Phật Môn Ác Thê
Chương 170 : Tên tiểu nhị kỳ quái
Ngày đăng: 13:25 18/04/20
Âm Tế Thiên đợi cho đến khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn, mới thu hồi đường nhìn. Rồi đột nhiên đáy mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Có phải nếu ta muốn biết ai là người đã hủy linh căn của mình thì chỉ cần nhìn vào Phản Quang Kính, nó sẽ lập tức hiện ra không?”
Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên bất ngờ nhắc tới chuyện Phản Quang Kính, không khỏi sửng sốt: “Cái này còn tùy thuộc vào ngươi. Nếu ngươi muốn biết ngươi đã bị hủy linh căn như thế nào, Phản Quang Kính sẽ tái diễn lại hoàn cảnh khi đó. Còn nếu ngươi muốn biết ai đã hủy linh căn của mình thì Phản Quang Kính sẽ chỉ hiện lên bộ dạng của người kia mà thôi”.
Âm Tế Thiên híp mắt lại, lúc ấy hắn một lòng nghĩ tới ai đã hủy đi linh căn của Tịch Thiên, do đó Phản Quang Kính mới hiện lên bộ dạng của Thôn Phách? Hiên Viên Duật dường như đoán được cái gì, mặt ngẩn ra: “Đừng nói là ngươi đã nhìn thấy được người hủy linh căn của mình nha?”
Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không kể chuyện này ra với y, bèn giả bộ đùa cợt: “Ngươi nghĩ xem ta có đủ khả năng để điều khiển Phản Quang Kính không? Chỉ là ta có cho người khác mượn nó, nên thuận tiện hỏi giùm thôi. À mà những gì xuất hiện trên Phản Quang Kính kia, có khi nào sai sự thật không?”. Hắn cũng không muốn báo thù nhầm người.
Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Phản Quang Kính là tiên vật, ngươi cảm thấy nó sẽ sai sao?”
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày. Như vậy thì xem ra, đúng là Thôn Phách đã hủy linh căn của Tịch Thiên rồi. Hiên Viên Duật thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Ta vẫn câu nói kia, không thể xem trước quá nhiều thiên cơ, mặc dù ngươi chỉ là cho người khác mượn nhưng vẫn sẽ bị liên lụy”.
Hiên Viên Duật giận dữ nói: “Gọi trưởng quầy của các ngươi lên đây!”
“Chưởng quầy không tiếp khách, muốn tìm người tiếp khách thì cứ đến Lô đỉnh viện!”
Hiên Viên Duật trợn mắt trừng tên tiểu nhị một cái, rồi đứng người dậy đi ra cửa. Âm Tế Thiên liếc thấy Hiên Viên Duật khuất bóng, mới lia đôi mắt sắc lẻm về phía tiểu nhị: “Ngươi là ai?”
Hắn cảm thấy tên tiểu nhị này rất kỳ lạ! Tiểu nhị tà tà mỉm cười: “Không phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao, cớ gì ngươi lại quên ta nhanh như vậy? Đừng nói là có người mới nên quên người cũ nha?”
Lập tức Âm Tế Thiên biết tiểu nhị này là ai ngay, đáy mắt toát lên lạnh lẽo, hô: “Thôn Phách!”
Đồng thời hắn đột nhiên vung tay lên, phong nhận theo đó mà bắn ra ngoài! Dường như Thôn Phách đã sớm đoán ra được động tác của hắn, ngay khi Âm Tế Thiên mới nhúc nhích thì y đã né sang một bên. “Ầm” một tiếng, phong nhận đánh thẳng vào vách tường. Âm Tế Thiên híp mắt nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Thôn Phách đang đứng trên nóc nhà đối diện, cố tình khiêu khích mà ngoắc ngoắc mình. Trong nháy mắt, Âm Tế Thiên vụt biến mất, rồi chợt xuất hiện ngay bên cạnh Thôn Phách, lại đánh ra một phong nhận khác. Lúc này Thôn Phách bị đánh thành hai nửa, sau đó ‘bùm’ một cái hóa thành mảnh phù chú màu vàng.
Sắc mặt Âm Tế Thiên đông lạnh, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, bắt gặp Thôn Phách đang đứng cách đó hai mươi trượng ngoắc hắn.
“Tịch Thiên!”
Khi Hiên Viên Duật quay trở lại, trong phòng ngoại trừ vách tường bị đánh nát thì chẳng thấy bóng dáng Âm Tế Thiên đâu nữa. Lúc này, Âm Tế Thiên đang ráo riết đuổi theo thân ảnh của Thôn Phách, thế nhưng mỗi khi phong nhận của hắn đánh tới, thì Thôn Phách đều biến thành Cao cấp thế thân phù, mãi đến khi đuổi tới cửa lớn Bắc gia.
Âm Tế Thiên nhìn hai chữ ‘Bắc phủ’, cố gắng nén tức giận xuống, mày nhướng lên. Vì sao Thôn Phách lại chạy tới Bắc gia? Âm Tế Thiên nhảy xuống nóc nhà, do dự đi về hướng cửa lớn, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh xem có thấy bóng dáng Thôn Phách hay không.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Chấp Pháp trưởng lão cùng các trưởng lão khác cưỡi pháp khí đáp xuống đất, đứng ở sân trống cách hắn không xa. Bách trưởng lão vội vàng hỏi: “Chấp Pháp trưởng lão, người có nghe được tin tức gì từ Bách Lý chân nhân không?”
Các trưởng lão nghe thấy, cũng đồng loạt đi tới. Chấp Pháp trưởng lão vừa đi vừa nhỏ giọng kể: “Ta nghe nói người nọ ở giữa mày có một viên chu…” Ông vừa mới nói đã bắt gặp Âm Tế Thiên đứng cách đó không xa, tiếng nói đột nhiên khựng lại, giống như nhìn thấy cái gì đó khiến cho người ta sợ hãi, mắt trợn lên, khó tin nói: “Sa… chí!!!!!!!”