Phật Môn Ác Thê
Chương 123 : Ảo cảnh
Ngày đăng: 13:24 18/04/20
“Cái này … Cái này …”
Hắc Lịch cũng trả lời không được vấn đề này, mặt ngơ ngác nói: “Hắc Lịch chẳng biết tại sao yêu thú lại phải nghe theo lệnh của chủ tử, chỉ là Hắc Lịch ngửi thấy được trên người ngài một loại khí tức vừa khiến yêu thú muốn đến gần, lại vừa khiến yêu thú sợ hãi. Còn có thể khiến yêu thú thần phục dưới chân ngài. Tựa như… tựa như là Vương của bọn ta. Thế nhưng… chủ tử là nhân loại, sao có thể là Vương của bọn ta được chứ? Nếu không phải Vương, vậy thì là cái gì đây?”
Nó càng nói càng hỗn loạn, tự quay mình đến mê mang, mà ngay cả Âm Tế Thiên cũng bị lời nó nói làm cho mê mang.
Âm Tế Thiên giơ tay lên, ngửi mùi dưới nách hắn một cái, nhất thời, trán trượt xuống vài lằn đen ==||||.
Phắc! Hắn cũng không phải yêu thú, làm sao có thể nghe ra được!
Bất quá, lời Hắc Lịch nói làm hắn có thể xác định chắc chắn bản thân có năng lực kỳ lạ nào đó khiến yêu thú nghe theo lệnh của mình. Hay là như lời Lôi Đình Hổ đã nói, năng lực của hắn là có một không hai, sau này phải tận dụng thật tốt mới được!
Âm Tế Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi vội: “Lúc nãy ngươi nói chuyện ban tên ấy, phải chăng chỉ có một mình ta ban tên cho, thì mới có thể khiến yêu thú được thần thú chúc phúc?”
Nếu năng lực của hắn là có một không hai, như vậy việc ban tên cho yêu thú có phải cũng có một không hai hay không?
“Đương nhiên!”.
Đáy mắt Hắc Lịch hiện lên vẻ khinh thường: “Những người khác, làm sao có thể làm được như vậy!” Con ngươi Âm Tế Thiên hiện lên vẻ mừng rỡ, đối với việc năng lực của mình đặc biệt như vậy, hắn cũng không có quá phấn khích, tuy rằng trong lòng không khỏi hưng phấn, thế nhưng, nơi này chẳng phải chỗ thích hợp để lo ra.
Hắn thu lại ý cười, cảnh giác quét mắt khắp bốn phía yên tĩnh: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước!”.
“Vâng!”.
Hắc Lịch nghe lời cất bước đi lên. Lúc này, đột nhiên mặt tường trơn tuột bỗng chiếu xạ ra ánh sáng trắng chói lòa.
Âm Tế Thiên mau lẹ giơ tay lên che mắt, rất nhanh, hắn nghe thấy trên vách tường vang lên tiếng nói của một nữ nhân: “Cha đứa nhỏ à, ngươi xem, đây chính là con trai của chúng ta!”. Âm Tế Thiên chậm rãi hạ tay xuống, liền trông thấy một đôi vợ chồng anh tuấn – xinh đẹp đang ôm một... một con mèo?
Hắc Lịch phấn khích chỉ vào tường nói rằng: “Chủ tử, người xem, đó là cha mẹ của Hắc Lịch!”. “Cha mẹ ngươi?” Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng trên vách tường: “Cha mẹ ngươi là yêu thú cấp mười?”.
“Vâng!”.
Âm Tế Thiên cau chặt mày, trên vách tường sao lại xuất hiện cha mẹ của Hắc Lịch?
Nam tử trên vách tường mừng rỡ chạm vào trán đứa nhỏ, ngay sau đó, bàn tay của hắn bay ra một chuỗi tia sáng.
Nữ nhân xinh đẹp kia vui vẻ hỏi: “Thế nào?”
Ai ngờ, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, nguyên bản hoa hoa lá lá lại bỗng biến thành một ngôi chùa lớn, bốn phía còn có đầy hòa thượng tuấn mỹ đi qua bên người hắn.
Chỉ chốc lát sau, một hòa thượng xinh đẹp dán tới đây, làm nũng nói: “Sư huynh, chúng ta cùng nhau tụng kinh niệm phật, chép kinh văn nha!”.
Âm Tế Thiên vừa nghe như thế, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đấm vào mặt đối phương một quyền, nổi giận mắng: “Phắc! Lão tử hận nhất là cái kiểu như vậy, kêu thêm một tiếng lão tử đánh thêm một hồi!”.
Tiểu hòa thượng xinh đẹp kia bị đánh thì kêu thảm thiết một tiếng, sau đó cảnh sắc bên người nháy mắt trở về lại thạch bích yên tĩnh.
Âm Tế Thiên nhẹ thở một hơi: “Rốt cuộc cũng bình thường!”. Đỡ cho hắn phải suy nghĩ làm sao rời khỏi cảnh tượng hư ảo kia. Tuy rằng hắn không bị mê hoặc, thế nhưng, chẳng thể bị nhốt mãi bên trong.
Âm Tế Thiên đánh giá bốn phía, trừ thạch bích vẫn là thạch bích ra, phía trước lại có thêm một thang đá hướng lên trên.
Hắn chần chờ một lát, sau đó bước qua!
Thang đó xoay tròn mà đi lên, dẫn sang tầng thứ hai – thạch lâu()
(Tòa lầu bằng đá)
Âm Tế Thiên lại một lần nữa nhìn thấy hoa hoa lá lá mọc đầy đất, bất quá, lúc này thạch bích trên đỉnh đầu không có biến thành bầu trời sáng lạn.
Mùi thơm từ hoa hoa lá lá kia lan tỏa ra cũng không phải bình thường, mà là một loại dược thảo dễ ngửi, hơn nữa, hình dạng của chúng nó cũng vô cùng quái dị, chẳng giống hoa cỏ bình thường.
Âm Tế Thiên tò mò đi vào, liền nhìn thấy trong ruộng hoa hoa lá lá kia có một thân ảnh nho nhỏ đang bận rộn luôn tay.
Hắn nghi hoặc bước qua.
Đối phương tựa hồ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vụt nhảy dựng lên, xoay người, đề phòng nhìn người tới.
Âm Tế Thiên thấy đối phương lại là Bắc Dực Đồng, khẽ sửng sốt: “Ngươi……”
Nguyên bản trong lòng chỉ có 80% chắc chắn chuyện Bắc Dực Đồng chính là Bắc Minh, lúc này nhìn thấy tiểu thí hài xuất hiện ở đây, liền tăng thành 100%!
“Tịch Thiên!” Bắc Dực Đồng nhìn thấy người đến là Âm Tế Thiên, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhanh chóng nhét thảo dược trong tay vào Nhẫn không gian, rồi bước sang phía hắn.
“Tịch Thiên! Nó là giả, trăm ngàn đừng để cho nó tới gần ngươi!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát đầy nôn nóng.
Âm Tế Thiên quay đầu lại, liền nhìn thấy trước cửa có một đứa nhỏ giống Bắc Dực Đồng như đúc……