Phật Môn Ác Thê

Chương 180 : Dùng hành động chứng minh

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Lăng Uy Dương thấy Tuyết Sư vốn ngoan ngoãn nay bỗng trở nên cực kỳ hung bạo, như nghĩ tới điều gì, đảo ánh mắt ngoan lệ, nhìn sang Âm Tế Thiên đang được Bắc Minh ôm vào trong ngực, tức giận nói: “Ngươi … Căn bản ngươi chẳng thuần phục được nó, ngươi không phải là Ngự thú sư cấp mười!”



Lăng Uy Dương cho rằng Âm Tế Thiên đã thuần phục được Tuyết Sư, mới không có ý đề phòng. Hơn nữa, Tuyết Sư còn bị chính ông ta đánh trọng thương, sao lại có khả năng phá được trận pháp của ***g thú.



Mọi người không tin được mà ồn ào bàn cãi. Rõ ràng bọn họ tận mắt nhìn thấy Tuyết Sư từ điên cuồng biến trở thành dịu ngoan, sao lại chưa thuần phục cơ chứ?.



Âm Tế Thiên lạnh lùng liếc Lăng Uy Dương một cái, sau đó xoay người hướng Tuyết Sư thản nhiên ra lệnh: “Trở về!”



Tuyết Sư to lớn đầy hung hẵn kia lập tức như một chú cún trung thành, thân thể to lớn xìu xuống, hưng phấn chạy về phía Âm Tế Thiên, sau đó thuận tiện ngồi xổm trước mặt hắn.



Mọi người giật mình nhìn Tuyết Sư chỉ còn kém chưa vẩy đuôi mừng chủ với Âm Tế Thiên, xem thế nào cũng không giống một con Yêu thú cấp mười, mà tựa hồ cứ như chú cún được nuôi dưỡng trong nhà.



Âm Tế Thiên xoa đầu Tuyết Sư chỉ đứng tới eo của mình, nhìn Lăng Dy Dương đầy giễu cợt: “Sở dĩ ngươi bị nó đả thương, là do ngươi xứng đáng!”



“Ngươi…” Lăng Uy Dương tức giận cực kỳ, vừa mới nói được một chữ đã ho khan không ngừng.



Nhóm trưởng lão Lăng gia lập tức ép hỏi: “Minh Thiếu phu nhân, ý ngươi là gì hả?”



“Có ý gì sao?” Âm Tế Thiên chế nhạo “Nếu các ngươi không có ý định cướp đi Yêu thú cấp mười thì sẽ bị nó công kích sao? Như vậy không đáng đời à!”



Lúc đó, kỳ thật Bắc Minh cố ý truyền linh lực vào thân thể Tuyết Sư một cách cực kỳ chậm rãi, mục đích là để câu Lăng Uy Dương tới cướp Tuyết Sư đi. Như vậy khi ông ta chưa kịp phòng bị, mới có cơ hội cho Tuyết Sư đánh ông ta.



Âm Tế Thiên nhàn nhạt đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó lại trở về trên người Lăng uy Dương, cười lạnh: “Không có sự cho phép của ta, ngươi tưởng ngươi bắt lấy nó thì sẽ khế ước được sao? Thật là ngu xuẩn.”



Đám người Lăng gia cả kinh: “Lời này của ngươi là có ý gì?”



Âm Tế Thiên thản nhiên đáp: “Ý trên mặt chữ!”



Tuyết Sư khinh thường liếc Lăng Uy Dương một cái, hừ lạnh nói: “Nhân loại ngu xuẩn!”



Bắc Vạn Trọng nghe Tuyết Sư có thể nói chuyện, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy ra.



Âm Tế Thiên vuốt nhẹ đỉnh đầu Tuyết Sư.



Tuyết Sư xoay người một cái, liền biến thành một nam tử mặc áo trắng.



Nó bước lên đến trước mặt Bắc Minh, quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Thỉnh chủ tử ký khế ước!”
Chấp Pháp trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Phạm sai lầm tức sẽ bị xử phạt. Tha cho ngươi thì sao này ngươi cũng sẽ tái phạm thôi.”



Bắc Vạn Trọng cuống quýt giữ chặt góc áo Chấp Pháp trưởng lão: “Chấp Pháp trưởng lão, sẽ không. Chắc chắn sau này tiểu nhân sẽ không tái phạm nữa đâu.”



Chấp Pháp trưởng lão không để cho mọi người chê cười Bắc gia, nhanh chóng rút áo ra. Kêu hai hộ pháp của mình áp giải Bắc Vạn Trọng rời khỏi đại sảnh.



Các trưởng lão phe chi thứ đứng ở góc phòng nhìn Bắc Vạn Trọng bị lôi đi, sắc mặt vô cùng khó coi.



“Tiềm trưởng lão, hiện giờ Bắc Minh có thêm một con Yêu thú cấp mười, kế hoạch của chúng ta có khi nào không thực hiện được không?”



“Đúng vậy! Hơn nữa tiểu hòa thượng Tịch Thiên còn có thể khế ước Yêu thú cấp mười nữa, xem ra Bắc gia càng ngày sẽ càng có thêm nhiều Yêu thú cấp mười, như thế đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi.”



Bắc Tiềm cười lạnh: “Ngươi tưởng Yêu thú cấp mười dễ bắt lắm sao? Bắc gia được mấy người có năng lực vào Vạn Yêu Sâm Lâm để bắt Yêu thú cấp mười hả?”



Các trưởng lão phe chi thứ nghe vậy, sắc mặt hơi buông lỏng: “Nói cũng phải!”



Bắc Tiềm lại nói: “Cho dù Bắc Minh có một con Yêu thú cấp mười đi chăng nữa cũng không ngăn cản được hành động của chúng ta!”



“Ý của Tiềm trưởng lão là…”



Bắc Tiềm thâm ý cười: “Sẽ có người giúp chúng ta đối phó bọn họ.”



Chấp Pháp trưởng lão đứng ở cửa không hề hay biết mưu đồ lén lút của bọn người phe chi thứ, lão đang suy nghĩ xem phải xử lý Bắc Vạn Trọng ra sao.



Bắc Vũ Hoành và Chấp Pháp trưởng lão mới bàn tính được phân nửa thì thấy Huyền Ngọc trưởng lão đi về phía bọn họ, lập tức dừng miệng lại, quay sang nói với Bắc Minh: “Minh nhi, ta thấy sắc mặt con tái nhợt, mau mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.”



Âm Tế Thiên cũng thấy Huyền Ngọc trưởng lão đi về phía bọn họ, lập tức ôm lấy cánh tay của Bắc Minh: “Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi!”



Bắc Minh không muốn hắn quá lo lắng cho thân thể mình, khàn khàn giọng đáp: “Thân thể ta tốt lắm.”



Âm Tế Thiên nguýt y: “Tốt hay không cũng không phải chỉ do miệng nói!”



Mâu quang Bắc Minh loé lên, thâm ý nói: “Đã vậy ta sẽ dùng hành động để chứng minh cho ngươi thấy!”



Nói xong, y cũng không thèm quay đầu lại mà kéo Âm Tế Thiên rời khỏi đại sảnh.