Phật Môn Ác Thê

Chương 191 : Đừng có nhịn

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Âm Tế Thiên vừa cùng Bắc Sinh, Bắc Duy bước ra khỏi Minh Thăng Viện, lập tức mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn tới.



Đặc biệt là những đệ tử đi ngang qua, ai cũng nhất nhất cung kính kêu Thiếu phu nhân. Giọng nói, thái độ so với lúc được thưởng linh thạch càng to, càng tích cực, càng ân cần hơn. Làm cứ như Âm Tế Thiên chỉ liếc mắt một cái là có thể nhớ hết bọn họ vậy!



Rời khỏi Bắc phủ, Bắc Sinh lập tức xì một tiếng: “Lúc Thiếu phu nhân còn chưa phải là Ngự thú sự cấp mười, bọn họ đối xử với Thiếu phu nhân như thế nào? Hiện tại biết Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười rồi mới liều mạng lấy lòng, có phải là đã quá muộn hay không!”



Âm Tế Thiên nghĩ đến sự nhiệt tình của các đệ tử Bắc gia, nhếch môi cười châm chọc, hỏi: “Có nơi nào ở Bắc hoàng thành nhận làm ngọc trâm không?”



Bắc Duy nhanh chóng nói: “Có ạ! Có một cái Ngọc Y *** thuộc Hoa gia ở Phố Thương Nghiệp. Có thể đặt áo bào, cũng có thể yêu cầu bọn họ làm ngọc trâm. Còn bán son phấn bột nước cho các cô nương!”



“Đi! Chúng ta đi xem!”



Ba người vừa vào Ngọc Y ***, Âm Tế Thiên liền đi thẳng đến quầy hàng bày ngọc sức!



Ban đầu, chưởng quầy là chú ý tới hai người Bắc Sinh và Bắc Duy đang mặc áo bào của Bắc gia, rồi mới nhìn về phía tiểu công tử xinh đẹp mà bọn họ theo phía sau.



Ngay khi thấy chu sa chí giữa mày Âm Tế Thiên, ánh mắt chưởng quầy liền sáng lên, nhanh chóng gọi tiểu nhị tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu sau đó tự mình tiến lên chào đón: “Vị tiểu công tử này, ngài muốn mua ngọc trâm sao?”



Âm Tế Thiên tùy tiện cầm trâm cài tóc dành cho nam tử lên nhìn một chút, hỏi: “Ở đây có làm trâm cài tóc theo yêu cầu không?”



“Đương nhiên có! Dạ thưa, không biết tiểu công tử muốn làm trâm cài loại gì! Chúng ta còn có bản vẽ tay cho công tử lựa chọn.”



Âm Tế Thiên thấy thái độ săn đón của chưởng quầy, tâm trạng cũng tốt lên theo: “Ta muốn làm…”



Hắn đột nhiên dừng nói nhìn Bắc Sinh và Bắc Duy đang đứng hai bên phải trái nói: “Các người đi chung quanh một chút, đừng cản trở ta cùng chưởng quầy thảo luận công việc!”



Chưởng quầy cười nói: “Tiểu công tử, trong cửa hàng có phòng trà, chúng ta có thể vào bên trong bàn chuyện.”



Bắc Sinh phản đối nói: “Không được!”



Gã cũng không muốn lại một lần nữa để lạc mất Thiếu phu nhân ngay dưới mí mắt của mình!



Bắc Duy theo sau nói: “Thiếu phu nhân! Chúng ta ở ngay phụ cận đi dạo một chút, nếu ngài có gặp chuyện gì, phải gọi chúng ta một tiếng!”
“Duật nhi, tại sao ngươi lại nói cái điềm gở là Minh nhi bất tỉnh chứ?”



Hiên Viên Duật hàm tiếu nói: “Hẳn sư phụ không muốn nhìn thấy Tịch Thiên cùng cái tên nam tử trẻ tuổi kia ở cùng một chỗ phải không?”



Mặc kệ Huyền Ngọc trưởng lão có nnghĩ cái gì, y cũng không muốn Âm Tế Thiên ngồi nói chuyện với nam nhân khác.



Huyền Ngọc trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến chuyện Minh nhi bất tỉnh?”



“Sư phụ, ngài xem!” Hiên Viên Duật chỉ một ngón tay ra phía sau!



Huyền Ngọc trưởng lão quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âm Tế Thiên lo lắng mang theo hai người Bắc Sinh vọt ra khỏi khách ***.



Nàng liền thông suốt: “Hắn là đang lo lắng cho Minh nhi!” Huyền Ngọc trưởng lão hừ nhẹ một tiếng: “Coi như hắn có chút lương tâm! Cũng không uổng công Minh nhi khăng khăng muốn chọn hắn làm đạo lữ!”



Hiên Viên Duật cười mà không nói!



Âm Tế Thiên vội vàng chạy về Minh Thăng Viện, nhưng mà không thấy thân ảnh của Bắc Minh ở trong phòng!



Hắn từ trong phòng vọt ra, vội vàng túm lấy một gã người hầu hỏi: “Bắc Minh đâu?”



Nam phó hơi sửng sốt: “Hình như Minh thiếu gia ở trong phòng vú Liễu!”



“Sân của vú Liễu ở đâu?”



Nam phó chỉ tay về phía Tây viện, Âm Tế Thiên vội vàng chạy về hướng đó.



Vừa mới vào trong sân, liền nghe được tiếng nói đầy sốt ruột của bà vú Liễu: “Thiếu gia! Tay ngài cầm ngược rồi! Không phải chải như vậy!”



“Vậy chải làm sao?”



Âm Tế Thiên nghe được thanh âm trầm thấp hữu lực kia, liền thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thả chậm lại cước bộ, đi tới phòng của vú Liễu.