Phật Môn Ác Thê
Chương 161 : Nói hớ
Ngày đăng: 13:25 18/04/20
Bắc Dực Đồng đi đến trước mặt Hư Không, chắp tay cung kính thỉnh lễ:“Vãn bối Bắc Minh kiến quá Hư Không trưởng lão!”
Âm Tế Thiên nhìn hai người bọn họ, mắt chợt lóe sáng, thản nhiên cười cười:“Trở lại!”
Bắc Dực Đồng quay sang khuôn mặt tươi cười đầy diễm lệ của Âm Tế Thiên, đôi mắt cũng lan tỏa một làn vui vẻ, sau đó, đi đến cạnh Âm Tế Thiên đứng!
Bởi vì Hư Không đang ở đây, y không thể tùy tiện làm ra hành động thân mật với Âm Tế Thiên!
Hư Không chỉ vào Bắc Dực Đồng kinh nghi hỏi:“Tịch Thiên, nó thật là Bắc Minh? Ta nhớ rõ ràng Minh thiếu gia đã làm lễ thành niên rồi mà, sao bây giờ lại thành đứa trẻ?”
Âm Tế Thiên giải thích:“Nói ra thì dài dòng lắm, mười năm trước y bị thương nặng vẫn nằm trên giường không dậy nổi, thẳng đến ngày cùng ta thành thân thân thể y mới có biến chuyển tốt hơn, bất quá, hay thường xuyên rút thành đứa trẻ tám, chín tuổi! Hơn nữa, chính y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!”
“Việc như vậy cũng xảy ra được à!” Hư Không lại đánh giá Bắc Dực Đồng, nhìn đứa trẻ trước mắt, nhịn không được hỏi:“Y như vậy, có thể cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng sao?”
Đôi mắt Bắc Dực Đồng không thích mà trầm xuống!
Âm Tế Thiên tức giận, trắng mắt liếc Hư Không!
Đến cùng y có phải là hòa thượng đã xuất gia hay không vậy, nhắc tới chuyện sinh hoạt vợ chồng riêng tư tế nhị, vậy mà y cũng chẳng chút rụt rè!
Âm Tế Thiên thấy lực chú ý của Hư Không vẫn đặt trên người Bắc Dực Đồng, mắt khẽ chuyển, hướng Bắc Dực Đồng hỏi:“Ngươi lại đi phòng đan dược luyện đan sao?”
Bắc Dực Đồng chợt lóe nghi hoặc, đáp nhẹ một tiếng:“Ưm!”
Trước đó, không phải Tịch Thiên đã biết nhóc đi đến phòng luyện đan sao? Sao bây giờ còn hỏi câu này? Hơn nữa, vì cớ gì hắn còn thêm vào chữ “lại”?
Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên ý cười:“Lại luyện đan dược cho ta à?”
Bắc Dực Đồng tổng cảm thấy giọng điệu của hắn có chút là lạ, bất quá vẫn đáp lời:“Đúng vậy!”
Bất quá, ngày xuyên đến Tu Chân giới, hắn có nằm mơ thấy cảnh Tịch Thiên được Hư Không đem về Vạn Phật Tự, lúc ấy mái tóc của Tiểu Tịch Thiên là màu đen!
Âm Tế Thiên tiếp tục nói:“Nếu do Hư Không không cẩn thận nói hớ, thì rất có khả năng là sự thật! Bằng không, sao ngài ấy chẳng thèm ngạc nhiên khi người vốn nên có một đầu tóc xanh dương, hiện tại lại một màu đen tuyền thế này!”
Bắc Dực Đồng đồng ý với suy đoán của hắn, sau đó chợt nghĩ tới cái gì, đưa tay vén tóc của Âm Tế Thiên lên xem thử. Quả nhiên! Đoạn tóc bị cắt sáng nay, giờ đã dài trở lại!
Đáy mắt nhóc ùa lên kinh ngạc:“Xem ra, Hư Không trưởng lão nói là thật!”
Âm Tế Thiên bĩu môi, cười cười:“Nếu đã vậy, ngươi cũng không nên lo lắng nữa! Về sau, không cần vì tóc của ta mà luyện đan!”
Bắc Dực Đồng không tiếng động nhìn hắn, mâu quang càng ngày càng nóng cháy.
Nụ cười của Âm Tế Thiên cứng ngắc, sao mà hắn không hiểu ánh mắt của Bắc Dực Đồng có ý gì cơ chứ, vội vàng nhắc nhở:“Bắc Minh, thân thể ngươi không thích hợp biến hóa thường xuyên!”
Lúc này, trong mắt Bắc Dực Đồng tất cả đều là đôi môi anh đào của Âm Tế Thiên đang không ngừng khép mở, làm sao còn nghe vào lời nhắc nhở của hắn nữa, huống chi Hư Không đã đi rồi, nhóc càng không cần cố kỵ!
Nhóc nghiêng người, vội vã hôn lên đôi môi Âm Tế Thiên, tư vị tuyệt vời đến nhóc không bao giờ cảm thấy đủ, đặc biệt là với thân thể nhỏ bé này, càng vì không ôm đủ Âm Tế Thiên mà càng trở nên không được thõa mãn.
Dần dần, thân thể biến hóa thấy rõ, một lát sau, đã có thể đem cả người Âm Tế Thiên đè lên trên giường.
“Bắc Minh!” Âm Tế Thiên vừa tức lại vừa vội, trừng Bắc Minh đang vội vàng biến thành người lớn kia!
Bắc Minh liếm liếm đôi môi đang thở phì phì của hắn, khàn giọng nói:“Ta đây là đang chứng minh năng lực của ta cho Hư Không trưởng lão thấy!”
Sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ biến, trong mắt chợt lóe nghi hoặc:“Năng lực gì?”
“Năng lực trên giường!” Bắc Minh nhanh chóng bịt lấy môi hắn.
“……”