Phật Môn Ác Thê

Chương 158 : Là ngươi làm đúng không?

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Lực *** thần của Bắc Tiềm không thể đi vào thân thể yêu thú, không khỏi khiến sắc mặt gã ngày càng khó coi, chẳng hiểu tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy, y hệt hôm qua, lúc khế ước thú đột nhiên cắt đứt liên hệ *** thần với bọn họ vậy.



Trong lòng Bắc Tiềm vừa sợ vừa nghi, rồi gã chợt nhớ ra rằng trước khi Âm Tế Thiên quay lưng rời đi hắn có nói ‘Từ nay về sau, nếu các ngươi muốn khế ước yêu thú thì phải ba quỳ chín lạy với chúng nó trước mặt mấy vạn người, bằng không… đừng mong khế ước được bất cứ con yêu thú nào’.



Bắc Tiềm vụt ngẩng đầu, nhìn Âm Tế Thiên với vẻ mặt hoảng loạn. Hôm qua gã căn bản không để ý đến những gì Tịch Thiên nói, chỉ nghĩ là hắn hù dọa mình một chút thôi. Bắc Tiềm cho rằng, một người bình thường làm sao có đủ bản lĩnh để yêu thú cắt đứt liên hệ *** thần với người khế ước chứ, lại càng không thể dựa vào một câu nói là đã khiến bọn họ từ nay về sau không lập khế ước được nữa. Rồi thì Bắc Minh dắt các trưởng lão trực hệ kéo đến gây sự, làm gã cùng các trưởng lão chi thứ phải đánh nhau với đám yêu thú, pháp bảo của Bắc Minh cả một đêm. Cho đến lúc Niếp Đĩnh tới đây, Bắc Vũ Hoành mới chịu thu hồi pháp bảo giải thoát cho bọn họ, khi đó bọn họ đã sớm đem lời của Tịch Thiên vứt xa chín tầng mây.



Nhưng làm sao có thể? Một phàm nhân bình thường sao lại có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Bắc Tiềm vụt nheo mắt, nhìn Âm Tế Thiên lớn tiếng hỏi: “Ngươi… là ngươi làm đúng không?”



Mọi người đều bày ra vẻ mặt khó hiểu, không rõ lời của Bắc Tiềm là có ý gì. Âm Tế Thiên giả bộ không hiểu: “Tiềm trưởng lão, ngươi đang nói gì vậy?”



“Là ngươi làm ta không thể…”



Bắc Tiềm như nghĩ ra cái gì, chợt ngậm miệng lại.



Không được! Mình chẳng thể nói ra chuyện mình không thể khế ước yêu thú, bằng không, hậu quả thật khó lường. Đáy mắt Âm Tế Thiên xẹt qua ý cười nhưng trên mặt lại mang vẻ khó hiểu: “Xin Tiềm trưởng lão nói rõ ràng một chút, ta khiến ngươi không thể làm cái gì?”



“Ngươi…” Bắc Tiềm nhất thời nghẹn họng! Chẳng lẽ mình thực sự phải ba quỳ chín lạy đám yêu thú trước mặt mấy vạn người mới có thể khế ước chúng nó? Nếu đúng như thế, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ hay sao?



Không! Gã tuyệt đối sẽ không quỳ lạy yêu thú!




“Đúng vậy! Tiềm trưởng lão, sao ngươi lại nói ngay cả chúng ta cũng không thế khế ước yêu thú?”



Bắc Tiềm đỏ cả hai mắt: “Các ngươi còn nhớ chuyện hôm qua chứ?”



Bắc Tiềm thấy tất cả các trưởng lão đều gật đầu, tiếp tục nói: “Chắc các ngươi không quên lời Tịch Thiên nói trước khi bỏ đi chứ?”



Tất cả các trưởng lão nghĩ đến lời Tịch Thiên nói trước khi bỏ đi, sắc mặt đại biến: “Ý của Tiềm trưởng lão là, ngươi không thế khế ước yêu thú được, là do Tịch Thiên sao?”



Đáy mắt Bắc Tiềm hiện lên hàn quang: “Ta biết chuyện này hết sức khó tin, nhưng quả thực ta không thể khế ước yêu thú được. Chẳng phải hôm qua, lúc hắn vừa nói xong, yêu thú của chúng ta cũng đồng loạt chui từ túi thú chạy ra ngoài, lại cắt đứt liên hệ *** thần với chúng ta sao? Ta không thể không cho rằng việc này cùng Tịch Thiên có can hệ tới nhau!”



“Làm sao có thể!” Tất cả các trưởng lão nhìn Bắc Tiềm với vẻ khó tin.



Bắc Tiềm trầm mặt: “Về phần sự tình có đúng hay không, các vị trưởng lão cũng có thể đi thử một lần, xem xem mình có còn khế ước yêu thú được nữa hay không.”



Có mấy vị trưởng lão lo lắng: “Nếu thực sự chúng ta không thể khế ước được yêu thú…”



Bắc Tiềm lập tức lạnh giọng ngắt lời bọn họ: “Trước về thử đi, rồi hãy tính đến chuyện sau này!”