Phật Môn Ác Thê

Chương 122 : Ban cho cái tên hắc lịch

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


“Hiên Viên Duật!” Âm Tế Thiên tức giận giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay Hiên Viên Duật.



Tức thời mắt Hiên Viên Duật xẹt qua vẻ kinh ngạc, y không ngờ tới khí lực Tịch Thiên lại lớn như vậy, có thể vùng thoát bàn tay y. Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, cười cười nhìn Âm Tế Thiên nói: “Đây là lần đầu Tịch Thiên gọi tên ta nhỉ, xem như mối quan hệ của chúng ta lại được kéo gần một chút!”



Âm Tế Thiên chẳng muốn nói linh *** với y. Nhìn mặt đất cách hơn mười trượng phía dưới, lạnh giọng nói: “Để ta xuống!”



Hiên Viên Duật nhướng mày: “Đừng nói ngươi định quay trở lại tìm Minh sư đệ nha? Nếu thế ta đành phải nói câu này. Hiện tại chúng ta đã đến đây rồi thì cũng không thể nào quay lại nữa. Chúng ta chỉ có một cách duy nhất là đi thẳng về trước, mới có cơ hội gặp được y!”



Sau đó khóe miệng y nhếch một cái: “Còn nếu lo lắng việc chẳng tìm được thảo dược kéo dài sinh mệnh cho ngươi thì ngươi có thể yên tâm. Ta và Minh sự đệ đều là luyện đan sư cấp mười. Không có chuyện dược mà y luyện được ta lại không luyện được.”



Âm Tế Thiên có chút giật mình nhìn y: “Các ngươi đều là Luyện đan sư cấp mười?”



Bọn họ đúng thật là thiên tài của thiên tài. Hiên Viên Duật buồn cười nhìn hắn: “Ngươi không biết sao? Chẳng lẽ Minh sư đệ không có nói cho ngươi chuyện này à? Xem ra y cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn cái kiểu không tin bất cứ ai! Hơn nữa ngươi ở trong lòng y chắc cũng không tính là đặc biệt, chứ bằng không thì sao chuyện nhỏ như thế này y cũng không nói cho ngươi!”



Âm Tế Thiên bĩu môi: “Ngươi đang châm ngòi ly gián sao?”



“Ta châm ngòi ly gián? Nếu ta không nhầm thì ngươi chẳng biết bất cứ chuyện gì về y, mà y đối với ngươi bất quá chỉ là lợi dụng mà thôi!”



Âm Tế Thiên nhăn mày, đúng như lời Hiên Viên Duật nói, quả thật hắn chẳng biết chút gì về Bắc Minh. Nhưng chuyện Bắc Minh muốn lợi dụng hắn thì thật tình hắn cảm thấy rất buồn cười. Âm Tế Thiên tự giễu nói: “Ta chẳng qua là một tên phế vật vô dụng bị hủy linh căn, Bắc Minh muốn gì ở ta chứ? Ta có cái gì đáng giá cho y lợi dụng đâu?”



Hiên Viên Duật cười cười: “Chẳng lẽ không có sao? Theo ta được biết, khi ngươi vừa vào Bắc gia thì thân thể Minh sư đệ đột nhiên hồi phục nhanh chóng. Vốn chỉ có thể nằm ở trên giường thế nhưng chỉ qua một đêm y đã có thể xuống giường đi lại, thậm chí có thể dùng linh lực luyện pháp bảo, luyện đan.”.



Y híp híp mắt: “Tuy rằng ta không biết rốt cục có chuyện gì xảy ra, nhưng ta tuyệt đối không tin rằng chỉ đơn giản xung hỉ thì có thể khiến một người bị trọng thương qua một đêm đã chuyển biến tốt đẹp! Theo ta suy đoán, trên người của ngươi nhất định có cái gì đó khiến cho thân thể của Bắc Minh chuyển biến tốt. Hơn nữa với những gì ta hiểu biết về Minh sư đệ thì y là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Y đối tốt với ngươi có lẽ vì y nhận được lợi ích từ ngươi mà thôi”
Nếu như thế thì tu sĩ Tu Chân chỉ cần khế ước yêu thú cấp chín rồi sau đó đặt tên cho bọn nó là có thể thăng cấp thành yêu thú cấp mười rồi. Cứ như vậy, Ngự thú sư cấp mười chẳng phải trở thành vật trang trí sao? Chẳng lẽ trong Tu Chân giới không có Ngự thú sư cấp mười cũng là do nguyên nhân này? Hơn nữa yêu thú cấp chín muốn tấn chức lên yêu thú cấp mười thì chẳng phải đau khổ tu luyện làm gì, chỉ cần tìm một tu sĩ ban tên cho thì có thể lập tức trở thành yêu thú cấp mười.



Hắc Lịch hưng phấn nhảy nhót trên mặt đất: “Đúng vậy!”



Âm Tế Thiên càng ngày càng nghi hoặc, trong trí nhớ của Tịch Thiên cũng không có nghe qua chuyện yêu thú được đặt tên là có thể thăng cấp, nếu thật có chuyện như vậy thì tu sĩ trong Tu Chân giới tội gì mà phải vọt vào tận trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm để lấy trứng thú? Hắn kì quái hỏi:



“Này! Ta còn chưa khế ước với ngươi vì sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?”



Hắc Lịch dừng lại bước chân, nghi hoặc chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ chủ tử không biết mình không cần phải khế ước với yêu thú mà cũng có thể bắt các yêu thú nghe theo lệnh ngài sao?”



Âm Tế Thiên: “…”



Hắn thật sự không biết có chuyện như vậy, hắn chỉ biết là hắn có thể mệnh lệnh cho yêu thú dưới cấp bảy ngoan ngoãn khế ước với tu sĩ. Âm Tế Thiên nuốt nước miếng, nói: “Ngươi nói là các yêu thú, bao gồm yêu thú cấp mười?”



Hắc Linh khó hiểu nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ yêu thú cấp mười thì không phải yêu thú sao?”



Trong lòng Âm Tế Thiên càng thêm tò mò: “Vì sao?”



Hắc Lịch càng mơ hồ hơn: “Cái gì vì sao?”



Âm Tế Thiên đột nhiên muốn bóp chết nó, nghiến răng hỏi: “Vì sao tất cả yêu thú đều nghe lệnh ta?”