Phật Môn Ác Thê
Chương 1281 : Thí thần (1)
Ngày đăng: 13:24 18/04/20
Âm Tế Thiên vừa quay đầu liền trông thấy một thiếu niên tuấn mỹ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang dắt Hắc Lịch đi tới!
Hắc Lịch gặp Âm Tế Thiên xoay người, bèn vùng khỏi trói buột của thiếu niên, hưng phấn chạy đến bên cạnh Âm Tế Thiên, sau đó cúi đầu, làm nũng mà cọ cọ lên vai hắn: “Chủ tử, là Hắc Lịch không tốt! Là Hắc Lịch năng lực không đủ, mới bị ảo ảnh mê hoặc, còn bỏ lại chủ tử một mình ở chỗ này.”.
Âm Tế Thiên không có trách nó, an ủi vỗ vỗ cái trán rộng kia, rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên thấy mái tóc tỏa ánh sáng xanh lam của hắn, sắc mặt không khỏi kinh ngạc, miệng thì thào: “Ngươi thật đúng là hắn!”
Âm Tế Thiên nheo mắt hỏi: “Ngươi chính là ‘Tế Thiên’ đúng không?”
Sở dĩ hắn đoán thiếu niên tuấn mỹ kia là ‘Tế Thiên’ trong lời Bắc Minh đã kể, cũng bởi vì trên người nó tản mác ra một loại khí chất thập phần tương tự như Bắc Dực Đồng giả vừa chạy mất kia!
Thiếu niên ngẩn người, rồi sau đó không được tự nhiên mà hừ một tiếng: “Ta không gọi Tế Thiên, chủ tử của ta mới là Tế Thiên!”
Âm Tế Thiên hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày!
Nó không gọi Tế Thiên, vậy sao Bắc Minh biết được cái tên này?
Hơn nữa, trước đó hắn còn nghe Bắc Minh nhắc tới chuyện chủ tử của thiếu niên kia, thế nhưng lẽ ra Bắc Minh không biết người đó mới phải chứ!
Thiếu niên đi đến trước đài trang điểm, vỗ vỗ ghế dựa, vờ cả giận nói: “Tóc tai lùm xùm, còn ra thể thống gì! Lại đây! Ta giúp ngươi chải đầu!”
Âm Tế Thiên cổ quái mà nhìn nó, sau đó do dự một chút mới đi sang ngồi xuống, thông qua chiếc gương đồng trên bàn, hắn có thể trông thấy khóe miệng thiếu niên hé ra một nụ cười xuất phát từ chân tâm!
Thiếu niên cầm lấy chiếc lược màu vàng trên bàn, đang muốn chải xuống, liền bị Âm Tế Thiên vung tay chụp lại: “Nó sẽ làm ngươi bị thương!”
Thiếu niên hờ hững nhìn Âm Tế Thiên, không mặn không nhạt nói: “Chỉ cần ngươi không muốn nó đả thương người, nó liền không đả thương người, nếu ngươi muốn nó thay ngươi giết người, thì dù cho đuổi tới chín mươi chín tần Minh Điện của Minh Ngục, nó cũng sẽ khiến người đó hồn phi phách tán, biến mất khỏi trời đất!”
Âm Tế Thiên thầm lẩm bẩm những lời này, đến khi lấy lại *** thần, thiếu niên đã cầm lấy chiếc lược vàng chải lên mái tóc hắn.
“Chủ nhân của ta cũng có một mái tóc xinh đẹp như ngươi, bất quá, tóc của ngài ấy đại biểu cho sự truyền thừa, là một loại tồn tại tối cao!”
Khi thiếu niên nhắc tới chủ nhân nhà mình, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, có vẻ rất kiêu ngạo vì hắn ta!
Âm Tế Thiên không có quan tâm tới lời thiếu niên nói, bởi vì lực chú ý của hắn đang tập trung vào mái tóc mình.
Lúc này, Hiên Viên Duật từ căn phòng đối diện đi ra, sắc mặt có chút khó coi.
Bắc Minh lập tức hỏi: “Vừa rồi ngươi có gặp phải gì không?”
“Không!”
Bắc Minh thấy ngữ khí của y không tốt cho lắm, lông mi khẽ động: “Sắc mặt khó coi như vậy, đừng nói là do ngươi không tìm được pháp khí mà ngươi muốn nha?”
Hiên Viên Duật bình tĩnh nói: “Có chọn được, chẳng qua đều là pháp khí có linh tính, ta căn bản không mang chúng nó đi được!”
Bắc Minh không khỏi cười thầm trong bụng!
Hiên Viên Duật liếc mắt sang Bắc Minh, trêu tức hỏi: “Còn ngươi có hái được thảo dược không?”
Bắc Minh thản nhiên nói: “Có! Đều là thảo dược cấp mười, chỉ còn trong sách thượng cổ mà thôi!”
Hiên Viên Duật bất mãn xùy một tiếng: “Chẳng lẽ chủ nhân nơi này không xuất hiện ngăn cản ngươi hái thảo dược?”
Khóe miệng Bắc Minh cong lên nụ cười đắc ý: “Có lẽ vì sợ chúng nó để lâu hỏng mất, cho nên không có ngăn cản ta!”
Hiên Viên Duật không thèm tin chủ nhân nơi này đột nhiên dễ tính như vậy, bất quá cũng không định cùng y tranh cãi tiếp, nhìn bốn phía sau đó ngẩng đầu hướng lên tầng ba, nheo mắt nói: “Lấy năng lực hiện tại của chúng ta thì chỉ có thể tới được đây, bất quá, rồi sẽ có một ngày, chúng ta leo được đến tầng chín!”
Bắc Minh thản nhiên sửa đúng lời: “Ngươi hẳn nên dùng từ ‘Ta’! Chứ không phải dùng từ ‘Chúng ta’, về sau nếu muốn đi, thì ngươi cứ đi một mình, đừng tìm ta!”
Hiên Viên Duật lạnh giọng cười: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết trên kia có cái gì sao? Nói không chừng trên lầu có đan dược có thể trị liệu thân thể ngươi, xem ngươi có đi hay không?”
Bắc Minh liếc y một cái: “Nếu thật sự có đan dược trị liệu thân thể ta, thì ngươi cảm thấy với khả năng hiện tại của ta có thể lấy được nó sao?”
Hiên Viên Duật bỗng nheo mắt lại: “Minh sư đệ, ngươi còn trách sư phụ sao?”
Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Xin lỗi, ta không biết sư phụ của ngươi là ai!”
Nói xong, y xoay người kéo Âm Tế Thiên đi vào mật đạo!