Phật Môn Ác Thê

Chương 1282 : Thí thần (2)

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Hiên Viên Duật cũng theo sát bọn họ, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh mật đạo yên tĩnh, cho đến khi ra khỏi cửa đá thì mới lên tiếng: “Ngươi biết rất rõ là có một cái mật đạo, thế nhưng không nói cho ta!”



“Ngươi cho ta cơ hội để nói sao?” Bắc Minh lạnh lùng liếc y.



Hiên Viên Duật nhớ lại chuyện trước khi đi vào, đã từng hất Bắc Minh ra khỏi pháp khí, vì thế không khỏi chậc lưỡi một cái, nhanh chóng đánh trống lãng: “Ngươi có cảm thấy chuyến đi lần này của chúng ta quá thuận lợi không? Thế nhưng chẳng hề phát sinh chuyện cổ quái gì! Thật sự rất kỳ lạ!”



Bắc Minh nhăn mày, nghe như vậy trong lòng y cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hiên Viên Duật tiếp tục phân tích: “Ta nhớ rõ mười năm trước lúc vào đây, phải trải qua một đống những khảo nghiệm khó khăn mới leo được đến tầng một. Khi ấy còn suýt nữa mất mạng, tuy nhiên bây giờ lại dễ dàng thông qua như vậy, chẳng nhẽ có liên quan tới cảnh giới của ta?”



Y nghĩ một lúc lại nói: “Ta vẫn cảm thấy không đúng! Sau khi vào tượng đá, ta không gặp phải cái đã từng mê hoặc chúng ta, là cái mà ngươi gọi bằng ‘Tế Thiên’ đó! Các ngươi có nhìn thấy nó không?”



Bắc Minh nghĩ tới tên Bắc Dực Đồng giả kia liền nói: “Có thấy!”



Hiên Viên Duật kỳ quái nhìn bọn họ: “Vậy sao các ngươi không bị Tế Thiên mê hoặc?”



Bắc Minh lắc đầu, không có ý định muốn nói chuyện đã xảy ra.



“Nó không phải là Tế Thiên!” Âm Tế Thiên đột nhiên nói ra tiếng. Hiên Viên Duật và Bắc Minh đồng loạt quay đầu nhìn hắn, kinh nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết nó không phải gọi là Tế Thiên? Nếu không phải là Tế Thiên thì nó gọi là gì?”



“Nó gọi…” Âm Tế Thiên nhíu mày, nhớ lại ảo giác trước đó Bắc Minh đã nói, hình như thiếu niên tuấn mỹ kia có bảo nó không phải là Tế Thiên, tuy nhiên lại không nói cho hắn biết tên thật là gì. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trẻ tuổi nhưng không được tự nhiên cho lắm: “Ta là Thí Thần!”




Thú Triều kết thúc rồi, vì sao còn có kẻ không biết sống chết chạy đến chỗ tà tu bọn họ! Bỗng có người *** mắt nhận ra ba người.



“Ta nhận ra bọn họ, người mặc áo trắng là Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái, mặc áo tím là Minh thiếu gia Bắc gia, còn người kia…”



Người nọ không xác định cẩn thận nhìn lại Âm Tế Thiên: “Nhìn qua rất giống Tịch Thiên của Vạn Phật tự, nhưng mà vì sao tóc lại dài ra? Không phải là sau khi lập gia đình thì hoàn tục đó chứ!! Ha ha!!”



Nói xong thì nhóm tà tu đều cười ồ lên như điên. Âm Tế Thiên bĩu môi nói: “Ta để tóc tu hành thì không được sao? Đúng là một đám nhóc con không có kiến thức!”



Bởi vì tiếng cười quá lớn cho nên không ai nghe thấy lời hắn đáp trả, chờ cho bọn họ cười đủ thì có người nói: “Lại nói tiếp, không phải bọn họ đều được đồn đãi là thiên tài sao?”



“Đúng vậy! Sao bọn họ đều tới đây?”



“Chậc chậc! Xem là bọn chúng tự đi tìm chỗ chết rồi!”



Đột nhiên, có người hừ một tiếng, nhỏ giọng hô: “Các lão tổ đến!”



Mọi người vừa nghe thì nhanh chóng im bặt, lui về hai bên, chừa ra một cái đường lớn. Ngay sau đó năm tên Tà tu lão tổ cảnh giới Đại Thừa từ đám người đi tới, xa xa, đã nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện. Khi bọn họ đi xuyên qua đám người, sau đó nhìn thấy ba người Âm Tế Thiên ở đây thì không khỏi đồng loạt sửng sốt!