Phật Môn Ác Thê

Chương 141 : Hội trường đấu giá

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Trước khi ra khỏi cửa lớn Bắc Dực Đồng đã giúp Âm Tế Thiên đội đấu lạp lên đầu. Bắc Sinh Bắc Duy và năm tên hộ vệ thường ngày đi theo Bắc Minh cũng nhanh chóng lấy đấu lạp đội lên. Âm Tế Thiên kéo tấm màn màu trắng của đấu lạp xuống, rồi liếc mắt nhìn nhóm người phía sau hỏi: “Vì sao không thấy Bắc Đẩu?”



Động tác đội đấu lạp của Bắc Dực Đồng khẽ khựng lại, kế tiếp buông màn xuống và thản nhiên nói: “Hắn đễn chỗ tổng quản lĩnh phạt!”



Âm Tế Thiên lại tò mò hỏi: “Hắn làm sai gì sao?”



“Không tôn kính chủ tử, hơn nữa còn ăn nói lỗ mãng, phải phạt!” Bắc Dực Đồng không muốn có ý định nói tiếp chuyện Bắc Đấu cho nên lôi kéo Âm Tế Thiên đi hướng cửa lớn. Âm Tế Thiên vừa mới bước chân ra khỏi đã bị dòng người đông đúc bên ngoài Bắc gia làm cho trợn mắt há hốc mồm. Cảnh tượng trước mặt quả thực còn náo nhiệt hơn cả lễ Cầu Duyên, vai đụng vai, mũi chân người này chạm gót chân người kia, kỳ lạ nhất là còn có vô số tà tu đi qua đi lại.



“Không phải Thú Triều đã qua rồi sao? Vì sao vẫn còn nhiều người như vậy?”



Bắc Dực Đồng giải thích: “Vốn sau khi Thú Triều kết thúc, các tu sĩ ở Đông Tây Nam Bắc bộ sẽ trở lại môn phái của mình nhưng không biết là ai đề nghị, bảo rằng hiếm khi các tu sĩ khắp nơi đều tụ tập lại một chỗ cho nên liền đem những thứ hay ho có được trong Thú Triều lấy về Nam bộ bán đấu giá. Mọi người cũng không cần vì thứ mình muốn mà chạy đôn chạy đáo!”



“Đề nghị này quả thật không tồi!”



Bắc Dực Đồng cười lạnh một cái: “Không biết người đề nghị chuyện này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.”



(Ý chỉ là có âm mưu mà không biết được)



Âm Tế Thiên nhướng mày: “Ngươi thấy chuyện này kỳ quái sao?”



“Ta đoán sự tình sẽ không đơn giản như vậy thôi! Hiện tại không chỉ trong Bắc hoàng thành mà ngay cả các thành trấn phụ cận đều đầy người của ba bộ khác vào ở!”



Âm Tế Thiên hình như nghĩ ra cái gì, mắt sáng lên: “Thế thì sư phụ của ta cũng ở Nam bộ à?”



“Còn phải xem xem sư phụ ngươi có ý định mua hay bán món gì không!”
Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng nghe thấy tiếng nói quen thuộc kia, liền quay đầu nhìn người đang ngồi trong phòng. Quả nhiên đúng là Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ, còn có sáu gã mặc áo đen đứng phía sau hầu, nhìn qua chắc là thủ hạ của bọn họ.



“Lão Quỷ! Ngươi muốn tranh con yêu thú kia với ta sao?”



Yêu quái lão tổ không thuận theo mà liếc mắt nhìn Quỷ quái lão tổ mội cái.



“Phu nhân! Ta đây chộp nó không phải để tặng cho ngươi hay sao?” Quỷ quái lão tổ lập tức hôn một cái lên má Yêu quái lão tổ.



“Nghe thế còn được!”



“Aizzz… Từ xa xa bổn tọa đã nghe thấy tiếng hai người các ngươi chim chuột()



rồi!” Một tiếng nói bất mãn đột nhiên chen vào giữa Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ.



(Là ân ân ái ái đó)



Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng nhìn qua liền thấy U vực lão tổ và Tà hàng lão tổ đi từ dưới cầu thang lên, sau đó đứng trước phòng của bọn Yêu quái lão tổ. Yêu quái lão tổ đề phòng nhìn bọn họ: “Sao các ngươi lại đến đây?”



“Đương nhiên là cướp bảo bối về tay rồi!”



U vực lão tổ cũng không nói thêm gì với bọn họ, quay đầu cùng Tà hàng lão tổ rời đi. Sau đó dừng lại ở sương phòng cách bọn Yêu quái lão tổ một gian.



Lúc này tiểu quản sự đứng ở giữa sương phòng của Yêu quái lão tổ và U vực lão tổ nói: “Thiếu gia, đây là sương phòng của ngài!”