ mắt thường không thể nào nhìn được vững vàng đỡ lấy Bắc Minh sắp ngã trên mặt đất. Mọi người ngẩn ra, không phải nói linh căn bị hủy à? Vì sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?



Nhưng lúc mọi người thấy dưới chân Âm Tế Thiên có Tật Phong Phù thì mọi chuyện cũng bình thường trở lại! Bất quá, Bắc Đẩu tới chậm một bước lại dùng vẻ mặt kinh nghi nhìn Âm Tế Thiên!