Phật Môn Ác Thê

Chương 192 : Điêu luyện sắc sảo

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Trong phòng, tiếng vú Liễu kiên nhẫn dạy cách chải tóc và cách vấn tóc luôn không ngừng truyền ra. Âm Tế Thiên lặng yên không một tiếng động mở cửa, bắt gặp Bắc Minh đang cầm chiếc lược, cực kỳ nghiêm túc mà chải đầu cho Bắc Đẩu, tuy thế động tác tay có vẻ không được tự nhiên lắm. Có mấy lần tóc Bắc Đẩu bị kéo đau thế nhưng gã chẳng dám tỏ thái độ gì. Vú Liễu thấy Bắc Minh càng vấn tóc càng đẹp, động tác trên tay cũng càng lúc càng lưu loát, không khỏi vui mừng cười nói: “Thiếu phu nhân thật tốt số!”



Âm Tế Thiên đứng ở cửa, nghe thấy vú Liễu nói thế thì khóe miệng cong lên, trong mắt đều là vẻ mặt nghiêm túc của Bắc Minh.



“Ôi, Thiếu phu nhân, sao ngài lại đứng đó mà không đi vào?”



Vú Trương ở cùng một viện với vú Liễu. Lúc đi ngang qua trông thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa cười cười ngây ngốc, không khỏi tò mò bước tới hỏi. Ba người trong phòng nghe tiếng vú Trương, giật mình quay đầu lại nhìn. Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa thì vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh bỗng trở nên có chút khốn quẫn. Âm Tế Thiên cười nói: “Cứ coi như ta chưa từng tới đây, mấy người tiếp tục đi!”



Dứt câu liền xoay người rời đi. Bắc Minh vội vàng buông lược, đuổi theo bắt lấy tay Âm Tế Thiên hỏi: “Sao ngươi trở về nhanh vậy?” Y cứ tưởng ít nhất buổi trưa hoặc chiều gì đó Tịch Thiên mới trở về, bởi vậy y lén tới chỗ vú Liễu học chải tóc.



Âm Tế Thiên nín cười nói: “Nếu không về sớm thì sao có thể thấy cảnh ngươi chuyên tâm học chải tóc chứ!”



Hắn thấy vẻ mặt Bắc Minh không được tự nhiên cho lắm, vội đánh trống lảng: “Kỳ thực ta nghe nói ngươi bị ngất nên mới vội vã trở về!”



Bắc Minh khó hiểu hỏi lại: “Ngất sao?” Y lắc đầu: “Sau khi ta tỉnh rồi sẽ không ngất tiếp đâu!”



Âm Tế Thiên không suy nghĩ nói: “Vậy sao Hiên Viên Duật lại nói ngươi ngất?”



Bắc Minh thấy hắn nhắc tới Hiên Viên Duật, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Âm Tế Thiên nhớ ra Bắc Minh không thích Hiên Viên Duật, liền vội vàng giải thích: “Y thấy ta ngồi ở trà lâu nên gọi ta một tiếng. Rồi y bảo ngươi ngất nên ta đã vội vã trở về!”



Tròng mắt Bắc Minh hơi đảo. Với sự hiểu biết của y dành cho Hiên Viên Duật, chắc chắn nếu y nhìn thấy Tịch Thiên thì sẽ bằng mọi cách quấn lấy hắn không tha, tuyệt đối không có chuyện lừa Tịch Thiên đi chỗ khác. Theo y, nhất định là Hiên Viên Duật đã nhìn thấy chuyện gì đó, thế nhưng bản thân y đang có việc hoặc bên cạnh y đang có người cho nên mới lừa Tịch Thiên chạy trở về.



“Khi đó ngươi đang ở cùng ai?”



“Lúc đó ta đang ngồi uống trà với một quản sự của Hoa gia, sao vậy? Có vấn đề gì sao?”



Bắc Minh nhíu mày: “Có phải hắn còn trẻ không?”



Âm Tế Thiên ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”




Âm Tế Thiên thấy y cười đến híp cả mắt lại, không nhịn được trêu chọc: “Ta đâu có khen ngươi, sao ngươi lại vui vẻ đến vậy chứ?”



“âm đ*o hữu, ngươi đừng quên hiện giờ ta đã là người của Hoa gia, ngươi khen thợ làm ngọc của Hoa gia thì cũng là khen ta rồi!”



Thanh Liên vừa nói xong, hai người không hẹn mà cùng bật cười. Đợi Bắc Thận đem trà tới, hai người mới thu lại một chút ý cười.



Và … trong khi bọn họ đang nói cười vui vẻ, thì ở đại sảnh lại mây đen giăng đầy, gió lạnh tứ tung, chỉ kém không có sấm chớp mà thôi. Sắc mặt Bắc Minh lạnh tựa nước đá, đứng trước cửa sổ mà nhìn hai người kia trò chuyện vui vẻ, âm trầm hỏi: “Tên nam tử trẻ tuổi đó là ai?”



Bắc Đẩu đứng ở bên cạnh trả lời: “Là quản sự của Ngọc Y ***!”



Bắc Minh chậm rãi quay đầu nhìn Bắc Đẩu: “Đương nhiên ta biết đó là quản sự của Ngọc Y ***. Ta hỏi tên của hắn kìa!”



“Thuộc hạ lập tức phái người điều tra.” Bắc Đẩu đưa mắt ra hiệu cho một hộ vệ khác, ý phân phó bọn họ đi tra thân phận của Thanh Liên, thậm chí đến cả tổ tông mười tám đời cũng không được bỏ sót. Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên cầm chiếc trâm trong tay mà nở nụ cười sáng lạn, lại nói tiếp: “Khi ta tặng thượng phẩm y bào cho Tịch Thiên, cũng không thấy hắn vui như vậy”



Bắc Đẩu ngó sắc mặt càng ngày càng lạnh của Bắc Minh, thành thật nói: “Khi chủ tử tặng y bào cho Thiếu phu nhân thì thiếu phu nhân còn chưa thích chủ tử!”



Gã vừa nói xong, khung cửa liền đóng một lớp băng dày. Bắc Minh lạnh lùng trừng gã một cái: “Ý của ngươi là Tịch Thiên thích tên quản sự Hoa gia kia?”



Bắc Đẩu vội nói: “Ý của thuộc hạ không phải như vậy!”



Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải chỉ là một chiếc trâm bình thường thôi sao, có cái gì mà vui vẻ đến vậy?”



Bắc Đẩu cũng vội vàng a dua theo: “Đúng đúng! Thân phận Thiếu phu nhân cao quý như vậy, có dùng cũng nên dùng trâm cài do chủ tử làm ra.”



Bắc Minh lại quay đầu hỏi Bắc Đẩu: “Ngươi có thấy đồ đạc của Tịch Thiên hơi ít không?”



Bắc Đẩu: “…” Ít chỗ nào?! Đồ vật trong nhẫn không gian mà chủ tử tặng cho Thiếu phu nhân còn nhiều hơn gã tích trữ mấy chục năm trời ấy chứ. Bắc Minh quay đầu, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Âm Tế Thiên đang dâng lên một mạt xấu hổ! Nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt của y nháy mắt đen hơn đáy nồi.