Phật Môn Ác Thê
Chương 140 : Yêu thú truyền thừa
Ngày đăng: 13:25 18/04/20
Âm Tế Thiên nhìn nụ cười giống như đóa băng sơn tuyết liên được điêu khắc bằng bạch ngọc kia, đẹp đến nỗi hắn không thể nào rời mắt khỏi. Tuy bị lăn qua lộn lại gây sức ép hết nửa ngày, nhưng có thể đổi lấy một nụ cười khiến người ta mê muội.
Con bà nó… Xem ra cũng đáng giá!
Cho đến khi Bắc Minh chậm rãi thu hồi tiếu ý, Âm Tế Thiên mới khép đôi mắt mỏi mệt lại.
“Bảo vật trên thế gian ngàn ngàn vạn vạn, nhưng không biết món nào có thể truyền thừa cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, bổn tọa liền lấy sính lễ là Yêu thú truyền thừa. Từ nay về sau, ngươi có thể hiệu lệnh tất cả yêu thú trong trời đất, mà chúng nó cũng sẽ xem ngươi như tôn, gặp ngươi thì bái, thuần phục vì ngươi. Cho dù đối địch với cả Thiên Đạo, chúng nó cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, sính lễ như vậy, ngươi đã bằng lòng chưa?”
Là ai?
Là ai đang nói chuyện?
Âm Tế Thiên vụt tỉnh giấc, liền nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào! Hắn đưa tay lên dụi dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm ngái ngủ, kế tiếp lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, rồi ngẩn người nhìn đỉnh giường. Âm thanh trong giấc mơ vừa rồi rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó. Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên sáng tỏ.
Nhớ ra rồi!
Hắn còn nhớ rất kỹ, lần đầu tiên hắn trò chuyện với Bắc Minh về hôn lễ của bọn họ, đã từng nghe thấy giọng nói này, nhưng về sau không xuất hiện nữa cho nên hắn dần quên đi mất! Sở dĩ giờ hắn có thể nhớ ra được cũng bởi khi ấy hắn rất sợ hãi, do đó lập tức khắc sâu vào đầu của mình. Tuy nhiên, vì cớ gì cách một khoảng thời gian dài như vậy hắn lại đột nhiên mơ thấy người ấy nói chuyện?
Mà… Yêu thú truyền thừa người ấy nhắc tới là gì?
Âm Tế Thiên đột nhiên cười nhạo ra tiếng, sự tình ở trong mộng sao có thể coi là thật được. Nhưng nghĩ như thế thì hắn lại cảm thấy không đúng lắm. Trước kia, không phải cũng nằm mơ và được người ta chỉ dẫn cách tu luyện, cuối cùng cũng thành công hay sao? Còn nữa, vì sao người ấy không nói gì khác mà đi nhấn mạnh chuyện yêu thú? Chẳng lẽ hắn có thể khiến yêu thú nghe lời mình, có thể khiến chúng ngoan ngoãn lập khế ước đều liên quan tới truyền thừa kia?
“Bắc Minh!” Âm Tế Thiên nổi giận gằn ra hai chữ.
“Làm sao?” Bắc Dực Đồng nghi hoặc, vì sao đột nhiên kêu tên kia của nhóc?
Âm Tế Thiên cấp tốc rút tay mình khỏi tay Bắc Dực Đồng, nổi giận nói: “Lần sau, không cho ngươi giống… khụ… giống như hôm qua làm ta!”
Bắc Dực Đồng sửng sốt, lập tức đáy mắt hiện lên lo lắng: “Vì sao?” Trước đó vẫn tốt, cớ gì hiện giờ lại không cho?
“Không vì sao hết!” Âm Tế Thiên dại gì nói tiếng rên rỉ của hắn bị người khác nghe thấy? Bắc Dực Đồng vội vàng cầm chặt tay Âm Tế Thiên cố chấp hỏi: “Vì sao chứ?”
Hôm qua mới được nếm thử hương vị ngon nhất thế gian, hôm nay lại không cho ăn nữa! Nghe Âm Tế Thiên tuyên bố như vậy, quả thực so với thời điểm thân thể khó chịu còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Lúc này Bắc Duy và Bắc Sinh cũng đi đến, nhìn thấy Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng đứng ở sau cửa, lập tức cung kính thỉnh lễ: “Kiến quá tiểu thiếu gia! Kiến quá thiếu phu nhân!”
Sau đó Bắc Duy và Bắc Sinh nhìn Âm Tế Thiên cười hề hề!! Âm Tế Thiên tức giận trợn trắng mắt! Nhất định hai tên này cũng nghe thấy chuyện hôm qua giữa hắn và Bắc Minh. Bắc Dực Đồng tựa như không nhìn thấy hai người bọn họ, vẫn nâng đầu hỏi: “Vì sao?”
Nếu Âm Tế Thiên không cho nhóc một câu trả lời chính đáng, thì nhóc nhất định sẽ không bỏ qua! Bắc Sinh và Bắc Duy phát hiện không khí giữa tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân có chút quỷ dị, hai người hết nhìn Bắc Dực Đồng lại nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên biết Bắc Minh có tính cố chấp, nếu không trả lời tử tế chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ qua!
Hai má hắn đỏ bừng, tức giận nói: “Thỉnh ngươi lần sau làm trận pháp cách âm trong phòng cho ta nhờ!” Bắc Dực Đồng sửng sốt, liền lập tức hiểu rõ!
Thì ra phu nhân nhà hắn đang thẹn thùng!