Phật Môn Ác Thê

Chương 169 : Coi trọng hắn

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Âm Tế Thiên vừa nghe Hiên Viên Duật nhắc tới ba chữ Minh sư đệ, chợt ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”



Hiên Viên Duật thật thương tâm, y phải dùng tới Minh sư đệ mới có thể thu hút sự chú ý của người trước mắt.



“Ta hỏi ngươi có muốn chữa khỏi cho Minh sư đệ không?”



Âm Tế Thiên híp mắt lại: “Ngươi có biện pháp sao?”



Dù sao Hiên Viên Duật cũng là Luyện đan sư cấp mười, hắn đoán rằng y sẽ biết cách để chữa cho Bắc Minh.



Hiên Viên Duật đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta có thể đổi sang nơi khác nói chuyện không?”



Âm Tế Thiên xem lưu lượng khách nhộn nhịp ra vào, quả thật không phải một nơi thích hợp để thảo luận.



Hắn gật đầu: “Ta nhớ đằng trước có một trà lâu, chúng ta tới đó ngồi đi!”



Môi Hiên Viên Duật không khỏi cong lên ý cười.



Hai người vừa mới dợm bước đi ra hiệu thuốc, đột nhiên có một thân ảnh lao tới.



Hiên Viên Duật vội kéo Âm Tế Thiên về phía sau, thân ảnh kia liền theo đà ngã xuống đất.



Âm Tế Thiên từ sau lưng Hiên Viên Duật nhô đầu ra nhìn, thấy người té trên đất kia mặc áo Bắc gia, bèn lẳng lặng lấy đấu lạp đội lên đầu.



“Tiểu tử thối, đồ vật Lăng gia bọn ta coi trọng ngươi cũng đám tranh sao, thật đúng là chán sống mà!”



Năm tên đệ tử Lăng gia xông tới, từng cước từng cước đạp lên lưng gã đệ tử Bắc gia kia.



Người xung quanh vừa nhìn thấy là đệ tử của Bắc gia và Lăng gia, biết rõ ân oán của hai nhà nên tự động tránh sang một bên.



Hiên Viên Duật nhếch môi, nghiêng đầu nói nhỏ với Âm Tế Thiên: “Xem ra Bắc gia và Lăng gia càng ngày càng đối chọi nhau gay gắt, sự tình đã đến nông nỗi này, về sau ngươi mà có ra ngoài thì chớ để hộ vệ của ngươi mặc áo Bắc gia nha”.



Nhắc tới hai hộ vệ của Âm Tế Thiên, Hiên Viên Duật liền nhăn mày, sao hôm nay không thấy hai gã thường ngày vẫn đi theo sau hắn nhỉ?.



Đột nhiên có hai người từ đâu vọt tới, xô đám đệ tử Lăng gia ra: “Làm gì đó! Khi dễ Bắc gia chúng ta không ai à?”


Nàng thấy ngày thường Thôn Phách nói chuyện rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lúc này cứ nhìn chằm chằm Hiên Viên Duật mà không lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Phách nhi, đừng nói ngươi coi trọng tên tiểu tử kia nha?”



Thôn Phách lạnh lùng nhìn Hiên Viên Duật, châm biếm: “Ai lại đi coi trọng một người tu vi còn thấp hơn mình cơ chứ!”



Yêu quái lão tổ cũng yên tâm không ít.



Mặc dù nàng không quan trọng chuyện Thôn Phách yêu thích ai, cũng không thèm để ý người kia là chính hay tà. Nhưng dù sao chính tà đối lập, chỉ sợ có người đem chuyện này ra gây bất lợi cho đồ nhi nhà nàng thôi.



Ai ngờ, Thôn Phách tiếp tục nói: “Ta xem trọng chính là người phía sau y kia kìa!”



Âm Tế Thiên nghe câu này, bất giác nhăn mày lại.



Bước chân Yêu quái lão tổ không khỏi lảo đảo, ngơ ngác mà trừng lớn hai mắt: “Tu vi của người phía sau y lại càng thua ngươi xa lắc! Thậm chí hắn so với người phía trước còn kém hơn, không, phải nói là hắn căn bản không có bất luận tu vi gì. Đồ nhi ngốc, đừng nói ngươi mới ra ngoài có nửa năm mà đầu óc đã có vấn đề nha?”



Nàng nghĩ nghĩ: “Không đúng! Ngươi không phải nói muốn dẫn tức phụ về cho chúng ta gặp sao? Người đâu?”



Thôn Phách chỉ nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên mà không nói lời nào.



Đúng lúc này, một tiếng cười từ trên lầu ba truyền xuống: “Yêu quái lão tổ, Quỷ quái lão tổ, bổn tọa tưởng các ngươi sẽ không tới chứ!”



Quỷ quái lão tổ u ám nói: “Ly Trĩ lão tổ mời chúng ta uống trà, sao chúng ta lại không đến cho được?”



Ly Trĩ khẽ mỉm cười, nhưng khi nhìn đến người đứng bên cạnh Yêu quái lão tổ, ý cười càng sâu thêm: “Sao nào! Các ngươi còn dẫn cả đồ đệ cưng đi theo nữa à!”



“Đúng vậy! Ngươi cũng sẽ không trách chúng ta mang nhiều thêm một người chứ?”



“Không đâu, không đâu! Mau lên đây, U Vực lão tổ và Tà Hàng lão tổ chờ hai người đã lâu rồi!”



Ly Trĩ lão tổ xoay người trở về sương phòng, vô tình ánh mắt liếc thấy Âm Tế Thiên đang đứng dưới cầu thang, hơi khựng lại một chút, rồi mỉm cười sâu xa cho đến khi khuất bóng.



Bọn Yêu quái lão tổ cũng nhanh chân đi lên lầu ba.



Lúc này, Chưởng quầy mời Âm Tế Thiên và Hiên Viên Duật đi vào sương phòng đối diện phòng của Ly Trĩ lão tổ.



Lúc chưởng quầy khép cửa lại, Âm Tế Thiên nhìn thấy Thôn Phách đang đứng đối diện bên kia, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt sâu thẫm làm cho người ta không biết y đang nghĩ gì.