Phật Môn Ác Thê

Chương 179 : Khinh người quá đáng

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Mọi người thấy Tuyết Sư chồm tới muốn cắn xé Âm Tế Thiên, có kẻ thì vui sướng, cũng có kẻ thì hoảng sợ, còn có người nén không được hô lên một tiếng. Nhưng bỗng nhiên bịch một cái, Tuyết Sư té sụp xuống đất, sau đó vừa run rẩy vừa co quắp cứ y như một chú chó nhỏ đáng thương.



Mọi người sửng sốt. Lúc nhìn thấy bàn tay trắng trẻo tựa bạch ngọc trên đỉnh đầu nó, đáy lòng lại dâng lên từng đợt khiếp sợ! Minh thiếu phu nhân đã ra tay như thế nào vậy? Sao bọn họ chẳng hề nhìn thấy động tác của hắn? Chẳng nhẽ khi bọn họ chớp mắt đã bỏ lỡ hình ảnh thiếu niên kia đè đầu con Tuyết Sư xuống à?



“Này…”



Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ý hỏi đối phương có nhìn thấy Âm Tế Thiên đã làm như thế nào không? Mà Ly Trĩ lão tổ bắt gặp bộ dáng Tuyết Sư quỳ rạp xuống đất cứ như một con chó thì miệng không khỏi nhếch lên nụ cười xảo quyệt. Lăng Uy Dương cũng bắt đầu ngồi không yên, ông ta không tự chủ được mà đứng lên, bước lên trước hai bước để nhìn cho rõ.



Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia hưng phấn tột độ, còn các trưởng lão phe chi thứ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên ấn đầu Tuyết Sư xuống, xoa xoa nhúm lông mềm trên đầu nó. Đột nhiên, một loạt hình ảnh chui vào trong đầu hắn, cứ như một thước phim đang không ngừng chuyển động. Âm Tế Thiên không khỏi kinh ngạc, vì sao trong đầu của hắn lại xuất hiện hình ảnh của Lăng Uy Dương. Lúc này, Lăng Uy Dương kia nói với một trưởng lão Lăng gia rằng: “Đã truyền tin tức ra ngoài chưa?”



Vị trưởng lão ấy trả lời: “Đã truyền ra rồi, khẳng định không đầy một chén trà nhỏ, tất cả mọi người trong Bắc hoàng thành đều sẽ biết Bắc gia có một Ngự thú sư cấp mười!”



Lăng Uy Dương cười nói: “Tốt! Giờ thì đến Bắc gia xem kịch vui thôi!”



Vị trưởng lão Lăng gia ấy lộ ra vẻ chần chừ: “Gia chủ, ta không hiểu một việc, mong gia chủ chỉ giáo!”



“Nói đi!”



“Ta không hiểu sao gia chủ lại đem Tuyết Sư tặng cho Bắc gia, như thế không phải quá hời cho bọn họ à?”




Một nữa tu sĩ chính phái cũng rất khinh thường hành vi của Lăng Uy Dương, phần tu sĩ còn lại tuy không đồng ý với hành vi của gã nhưng lại chẳng lên tiếng phản đối. Về phần năm vị tà tu lão tổ, có lẽ cũng đoán được Lăng Uy Dương sẽ không chịu ngồi yên, cho nên cũng không có vẻ gì là giật mình, chỉ châm chọc nói một câu: “Nhân sĩ chính phái là như vầy sao?”.



Bọn họ cũng rất muốn cướp lấy con yêu thú kia, nhưng dù sao đây cũng là Nam Bộ, tu sĩ nhiều hơn tà tu, để tất cả cùng chạy đi an toàn là không có khả năng.



Lăng Uy Dương chẳng thèm để ý tới, cầm ***g thú cười nói: “Chấp Pháp trưởng lão, sao ngươi lại tỏ vẻ nghiêm trọng vậy? Ta chỉ là sợ Minh thiếu phu nhân chưa thuần phục tốt Tuyết Sư, sợ nó đả thương Minh thiếu gia, cho nên mới cướp lấy để thử trước, xem có thể thực sự khế ước được với nó không! Sao là hành vi tiểu nhân được chứ!”



Nhóm trưởng lão bắc gia đều cả giận nói: “Vô sỉ!”



Lăng Uy Dương cũng chẳng muốn nhiều lời, khinh miệt liếc bọn họ một cái rồi xoay người cùng đám trưởng lão và đệ tử Lăng gia rời khỏi đại sảnh. Âm Tế Thiên đang trong lòng ngực Bắc Minh, nhìn bóng lưng Lăng Uy Dương cầm cầm ***g thú đi mà không khỏi nhếch mép lên cười.



“Thật khinh người quá đáng!” Chấp Pháp trưởng lão thấy bọn người Lăng gia xấc xược như thế, giận giữ rống: “Không thể để bọn họ cứ như vậy mà bỏ đi! Mở trận pháp của chủ viện ra!”



Cho dù bọn họ không có khả năng đánh thắng đám người Lăng gia nhưng cũng chẳng thể để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy được, bằng không về sau Bắc gia không thể nào sống yên ổn ở Bắc Hoàng thành này! Chấp Pháp trưởng lão vừa mới dứt lời, các trưởng lão khác còn chưa kịp mở trận pháp ra, đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, kế tiếp là đến tiếng hét thảm thiết của Lăng Uy Dương, liền sau đó thân mình ông ta như con diều đứt dây, từ cửa đại sảnh bị đánh bay ngược trở vào, bịch một cái té xuống đất. Khụ một tiếng, Lăng Uy Dương hộc ra một búng máu tươi.



Mọi người đều sửng sốt.



“Gia chủ!” Các trưởng lão Lăng gia cả kinh, cuống quít quay lại đại sảnh, vội vàng nâng Lăng Uy Dương dậy. Lăng Uy Dương bưng ngực ngồi dậy, khó tin mà nhìn chằm chằm con yêu thú ở cửa: “Làm sao có thể!”



Mọi người cũng trông theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy ‘chú chó nhỏ’ vừa rồi nay đã biến thành một con sư tử hung hãn, ánh mắt bén nhọn đầy ác độc kia đang ngoan lệ chằm chằm nhìn Lăng Uy Dương. Mọi người đều cả kinh, sao Tuyết Sư lại thoát ra khỏi ***g thú được???