Phật Môn Ác Thê

Chương 160 : Đồ Tế

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Âm Tế Thiên nghe được thanh âm quen thuộc liền vội vàng bật dậy khỏi giường. Nhìn thấy vị hòa thượng trẻ tuổi đứng bên cạnh bình phong, Âm Tế Thiên không khỏi vừa sợ vừa nghi, mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ!”



Trước kia hắn vẫn muốn tìm sư phụ để hỏi rõ chuyện gả tới Bắc gia, nhưng luôn có sự tình ngoài ý muốn xảy ra khiến hắn không thể gặp được người. Hiện tại, khi hắn sắp từ bỏ ý định, thì Hư Không lại tự mình đưa tới cửa.



Hư Không vội chạy đến bụm miệng Âm Tế Thiên lại, thì thào: “Ngươi nói nhỏ thôi, người Bắc gia không có biết ta tới tìm ngươi đâu!”



Âm Tế Thiên kéo hai bàn tay đang che miệng mình ra, nghi hoặc hỏi nhỏ: “Sư phụ! Vì sao ngươi phải lén lén lút lút không muốn người ta biết ngươi đến Bắc gia?”



Hư Không thở dài: “Một lời khó nói hết!” Ngay sau đó, y đột nhiên ‘phụt’ một tiếng, không nén nổi mà ngã vật ra giường cười lăn cười bò. Âm Tế Thiên nhìn y với ánh mắt tràn đầy khó hiểu: “Sư phụ, người đang cười cái gì vậy?”



Một lúc lâu sau, Hư Không mới ngừng cười rồi nói nguyên nhân vì sao y phải lén lút xuất hiện ở đây.



“Nếu nói nguyên nhân ta tới đây thì phải kể đến chuyện hôm qua. Lúc ấy, ta vừa mới tới Bắc hoàng thành đã nghe thấy người ta bàn tán về việc bốn tên tà tu lão tổ chẳng biết lý do gì mà đánh nhau loạn xạ ở Hội trường đấu giá. Ngươi cũng biết sư phụ ngươi rất thích giúp vui, cho nên ta lập tức vọt tới Hội trường đấu giá của Bắc gia, liền thấy Ly Trĩ đang hết lời khuyên can bốn tên tà tu lão tổ kia đừng cãi nhau nữa”.



Âm Tế Thiên nghe Hư Không nhắc tới chuyện hôm qua, không khỏi nhớ tới nguyên nhân khiến cho bốn vị lão tổ đó đột nhiên đánh nhau, ánh mắt hơi lóe lên đồng thời trong lòng còn có cảm giác không hay. Hắn vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”



“Ta thấy bọn họ không đánh nhau nữa, trong lòng liền rất bực bội. Hơn nữa, nhớ đến chuyện ngươi thiếu chút nữa đã bị bọn họ mang về phía Đông, trong lòng lại tăng thêm cả tức giận. Lúc ấy ta nghĩ không thể nào buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy!”



Âm Tế Thiên: “…”



Rõ ràng là y muốn làm lớn chuyện lại còn lấy mình ra làm lý do.




Hư Không thẹn thùng mỉm cười: “Bị ngươi phát hiện rồi!” Y ho nhẹ một tiếng: “Thật ra là vì các sư bá của ngươi quá dài dòng, giờ thêm việc né tránh năm vị tà tu lão tổ, cho nên ta chạy đến đây tìm ngươi!”



Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Còn gì nữa?”



Hư Không chột dạ nhìn Âm Tế Thiên: “Còn có, ngươi với Minh thiếu gia kết hôn lần hai thế nhưng một chút sính lễ cũng không nhận được thì quả thực rất vô lý. Cho nên ta quyết định nếu Bắc gia không giao sính lễ ra, ta sẽ mang ngươi về Vạn Phật tự!”



Ấn đường Âm Tế Thiên nảy lên, nói thẳng: “Sư phụ, nếu ngài thiếu linh thạch, xin cứ nói thẳng ra, cớ gì lại nhắc đến sính lễ!? Sau khi ngài dùng Phù chú đánh năm vị lão tổ, ngài còn gây thêm chuyện gì nữa phải không?”



Hư Không lập tức phủ nhận: “Không có!”



Hắn thấy Âm Tế Thiên có vẻ không tin lắm, bèn gấp gáp tự minh oan cho mình: “Ta thật sự không làm gì cả! Chẳng qua là sáng nay ở Hội trường đấu giá, mấy thứ mà ta muốn cứ bị Huyền Bạch kia mua đi hết thôi!” Hư Không càng nói càng tức giận: “Lão tử chỉ không cẩn thận đá hắn vào trong đống phân thú, có vậy thôi mà hắn lại mang thù! Muốn báo thù thì cứ trực tiếp tới tìm ta đi! Bắt nạt một vị hòa thượng không có linh thạch bộ vẻ vang lắm hay sao? Ta khinh! Đừng quên lão tử còn có một đồ tế!”



Y nghe nói đồ tế vì đồ đệ của mình mà tiêu tốn đến một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm để mua Đồng tâm chú phù lục. Có thể thấy được đồ tế của y lưng giắt bạc triệu!!



Đồ tế!!?? Trên trán Âm Tế Thiên trướt xuống mấy cái lằn đen!!



Không đợi hắn sửa lại xưng hô, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nói non nớt vui sướng: “Không biết Hư Không trưởng lão muốn đồ tế ta giúp ngài chuyện gì?”



Hư Không nghe thấy người hỏi, lập tức nghi hoặc nhìn ra cửa, đập vào mắt là một hài đồng xinh đẹp tầm tám chín tuổi đang bước đến gần!!